Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Vô Tấn đứng dậy, tranh thủ nhét chiếc túi vào một hốc đen trên khoang thuyền.
Tiếng đập cửa vang lên:
- Vô Tấn, là ta đây!
Là tiếng của Trần Anh.
- Vào đi!
Vô Tấn cất kỹ chiếc túi, lại ngồi xuống như cũ, cửa đẩy ra, Trần Anh đi tới, khuôn mặt có vẻ vô cùng mất hứng ngồi xuống:
- Thật quá đáng!
Nàng oán hận nói.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vô Tấn thấy nàng vẫn mặc bộ đồ da cá mập màu đen bó sát cơ thể, bày biện
ra đường cong tuyệt đẹp và thân hình cân đối của nàng, thân thể nàng mềm mại, khi ngồi xếp bằng xuống, nhẹ nhàng tựa như yô-ga, Vô Tấn rất
thưởng thức dò xét nhìn nàng, khẽ cười nói:
- Là ai chọc giận Trần đại tiểu thư của chúng ta vậy?
- Còn ai nữa? Chính là tên Hộ Tào chủ sự kiêu ngạo của các ngươi.
- Sao?
Vô Tấn có chút tò mò cười hỏi:
- Duy Minh không phải rất ổn trọng sao! Làm gì kiêu ngạo?
- Hừ! Trần gia chúng ta liều chết bảo vệ hắn, vì hộ vệ thuế ngân của hắn, Phượng Hoàng hội chúng ta không sợ nguy hiểm khai chiến với Bạch Sa
hội, nhưng hắn lại báo đáp chúng ta như thế nào, hắn lại muốn cướp đi nữ nhân yêu mến nhất của đại ca ta.
Vô Tấn nghe thấy vậy lại càng hoảng sợ:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Duy Minh muốn cướp nữ nhân của đại ca ngươi lúc nào.
- Ngươi biết chuyện hắn muốn nạp thiếp chưa?
Vô Tấn gật đầu, hắn từng nghe đại tẩu nhắc đến chuyện này, thời gian trước Duy Minh quả thuật có chuẩn bị nạp thiếp.
- Vậy thì thế nào?
- Vậy thì thế nào à? Hừ!
Trần Anh tức giận hừ một tiếng:
- Ngươi có biết người hắn muốn thành thân là Ngu sư tỷ không? Mà Ngu sư
tỷ là nữ nhân đại ca ta yêu mến nhất, cái này ngươi có biết không?
- Đợi đã...! Chờ một chút!
Vô Tấn thật sự u mê, quá nhiều tin tức mang tính chất bạo tạc đột nhiên
đánh úp hắn, khiến đầu óc hắn lúc này vô cùng hỗn loạn, người Duy Minh
muốn nạp thiếp là Ngu Hải Lan sao? Mà Ngu sư tỷ là nữ nhân đại ca Trần
Anh yêu mến nhất? Tại sao lại xuất hiện loại tràng diện mang tính hí
kịch này?
Hắn khó khăn lắm mới nắm rõ được một chút đầu mối, vội vàng nói với Trần Anh:
- Ta nghe đại tẩu nói, Duy Minh đã cự tuyệt hôn sự này, hắn và Ngu sư tỷ
căn bản cũng không có quan hệ gì, như vậy làm sao có thể gọi là cướp
đoạt nữ nhân của đại ca ngươi?
- Hắn tuy cự tuyệt, nhưng lòng hắn lại chưa cự tuyệt, trên đường đi ta
luôn quan sát hắn, hắn kỳ thật vẫn vụng trộm chú ý Ngu sư tỷ, ta nhìn ra được hắn rất hối hận, sau khi hắn quay về Duy Dương, nhất định sẽ nhắc
lại chuyện này, khi đó cha ta lại sẽ u mê, gả Ngu sư tỷ cho hắn.
- Không đâu!
Vô Tấn lắc đầu khẳng định:
- Ngươi không biết đại ca ta rồi, hắn là người có tính tự chủ rất mạnh,
nếu hắn đã cự tuyệt, cho dù trong lòng hắn hối hận, hắn cũng sẽ không
nhắc lại chuyện này, hắn là người đọc sách, rất coi trọng chuyện nhất
ngôn cửu đỉnh.
Trần Anh lúc này mới bớt giận một chút, nàng liếc
nhìn Vô Tấn, cắn cắn môi, trong mắt hiện lên một tia si mê lưu luyến khó có thể dứt bỏ:
- Vậy còn ngươi? Chuyện ngươi đã cự tuyệt, ngươi có hối hận không? Ngươi có nhắc lại không?
Vô Tấn cúi đầu cười cười, chuyện này kêu hắn phải nói sao đây? Hắn hiểu
tâm tư của Trần Anh, thế nhưng trong lòng hắn không quên được thương cảm khi ly biệt Cửu Thiên, thật lâu sau, hắn cười nhạt một tiếng, chuyển
hướng chủ đề:
- Khó trách Ngu sư tỷ luôn giữ vẻ mặt ưu thương, thì ra vì nàng yêu đại ca ngươi.
Trần Anh thấy Vô Tấn chuyển chủ đề, trong lòng nàng không khỏi ảm đạm buồn
bã, nàng thầm thở dài một tiếng, hắn luôn lảng tránh mình, lẽ nào hắn
không còn nhớ một chút tình xưa với mình hay sao?
Trần Anh cũng không nghĩ nhiều, nàng lập tức khôi phục dáng vẻ tự nhiên, cười khổ mà nói:
- Nếu nàng thích đại ca ta, đại ca ta đã sớm lấy nàng, còn đến phiên
Hoàng Phủ gia các ngươi sao? Ài! Đại ca ta luôn thích nàng, trong tiệc
rượu giao thừa năm trước, đại ca đã tuyên bố trước mặt tất cả các đầu
lĩnh, hắn muốn kết hôn với nữ nhân đẹp nhất của Phượng Hoàng hội, lúc ấy tất cả mọi người đều nhìn về hướng Ngu sư tỷ, ai cũng biết, Ngu sư tỷ
là nữ nhân đẹp nhất của Phượng Hoàng hội, nhưng Ngu sư tỷ lại bình thản
cười nói, làm gì có chuyện ca ca lấy muội muội, ngươi hiểu chưa!
Vô Tấn lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra đại ca Trần Anh cũng là đơn phương tương tư, Ngu Hải Lan cũng không thích Trần Khánh, Vô Tấn không khỏi
hiếu kỳ hỏi:
- Vậy nàng thích ai?
Trần Anh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nàng không thích ai cả, trong trái tim nàng chỉ có cừu hận!
Vô Tấn không nói gì, chờ đợi Trần Anh nói tiếp, Trần Anh có chút thương cảm nói:
- Mười lăm năm trước, ca ca và mẫu thân của nàng đều chết trong tay đầu
lĩnh hải khấu Phù Tang là Bắc Điều Dần Thứ Lang, phụ thân nàng ôm nàng
nhảy xuống biển, nàng sống, nhưng phụ thân lại chết, cừu hận đã ăn sâu
vào trái tim nàng. Năm mười bảy tuổi, nàng đã lập lời thề, không giết
chết cừu nhân Phù Tang, nàng tuyệt đối không thành thân.
Vô Tấn
vừa định hỏi lại, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân
chạy dồn dập, chỉ nghe Hắc Mễ khẩn trương hô ngoài cửa:
- Công tử, có tình huống dị thường xuất hiện!
Vô Tấn cả kinh, nhảy dựng lên, chạy ra ngoài khoang thuyền, Trần Anh cũng chạy ra với hắn.
- Tình huống dị thường gì?
- Ba con thuyền đang vây quanh chúng ta!
Gió trên mặt biển ngày càng lớn, nhưng lại là gió tây, gió thổi mạnh mẽ,
buồm đã nghiêng sang một bên, đón gió tây thổi tới, thuyền lớn kịch liệt nhấp nhô lên xuống trên mặt biển sóng cả mãnh liệt, toàn tốc tiến về
hướng đông, sớm đã thoát khỏi hướng đi ban đầu, lúc này hướng đi đã
không còn quan trọng, thoát khỏi truy kích mới là mấu chốt.
Người không quen đi thuyền lúc này căn bản không đứng thẳng được, xung quanh
là một màu tối đen, bầu trời, biển cả đều tối như mực, con thuyền giống
như chạy trong hắc động vô biên vô hạn.
Nhưng điều làm mọi người
cảm thấy áp lực chính là mặt biển đã bắt đầu bao phủ sương mù, gió dần
dần nhỏ hơn, một tầng sương mù màu xám đen bắt đầu tràn ngập mặt biển,
ngay cả gió cũng không thổi tan được màn sương mù dày đặc này, nếu đối
phương giỏi lựa chọn thời cơ thì sẽ bắt đầu phát động ngay lúc sương mù
bắt đầu khởi động.
Trên bong dưới đuôi thuyền lúc này đã tụ tập
hơn mười tên đại hán, trên tay bọn họ đều cầm tên nỏ, khẩn trương nhìn
chằm chằm vào phía sau, những người khác cũng từ các buồng nhỏ trên
thuyền chạy tới, Vô Tấn cầm hộp nỏ thiết mộc bước nhanh tới, bọn đại hán nhao nhao mở đường.
- Công tử có trông thấy không…
Tên đại hán chỉ tay ra cách đó không xa. . . . .
- Bên kia có bóng con thuyền, cách chúng ta ước chừng trăm bước…
Vô Tấn nhìn thấy, trong tầng sương mù dày đặc, bóng một chiếc thuyền lúc
ẩn lúc hiện, xác thực chỉ cách trăm bước, đang toàn lực đuổi theo bọn
hắn, nguy hiểm quả nhiên đã đến.
- Không phải có ba con thuyền sao, còn hai con nữa đâu?
Vô Tấn không tìm thấy hai con thuyền khác, kỳ quái hỏi.
- Một chiếc đang ở xa hơn một chút, nhưng còn một chiếc lại không tìm thấy, một chiếc trông thấy cách chúng ta rất gần.