Từ hơn nửa tháng trước, lúc Tô Hàn Trinh đãi khách đã từng hứa là sẽ cho Hoàng Phủ Duy Minh vào quận nha làm việc, nhưng mãi đến hôm nay, Duy Minh cuối cùng mới nhận được thông báo,kêu anh ta sáng sớm đến quận nha để ghi danh.
Lần trước Tô Hàn Trinh đã bàn với Duy Minh, để hắn vào làm việc ở hộ tào, hộ tào chủ sự đang thiếu người, cho nên mọi việc đều do ba vị hộ tào đang làm việc phụ trách, một người thì phụ trách tài chính thuế vụ, một người thì phụ trách ruộng đất, một người thì phụ trách nhân khẩu hộ tịch,
Hoàng Phủ Duy Minh sẽ làm chức hộ tào quản lí nhân khẩu hộ tịch, cấp bậc sẽ là Lại viên cấp ba, là một chức vụ không tệ, khác với nha dịch, thuộc về biên chế chính thức nhận lương từ triều đình.
Nhưng sự việc hình như xảy ra chút biến đổi, Tô Hàn Trinh không gặp hắn, cũng không sắp xếp cho hắn đi làm việc tại hộ tào, mà là do Mục Liêu Dương Học Nghệ dẫn hắn đi.
“Tô Thứ sử rất khó giải quyết! ông ta mới đến quận Đông Hải, không muốn cứ đắc tội với Hoàng Phủ Biệt Giá, cậu cứ làm việc với tôi một thời gian, sau này có cơ hội sẽ sắp xếp việc cho cậu sau.”
Hoàng Phủ Duy Minh lúc này mới hiểu ra, nhất định là Tô Hàn Trinh đã biết được mối quan hệ đặc biệt của Hoàng Phủ gia với Hoàng Phủ Cừ, cho nên mới kéo dài hơn nửa tháng, mọi thứ bàn xong đều thay đổi cả.
Hoàng Phủ Duy Minh thở dài một tiếng, Hoàng Phủ Cừ tuy đồng ý không dính líu với Hoàng Phủ gia nữa, nhưng Tô Hàn Trinh chưa chắc nghĩ như vậy, những mối quan hệ và lợi ích không rõ ràng trong chốn quan trường, còn phức tạp hơn cả tưởng tượng của hắn.
Tô Hàn Trinh chịu cho mình làm Mục Liêu cá nhân thì ông ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Hắn ngồi xuống phía trước một cái bàn trống trong phòng Mục Liêu, phòng Mục Liêu Thứ sử tổng cộng có hai gian, mỗi mục liêu một gian, Dương học Nghệ phụ trách tiền gạo thóc, Dương Vy phụ trách hình danh, Hoàng Phủ Duy Minh bèn đi theo phía sau Dương Học Nghệ.
Hắn vừa mới ngồi xuống, ghế còn chưa nóng, Dương Học nghệ bèn đem đến một xấp văn thư dày cộm để trước mặt hắn, dặn dò hắn:
“Trong ngày hôm nay hãy sao chép lại toàn bộ số văn thư này, đây là quan văn chính thức, phải dùng chữ chính khải, sai một chữ đều phải chép lại thêm một lần.”
“Tôi biết rồi!”
Hoàng Phủ Duy Minh ngồi thẳng người, mở giấy thư công văn ra, bắt đầu chép một cách cẩn thận.
Bàn của Dương Học Nghệ trở nên trống, hắn ngồi gác chân lên, vừa ngồi uống trà, vừa mở một quyển tiểu thuyết tình yêu ra chăm chú ngồi xem, lắc lắc đầu đọc: “ Thần tiên tự cổ hảo lâu cư, lâu thượng phong lưu canh hữu dư, lĩu cốt ngọa vân nhuận như ngọc, hoa tâm mạo vũ mạn như sơ……thơ hay lắm!”
Không biết là đã được bao lâu, Hoàng Phủ Duy Minh đã chép được hơn năm mươi tờ, tính lại cũng đã được phân nữa, hôm nay có thể là sẽ làm xong, cậu thở phào một cái, chỉ cảm thấy cánh tay có hơi mỏi, bèn bỏ bút xuống cử động cánh tay, lúc này bỗng có một người bước vào phòng, chấp tay cười với Dương Học Nghệ: “Dương huynh hôm nay nhàn rỗi vậy?”
“Thì ra là Tào chủ sự, khách quí!”
Dương Học nghệ liền đứng dậy nhường chỗ cho vị Tào chủ sự này ngồi, lại dặn dò Duy Minh: “ Đi rót cho khách một tách trà!”
Hoàng Phủ Duy Minh đứng lặng, hắn mới từ từ đứng dậy rót trà, tào chủ sự liền huơ huơ tay nói: “Không cần đâu, nếu như Dương huynh rãnh rỗi, tôi xin mới Dương huynh đi đến Bách hoa lâu uống vài ly!”
Bách hoa lâu là một trong những thanh lâu có tiếng của huyện Duy Dương, Dương Học Nghệ vừa nghe bèn cảm thấy trong lòng bồn chồn, nhưng lại giả vờ nói: “Làm sao lại để cho Tào chủ sự mời được chứ? Vậy…..chúng ta giao hẹn, chỉ duy nhất lần này, lần sau không như vậy.”
“ Hơ hơ! Không có lần sau, Dương huynh bây giờ cứ đi với tôi là được.”
Dương Học Nghệ đi thay áo, vui đến cười tít mắt, theo Tào chủ sự đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Hoàng Phủ Duy Minh, không còn Dương Học nghệ ngồi ở bên cạnh quấy rầy đọc những câu thơ bài phú gợi tình, trong phòng trở nên thanh tịnh hơn, Hoàng Phủ Duy Minh càng tập trung hơn, tốc độ tăng lên rõ rệt.
Đột nhiên, cậu như có cảm giác, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sau lưng hắn đang có một người đứng đấy, đó lại là Tư Mã quận Đông Hải Triệu Kiệt Hào, ông ta đang cười tít mắt nhìn mình viết chữ.
Duy Minh hốt hoảng bỏ bút xuống, đứng dậy hành lễ: “Ti chức tham kiến Triệu Tư Mã.”
Triệu Kiệt Hào cười hơ hơ: “Chữ viết không tệ đấy chứ! Ngươi có phải là cống cử sĩ nhà Hoàng Phủ phải không?”
“Tại hạ chính là Hoàng Phủ Duy Minh!”
Triệu Kiệt Hào nhìn qua hắn một lượt, gật gật đầu: “Chẳng trách Tô Thứ sử xem trọng ngươi như vậy, quả là nhân trung hào kiệt.”
Duy Minh không biết ông ta có dụng ý gì, không có lên tiếng, Triệu Kiệt Hào liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, lại hỏi hắn: “Dương tiên sinh đâu?”
“ Ngài và Tào chủ sự ra ngoài dùng bữa rồi ạ!”
“Hả?” Triệu Kiệt Minh hả một tiếng, lại hỏi một cách nhẹ nhàng, “Không biết là đi đâu dùng bữa?”
Hoàng Phủ Duy Minh ngừng lại một hồi, anh ta không phải người hay nói chuyện thị phi, nhưng không biết vì sao, Dương Học Nghệ sao lại đi uống rượu vào giờ làm việc, việc này ít nhiều cũng làm cho anh ta bất mãn, mà thuận miệng nói dối, cũng không phải sở trường của anh ta.
“Họ đi đến…..Bách hoa lâu.”
“Đến Bách hoa lâu? Bữa cơm này ăn có vẻ thoải mái nhỉ?”
Triệu Kiệt Hào cười hi hi, sao đó vỗ vỗ vai Duy Minh, nói với giọng đầy ẩn ý:
“Đừng lo lắng, mọi việc rồi sẽ nhanh chóng thay đổi, cậu không ở đây lâu đâu.”
Nói xong, Triệu Kiệt Hào cầm cây quỉ đồ đao mang bên hông đi ra.
Triệu Kiệt Hào vô cớ đến đây, lại nói những câu không đầu không đuôi, Hoàng Phủ Duy Minh nhìn theo bóng Triệu Kiệt Minh từ xa, bất chợt lắc nhẹ đầu.
……….
Huyện Duy Dương được xem là thành phố thương nghiệp lớn nhất của đế quốc Đại Ninh, không chỉ là do huyện Duy Dương có số lượng cửa tiệm nhiều nhất cả nước với hơn năm ngàn cửa tiệm, mà qui mô của một số cửa tiệm cũng tương đối rộng lớn, như ngành tơ của Tề Phúc Thụy, tơ ướt thu mua mỗi năm chiếm đến ba phần tổng số tơ ướt của cả nước, ngành tơ của Tê Phúc Thụy tại vùng Sở châu có đến mười ba cửa tiệm, trong đó ba tiệm lớn nhất đều nằm ở huyện Duy Dương.
Nhưng đa số những cửa tiệm lớn tại Duy Dương đều có nguồn gốc từ nhà quan, các quí tộc của đế quốc Đại Ninh đều đưa các ngành nghề mũi nhọn hướng về huyện Duy Dương, ví dụ như Đông Lai tiền trang, là tiền trang lớn nhất tại huyện Duy Dương, cũng là tiền trang lớn hàng đầu của Đại Ninh đế quốc, chính là sản nghiệp cá nhân của Tề vương, cửa tiệm chính được đặt ở huyện Ích Đô quận Bắc Hải, Tề châu.nhưng phân tiệm lớn nhất vẫn là ở huyện Duy Dương.
Đông Lai tiền trang nằm ở phố Bắc của huyện Duy Dương, là một tiền trang cực lớn chiếm gần hai mươi mẫu đất, chỉ riêng kho tiền dưới đất là đã hơn năm mẫu đất, hơn một nửa cửa tiệm phố bắc đều cất tiền tại đây, Đông Lai tiền trang thu hút tiền vốn, lại cho vay với số lượng lớn, còn phát hành cả ngân phiếu, lợi nhuận thu vào của các phân tiệm mỗi năm ở huyện Duy Dương đã là mấy chục vạn ngân lượng.
Trưa ngày thứ hai, một cỗ xe ngựa dừng trước cửa tiền trang, Dương Học Nghệ bước xuống xe, vội vàng bước vào Đông Lai tiền trang, hôm nay đã là lần thứ ba hắn bước vào Đông Lai tiền trang, hắn mang theo hai túi xanh lớn trông khá nặng nề, trông có vẻ rất khẩn trương, đứng trước cửa nhìn xung quanh hồi lâu rồi mới bước nhanh vào cửa lớn.
Dương Học Nghệ là người huyện Đào Quang quận Bắc Hải Tề châu, hắn luôn cất giữ tiền tại Đông Lai tiền trang, đợi đến khi hắn về quê mới rút ra, đây cũng là một ưu thế lớn của Đông Lai tiền trang, chỉ cần cất tiền tại Đông Lai tiền trang, như vậy người chủ khoản có thể rút tiền ở bất kì phân tiệm nào của Đông Lai tiền trang, giống như các ngân hàng của đời sau.
Dương Học Nghệ vừa bước đến phía trước quầy, người quản sự của tiền trang nhận ra hắn ngay, mới nửa ngày hôm nay mà Dương Học Nghệ đã đến đây ba lần.
“Dương gia, lần này ngài định gửi bao nhiêu?” Thái độ của người quản sự rất nhiệt tình, không hề vì việc hắn tới đây ba lần chỉ trong nửa ngày mà cảm thấy kì lạ.
“Lần này gửi hai ngàn hai trăm lượng bạc, cộng với ba ngàn lượng sáng nay thành một tấm ngân phiếu.”
Dương Học Nghệ đem hai túi vải màu xanh nặng nề để lên trên mặt bàn, đẩy vào trong quầy, sau đó lại đưa hai tấm ngân phiếu vào, đó là tấm ngân phiếu ba ngàn lượng, hắn muốn đổi thành một tấm ngân phiếu năm ngàn lượng.
Thủ tục gởi tiền tại tiền trang rất là nhanh chóng, nếu như là số chẵn, trong tiền trang có một loại ngân phiếu, có thể trực tiếp chuyển nhượng lưu hành, nếu như không muốn cầm ngân phiếu, thì chỉ cần ghi tên, hộ tịch người gửi tiền ở phía sau là được, dựa vào sổ hộ tịch là có thể rút tiền.
Loại định ngạch phiếu khoán này tương đương với chi phiếu ngân hàng đời sau, thông thường có hai loại, gửi tiền thì là tiền phiếu, gửi ngân lượng thì gọi là ngân phiếu, thương nghiệp của quận Đông Hải rất là phát triển, đa số là ngân phiếu, nhưng nhiều quận huyện trong trung nguyên thì lại sử dụng tiền phiếu, nói chung, ngân lượng và tiền xu cùng được lưu hành.
Không bao lâu, Dương Học Nghệ vội vã rời khỏi tiền trang, nhưng Dương Học Nghệ vừa đi khỏi, một người đàn ông bèn từ tốn bước vào trong tiền trang, quản sự của tiền trang rất quen biết người này, ông bèn đứng dậy hành lễ cười và nói: “Châu chủ sự sao lại đến đây?”
Người đàn ông gật đầu, “Tên họ Dương kia gửi bao nhiêu tiền?”
Phòng làm việc của Tư Mã Triệu Kiệt Hào quận Đông Hải nằm kế bên phòng Thứ sử, tuy là kế bên, nhưng cổng của hai phòng lại cách nhau rất xa, chính giữa còn có cả một dãy tường hoa ngăn cách, trông như là một căn viện độc lập, Tư Mã quận không quản trị an xã hội của địa phương, ông chỉ phụ trách một số sự việc trọng đại và sự an toàn của bốn tòa thành huyện Duy Dương.
Nha dịch dưới trướng rất ít, nhưng có thể điều động một ngàn lính trong binh đoàn luyện của quận Đông Hải, binh đoàn luyện khác với phủ binh của triều đình, tương đương với cảnh sát địa phương của đời sau, còn phủ binh là binh đoàn chính quy trực thuộc bộ binh triều đình, trước mắt quận Đông Hải có năm tòa phủ binh, sáu ngàn binh đóng cứ, quan phủ địa phương không có quyền điều động, khi trên địa bàn xuất hiện việc vô cùng khẩn cấp, đô úy quân phủ có thể xuất quân tương trợ, sau đó mới báo cáo lại với bộ binh.
Công việc ngày thường của Triệu Kiệt Hào là quản lí bốn tòa thành, có vẻ rất nhàn rỗi, sở thích lớn nhất của ông ta là nghe hát tuồng Sở, bình thường không có việc cũng thích ngâm nga vài câu.
Sau buổi cơm trưa, ông nằm nghỉ trên ghế thái sư, miệng ngâm nga một khúc Sở tuồng mà ông rất thích 《Chấn yêu tháp》.
“Yêu quái trên thiên sơn thật tuyệt diệu, múa thương máu bắn ngàn dặm, ….”
Lúc này, một loạt tiếng bước chân vọng đến, Hình tào chủ sự Chu Trường Canh vội vã bước vào, cúi mình hành lễ, “Triệu đại nhân, có tình báo mới.”
“Đóng cửa lại nói sau!” Triệu Kiệt Hào không hát nữa, quay ghế ra, trong mắt mang một tia chờ đợi.
Chu Trường Canh là tâm phúc của Triệu Kiệt Hào, nửa tháng trước vừa được đề bạt lên làm Hộ Tào chủ sự, hai hôm nay hắn phụng lệnh của Triệu Kiệt Hào, theo dõi Dương Học Nghệ, hôm qua hắn theo đến bách hoa lâu, hôm nay lại theo đến Đông Lai tiền trang.
Cửa được đóng lại, ánh sáng trong phòng trở nên ảm đạm, Chu Trường Canh bước lên phía trước hạ giọng nói: “Sáng nay tên họ Dương ấy ba lần đến Đông Lai tiền trang, gửi tổng cộng năm ngàn lượng, gia cảnh của hắn tôi cũng đã thăm dò, là một tiểu hộ của huyện Thọ Quang, trong nhà có mười mấy mẫu ruộng bạc, hắn ta làm mục liêu cho Tô Thứ sử, mỗi tháng phụ cấp chỉ có bảy lượng bạc, không thể nào có được đến năm ngàn lượng.
“Ừm! giao dịch hiện kim, quả là phong cách của hắn.”
Triệu Kiệt Hào tự lẩm bẩm, trên mặt nở một nụ cười thâm hiểm, ông vẫy tay gọi Chu Trường Canh bước lên trước, rỉ tai dặn dò hắn: “Về việc này, người có thể để cho người của Đông Lai tiền trang tiết lộ một chút manh mối cho một mục liêu khác của Tô Hàn Trinh đó là Dương Vy…….”