Sắc mặt của Thích Thịnh trầm xuống, vừa rồi Vô Tấn nói đúng nỗi lòng
của hắn, hắn cảm thấy Vô Tấn niên kỷ tuy nhỏ nhưng biết nói chuyện vượt
xa đại ca cảu mình, nghe rất lọt tai, không làm cho người khác cảm thấy
phản cảm.
- Dựa vào cái gì mà không cho đệ tham dự, không thi thì làm sao biết đệ không đậu được? Đệ cảm thấy Vô Tấn nói rất đúng, triều
đình cần phải chú ý cân đối, đã mở rộng phạm vi thí sinh thi thì nhân số trúng tuyển cũng phải mở rộng, hai năm qua đệ chưa từng ngơi đọc sách,
tại sao không nhân cơ hội này?
Hắn cứng rắn nói câu này rồi
nghiêng đầu đi không để ý tới đại ca của mình nữa, Thích Khai Phục thấy
hai đứa con của mình có mâu thuẫn thì liếc mắt đưa ý cho Duy Minh, ý nói hắn quyết định cuối cùng, Duy Minh minh bạch ý của nhạc phụ, tuy nhiên
hăn đã cùng với Tô Hàn Trinh nói với nhau, bỗng nhiên cải biến người lựa chọn không biết Tô Hàn Trinh có munố hay không.
Vô Tấn nhàn nhạt nói:
- Đại ca Tô đai nhân buổi sáng đến tìm đệ, cũng nói đến chuyện của Thích nhị ca.
Mấy người trong phòng lập tức kinh hãi, cùng nhìn lại Vô Tấn Thích thị phụ
tử đều không hiểu nổi, đường đường là thứ sử tại sao lại nói chuyện với
một thiếu niên mười bảy tuổi, trên khuôn mặt ba người đều lộ vẻ khiếp
sợ.
Duy Minh trong lòng biết rõ liền vội hỏi:
- Tô đại nhân nói thế nào?
-Tô đại nhân nói ngày mai sẽ nói chuyện với nhị ca, sau đó quyết định có nên bổ nhiệm nhị ca làm chủ sự hộ tào hay không?
- Tô đại nhân thực sự nói vậy sao?
Thích Bái không tin.
- Thích đại ca không tin có thể tự mình đi hỏi Tô đại nhân.
- Hư ta có mặt mũi như vậy sao?
- Được rồi đừng cãi nhau.
Duy Minh không cho bọn họ đấu võ mồm với nhau nữa, hắn hiểu ý tứ của Vô
Tấn, nói cách khác Tô Hàn Trinh khả năng đã điều tra qua Thích Thịnh nội dung đánh giá khiến cho hắn không hài lò lắm cho nên mới quyết định như vậy, giờ khắc này hắn là người quyết định đành nói với bọn họ:
- Mọi người ra ngoài ta muốn nói chuyện với nhạc phụ một chút.
Ăn cơm tối xong, một nhà Thích thị liền cáo từ, chỉ còn lại hai người Duy
Minh và Vô Tấn, Lạc Lạc và Đóa Đóa bò lên bò xuống trên đùi của Vô Tấn,
Vô Tấn vừa chơi với hai hài tử vừa cười nói với Duy Minh:
- Đại
ca đệ cảm thấy rằng Thích Thịnh không thích hợp làm hộ tào chủ sự, từ
cách nói chuyện của hắn có thể nhìn ra người này không có năng lực, tài
trí cũng không đủ, Thích Bái thì không tệ rất khôn khéo nhưng hắn muốn
đi thi tiến sĩ, đệ đề cử Thích lão tiên sinh, ông ấy còn hợp hơn nhi tử
của mình.
- Ừ. nguồn tunghoanh.com
Duy Minh gật nhẹ đầu.
- Đệ đúng là đã hắc nhở ta, ta đã nói qua với nhạc phụ rồi, ông ấy rất nguyện ý thay ta làm hộ tào trong thời gian ngắn.
Vô Tấn lắc đầu từ từ:
- Đại ca, huynh không minh bạch ý định chân chính của đệ.
Duy Minh khẽ giật mình dừng lại trước Vô Tấn:
- Đệ có ý gì?
Lúc này hai tiểu gia hỏa trượt trên vai của hắn xuống, vui vẻ cười khanh
khách không ngừng, Duy Minh trầm mặt xuống nói với hai huynh muội:
- Hai người các ngươi ra ngoài chơi ta có chuyện nói với thúc thúc, không được ở đây quấy rối.
Hai tiểu gia hỏa thấy phụ thân mất hứng thì không dám nghịch ngợm, Vô Tấn vỗ hai bọn chúng một cái rồi cười nói:
- Đi thôi lần sau thúc thúc lại cùng các con chơi.
Thấy hai tiểu gia hỏa đi ra ngoài rồi, Vô Tấn lúc này mới nhàn nhạt cười nói:
- Lần này đi kinh thành chẳng lẽ đại ca thực sự muốn về làm hộ tào chủ sự sao?
Duy Minh đã minh bạch ý của huynh đệ, hắn trầm tư một lát rồi nói:
- Kỳ thật ta cũng đã cân nhắc qua, cho dù đậu tiến sĩ thì đại bộ phận
cũng từ cửu phẩm chủ bộ mà lên, trừ phi có hậu trườn mạnh mới có thể
trực tiếp làm huyện lênh mà hộ tào chủ sự hai năm sau cũng thăng làm chủ bộ, hơn nữa Đông Hải tương đối giàu có, làm Đông Hải quận chủ bộ cũng
dễ dàng có chiến tích, chỉ sợ không có hậu trường bị ném đi Tây Bắc hoặc Lĩnh Nam thì khó có thể lên.
- Đại ca lưu lại đường lui cũng
không tệ, nhưng ý của đệ là cần phả hết sức tranh thủ, không phải cho
rằng không có hậu trường thì buông lỏng mình.
- Cái đó nói sau.
Duy Minh cười khổ lắc đầu:
- Trước tiên phải thi đậu tiên sĩ rồi nói.
Lúc này ở trong sân truyền tới thanh âm của Thích Hinh Lan:
- Đại lang Vô Tấn, tổ phụ tới rồi.
- Mau mời tổ phụ tới đây.
Duy Minh giãy dụa muốn đứng dậy, Vô Tấn vội vàng đè nén hắn lại:
- Đại ca không nên cử động.
- Ha ha hóa ra Vô Tấn ở đây.
Ở bên ngoài truyền tới tiếng cười của Hoàng Phủ Bách Linh.
Vừa vặn ta cũng có chuyện muốn hỏi Vô Tấn.
Vô Tấn đi ra ngoài cười nói:
- Tổ phụ có chuyện gì muốn phân phó cho tôn nhi?
- À ta đến hỏi ngươi sư phủ của ngươi lúc trước có để lại cho ngươi hai
đồ vật một cái là hồ lô rượu một cái là bối diệp kinh ngươi nhận được
chưa?
Vô Tấn nghĩ nghĩ đúng là có hai đồ vật như vậy, lúc trước là do hắc muội giao cho hắn.
- Có con đang để lại ở hiệu cầm đồ.
- Ngươi lấy tới đây cho ta xem, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Vô Tấn gật đầu, quay đầu hướng về phía Duy Minh nói:
- Đại ca tổ phụ để đệ đi lấy một vật, đệ đến hiệu cầm đồ rồi lập tức quay lại.
- Ừ đệ đi đi.
Vô Tấn bước nhanh ra ngoài ngoại viện, Hoàng Phủ Bách Linh nói với Thích Hinh Lan:
- Cháu dâu ngươi cũng và đi, ta có một chuyện muốn nói với phu thê các ngươi.
Vô Tấn chạy về hiệu cầm đồ thì trời đã tối, các cửa hàng ở Bát Tiên kiều
cơ hồ đã đóng cửa, đường đi trở nên quạnh quẽ, chỉ có vài người đi đường tới bến thuyền.
Hắn vừa mới tới cửa ra vào của hiệu cầm đồ thì
thấy hai bóng đen ở ngoài cửa đi đi lại lại, tâm sự nặng nề vụng trộm
nhìn vào trong,.
- Các ngươi ở đây làm gì?
Vô Tấn đến sau hắn rồi đột nhiên hỏi.
Hai bóng đen sợ tới mức toàn thân run rẩy, bọn họ quay đầu lại nhận ra Vô
Tấn thì lập tức phịch một tiếng quỳ xuống đất, cuống quýt dập đầu với Vô Tấn:
- Hoàng Phủ công tử, là tiểu nhân sai rồi, xin công tử tha cho tiểu nhân.
Là một nam một nữ, Vô Tấn nhận ra nam nhân chính là ông chủ Dương Kinh
Châu của quán rượu Dương Ký, một nữ nhân khác thì mặt trát đầy phấn, mùi đập vào mặt chính là lão bà của Dương Kinh Châu.
Hai người dập đầu như là băm tỏi liên tục xin tha thứ, Vô Tấn kinh ngạc hỏi:
- Dương ông chủ ông làm gì vậy?