Lần này vào kinh đối với Duy Minh mà nói là muốn tham gia khoa cử
nhưng đối với Vô Tấn mà nói có thể kinh doanh lợi nhuận, ngũ thúc đã nói cho hắn trên đường đi có thể mua một đám châu báu nguyên liệu của Sư Tử quốc và Phiêu quốc vào kinh có thể bán trực tiếp cho ba tiệm châu báu
lớn, lợn nhuận có thể tới một đến hai thành, còn muốn nhiều lợi nhuận
hơn thì phải xem vận khí của hắn.
Quán bảo thạch ở Bắc Thị tuy
nhiều nhưng bảo thạch thượng đẳng lại không mua dễ dàng, đều phải thông
qua quan hệ của Hắc Mễ, bỏ vài ngày thời gian ra, Vô Tấn mới mua được
một đám lưu thạch hoàn ngọc, lam bảo thạch và ngọc phỉ thúy, đáng giá
gần một vạn lượng bạc.
- Được rồi.
Vô Tấn mua xong Trần Anh liền hỏi
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Vô Tấn cười cười hỏi hai người sau lưng, Hắc Mễ cẩn thận nhắc nhở hắn:
- Công tử không phải muốn đi tìm La Vũ cùng nhau vào kinh sao?
- Ta đã sớm đi tìm hắn rồi, tên quỷ tài này ta hi vọng hắn có thể cho ta sử dụng đáng tiếc là hắn lại không chịu.
Vô Tấn tiếc nuối Long Trảo La Vũ đã khiến cho hắn khắc sâu ấn tượng, hăn
trả giá cao mong La Vũ vào kinh cùng nhưng cuối cùng hắn vì lý do con
của mình nhỏ tuổi nên không chịu vào theo.
- Vậy công tử sau khi mở tiền trang nên đi hỏi hắn.
Hắc Mễ cười nói:
Có lẽ khi đó hắn sẽ chịu đi.
- Đúng thế, đến lúc đó ta đi tìm hắn, hắn đã đáp ứng chỉ cần không rời khỏi Duy Dương là sẽ làm visjc ho ta.
Vô Tấn quay đầu lại cười hỏi Trần Anh:
- Anh tỷ ta cần phải trở về hiệu cầm đồ rồi, có muốn đi với ta không?
Trần Anh che miệng ngáp một cái, thần sắc mệt mỏi không chịu được:
- Không được, ta phải đi Thiên Hương Mễ phố nghỉ một giấc, ngày mai lại tới tìm ngươi.
- Được vậy ngày mai gặp.
Vô Tấn cùng với hai người cáo biệt, hắn kêu một chuyến xe ngựa trở về hiệu cầm đồ, đi được một nửa hắn chợt nhớ tới hôm nay còn có chuyện, hình
như thời gian đi qua rồi hắn vội vàng ra lệnh cho xe ngựa quay đầu hướng phủ thứ sử mà đi tới.
Vô Tấn đuổi tới phủ thứ sử, Tô Hàn Trinh cùng với Duy Minh đang nói chuyện phiếm ở trong đó.
- Thật có lỗi, ta tới chậm rồi.
Vô Tấn tiến vào gian phòng cười xin lỗi.
Duy Minh nhướn mày hơi oán trách huynh đệ:
- Vô Tấn về sau nhất định phải đúng giờ, Tô đại nhân đã chờ đệ nửa canh giờ rồi.
Tô Hàn Trinh cười khoát tay:
- Không có chuyện gì, chúng ta bắt đầu đi, Vô Tấn ngươi cũng cùng đi.
Ở trên bản đồ là địa đồ của Đại Ninh vương triều, hôm nay bọn họ sẽ quyết định lộ tuyến vào kinh, Tô Hàn Trinh chỉ vào Duy Dương huyện ở trên địa đồ rồi cười nói:
- Lần này vào kinh chúng ta có thể chia làm ba
tuyến đường, là đi đường biển, đi thuyền đến Đông Lai quận nhập vào
Hoàng Hà sau đó từ Hoàng Hà tới Lạc kinh.
Lúc này Vô Tấn nhịn không được hỏi:
- Đại nhân cho ta hỏi một câu, chúng ta rốt cuộc đi kinh thành nào, Ung kinh hay Lạc kinh?
Đây là chuyện mà Vô Tấn vẫn hồ đồ, Đại Ninh vương triều vẫn có hai kinh
thành, một cái là Ung kinh, một cái là Lạc kinh, có đôi khi triều đình ở Ung kinh, có khi lại ở Lạc kinh, đến tột cùng là phân chia thế nào?
- Đương nhiên là Lạc kinh rồi.
Tô Hàn Trinh cười giải thích cho hắn:
- Bốn mươi năm trước kinh thành của Đại Ninh vương triều ở Ung kinh Lạc
kinh chỉ là đông đô nhưng sau Tấn An chi biến, triều đình đã dời tới Lạc kinh tuy nhiên từ ngày năm tháng mười một đến ngày năm tháng hai, hoàng thượng đi Ung Kinh tránh rét mùa đông, cho nên nhiều khi quyết định
cũng ở Ung kinh, rất nhiều trọng thần cũng đi theo.
- Tấn An chi biến là cái gì?
Vô Tấn nhịn không được mà hỏi.
Duy Minh ở bên cạnh nhẹ nhàng đá hắn một cái, liếc mắt ý nói hắn đừng hỏi nhiều.
Tô Hàn Trinh tựa hồ không muốn nhiều lời cũng chỉ cười cười:
- Con đường vào kinh của chúng ta, ngoại trừ đi đường biển còn có thể đi
đường bộ, trực tiếp theo đường sông vận chuyển lương thực vào kinh, hoặc là từ Trường Giang vận chuyển tới Tương Dương, tuy nhiên con đường này
có phần xa một chút cho nên bây giờ đi đường nào là do hai người lựa
chọn.
Duy Minh là hộ tào chủ sự, nhận trọng trách áp giải thuế
ngân, nhưng vừa rồi Tô Hàn Trinh đã cho hắn bdi rõ, lần này an toàn trên đường đi hoàn toàn do Vô Tấn phụ trách, Duy Minh chỉ cảm thấy Tô Hàn
Trinh quá mức coi trọng huynh đệ của mình, dù sao hắn cũng mới chỉ có
mười bảy tuổi làm sao có thể gánh trách nhiệm trọng đại như vậy.
- Đại nhận, đường biển có Phượng Hoàng hội qua lại, không an toàn, hơn
nữa từ Hoàng Hà khẩu tới Lạc kinh cũng là một khoảng cách rất xa, đi
đường bộ cũng không khác gì nhau, ta lo lắng khi tới Tề châu sẽ phức
tạp.
Ánh mắt của Duy Minh chăm chú nhìn Tô Hàn Trinh, hắn nhắc
nhở Tô Hàn Trinh không chỉ để ý đến chuyện Thân Quốc Cữu chặn đường mà
còn phải để ý tới sự uy hiếp của Tề vương.
Tô Hàn Trinh hiểu rõ ý của hắn, Tề châu là hang ổ của Tề vương, còn Sở châu là của Sở vương,
hắn trầm ngâm một thoáng rồi cười nói với Vô Tấn:
- Vô Tấn nói ý kiến của ngươi đi.
Vấn đề này Vô Tấn đã cân nhắc qua, hắn có khuynh hướng đi theo đường biển,
trên biển hắn rất quen thuộc hơn nữa lại có Phượng Hoàng hội ở ven đường chiếu ứng, cùng với suy nghĩ của Duy Minh thì ngược lại.
Vô Tấn
nhìn kỹ địa đồ, trầm tư một lát, Duy Minh nói cũng có đạo lý, đi đường
biển hành trình hơi xa, còn cần phải đi một đoạn sông Hoàng Hà, mà
khoảng cách này cơ hồ giống như là đi đường bộ, nhưng phương án nào cũng không có hoàn mỹ vô khuyết, mấu chốt là phải chọn phương án ít tổn hại
nhất.
- Ta có khuynh hướng đi đường biển, một trăm vạn lượng thuế ngân, tối thiểu cũng phải năm mươi cái rương lớn, một chiếc thuyền có
thể sắp xếp được bao nhiêu? Nếu như đi đường bộ tuy có thể lợi dụng
đường sông vận chuyển lương thực nhưng đội thuyền không lớn, lại qua một đoạn đường bộ mới lại phải rang bị xe ngựa mới, phong hiểm quá lớn.
Duy Minh dừng ở trước mặt hắn:
- Vô Tấn tuy đi đường bộ phiền toái nhưng nếu đi đường biển chúng ta phải qua Tề châu, nguy hiểm rất lớn.
- Đại ca nguy hiểm nhất định sẽ có, Tè vương không thể vì chúng ta không
đi Tề châu mà bỏ qua cho chúng ta, nếu như hắn có tâm thì sẽ phái người
chặn đường, ngược lại chúng ta có thể dẫn dắt Tề vương và Thân Quốc Cữu
tranh đấu với nhau.
Sự quật cường của tiểu đệ mình khiến cho Duy
Minh hơi mất hứng, nhưng trước mặt Tô Hàn Trinh hắn không biểu lộ ra
đành nhàn nhạt nói:
- Vậy Phượng Hoàng hội thì sao, nếu như bọn họ cấu kết với Thân Quốc Cữu thì chúng ta thoát được sao?
- Sẽ không đâu!
Vô Tấn không hề do dự mà lắc đầu:
- Phượng Hoàng hội tuyệt đối không tập kích chúng ta.
- Vì sao?