Khảo thí tiên sĩ là trung tuần tháng chín cử hành, mà bây giờ đã là
hạ tuần tháng sáu, còn có nửa tháng nữa là xuất phát, Tô Hàn Trinh phảng phất minh bạch suy nghĩ ở trong đầu của Vô Tấn, hắn lắc lắc đầu:
- Ta nói hắn và kinh không phải là để đi thi mà là có một đại sự khác, ngươi thử nghĩ xem.
Vô Tấn tâm niệm chuyển động bỗng nhiên kịp phản ứng:
- Ý của đại nhân là nhập thuế ngân Đông cung vào kinh?
- Đúng thế.
Tô Hàn Trinh cười khen:
- Rất thông minh đã đoán ra được.
Hắn thở dài nói:
- Vốn ta có ý định qua tháng hai năm sau sẽ cùng với hộ bộ áp giải vào
kinh, nhưng hiện tại Thân Quốc Cữu đã chú ý cho nên ta không cách nào
đợi thêm, hơn nữa thái tử cùng cần dù gấp, lúc này áp giải thuế ngân
chín mươi vạn lượng hơn nữa còn có thuế ruộng ở vài nơi gộp lại là một
trăm vạn bạch ngân, quân đội của Đông Cung có thể giữ được hay không
hoàn toàn là dựa vào một lần hành động này.
- Ý của đại nhân là muốn cho đại ca ta đi vận chuyển?
- Là để ngươi vận chuyển.
Tô Hàn Trinh khẽ mỉm cười:
- Ngươi mới là hộ tào chủ sự, tuy nhiên công văn chính thức xuống vẫn
chưa có cho nên hộ tào chủ sự vẫn là Duy Minh, áp giải thuế ngân vào
kinh là chức trách của hắn, đợi thương thế của hắn tốt hơn là có thể lên đường.
Vô Tấn chau mày lại hắn cảm thấy ở trong này có rất nhiều vấn đề an toàn, hắn hỏi lại:
- Đại nhân có phải chuẩn bị cho quân đội hộ tống?
Trong mắt Tô Hàn Trinh hiện ra một vẻ sầu lo:
- Vô Tấn đây cũng là nguyên nhân ta tìm ngươi, ta cũng muốn có quân đôi hộ tống nhưng rất không may, lúc này lại không có.
- Tại sao?
- Nguyên nhân rất đơn giản, muốn điều động quân đội Đông Hải quận phải
thông qua bộ binh nhưng binh bộ thượng thư Bạch Minh Khải lại là người
của Thân Quốc Cữu, phái hắn hộ tống không khác nào bảo hổ lột da. Cho
nên Vô Tấn ta hi vọng lần này ngươi có thể nghĩ biện pháp mang thuế ngân vào kinh.
Vô Tấn lộ vẻ không hề do dự:
- Tô đại nhân đại
nhân cũng biết ta công và tư rõ ràng, đương nhiên ta đồng hành với đại
ca nhưng dù sao ta cũng không phải công sai lại gánh chịu nguy hiểm lớn
như ậy Tô đại nhân có thể tỏ vẻ một chút được không?
- Ta không phải đã nói ta sẽ đề cử ngươi cho thái tử sao? Hơn nữa ta cũng sẽ cam đoan thái tử sẽ trọng dụng ngươi, nếu như lần này ngươi hộ ngân
thành công ta có thể thêm một điều kiện tiến cử cho ngươi làm giáo úy
trong Đông Cung lục suất, nếu như thái tử không đồng ý thì ta cũng từ
chức không làm quan nữa.
- Ta đương nhiên là tin tưởng đại nhân.
Hai mắt của Vô Tấn lóe lên ự vui vẻ:
- Đây chẳng qua chỉ là chức trên quan trường có gì tốt đâu đại nhân cũng biết ta làm giáo úy cũng kiêm thương nhân.
- Ngươi đúng là tên gia hỏa có lòng tham.
Tô Hàn Trinh cũng cười, Vô Tấn mấy tháng nay giúp hắn rất nhiều, hắn cũng
muốn tìm cơ hội cám ơn Vô Tấn, Vô Tấn đã chủ động nói ra, thì mình cũng
nên xem có khả năng giúp đỡ hắn gì đó.
- Nói đi ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?
Vô Tấn lúc này cũng không giấu diếm nữa hắn đem toàn bộ quá trình mình mua miếng đất này nói đơn giản qua một lần, Tô Hàn Trinh nghe xong thì rất
kinh ngạc:
- Ngươi sửa cầu xong miếng đất này đã bán lời gấp mười lần sao?
- Đại nhân không cho rằng ta trái pháp luật chứ?
- Không không, ta không có nói như vậy, chỉ có thể nói ngươi rất tinh
mắt, nắm bắt cơ hội rất đúng, từ khi triều đình khai mở buôn bán, tuyệt
đại bộ phận mọi người đều cho rằng buôn bán đất đai rất nguy hiểm, đều
không có lơi nhuận gì đa phần đều ra hải ngoại buôn bán, chỉ có ngươi là tinh mắt gan dạ sáng suốt như vậy.
Tô Hàn Trinh là người chính
phái tuy nhiên cũng rất phong khoáng ít nhất Vô Tấn bán đất kiếm tiền
cũng tốt hơn làm xổ số nhiều, hắn không để trong lòng, sau đó cười to
hỏi:
- Vậy ngươi bán lời nhiều tiền như vậy bước tiếp theo định làm gì đây?
- Đai nhân bước tiếp theo ta định mở tiền trang, cho nên cần đại nhân trợ giúp một tay.
- Ừ, không tệ rất có phách lực.
Tô Hàn Trinh vuốt râu khen:
- Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?
- Ta hi vọng đại nhân có thể đem một phần thuế ngân giữ ở trong tiền trang của ta.
Tô Hàn Trinh nhất thời không nói gì từ sau khi Duy Minh làm hộ tào chủ sự
xong hắn mới hiểu rõ tình huống của Đông Hải quân, hàng năm Đông Hải
quận thu thuế ba trăm vạn lượng bạc trong đó một phần là thuế ngân của
Đông Cung, vào tháng tư là phải áp giải vào kinh, đây là quy định triều
đình thóng nhất, tất cả các quận đều như vậy.
Nhưng nói chung,
tất cả các quận đều bảo tồn một phần thuế ngân gọi là áp kho, chủ yếu là để dành cho lúc thiên tai, cho nên Đông Hải quận cũng có ba trăm vạn
lượng bạc tồn ngân.
Trên thực tế, triều đình cũng không có yêu
cầu phải lưu giữ trong quan kho nên tất cả các kho ngân của quận cơ bản
đều được lưu giữ ở trong các tiền trang, tiền lãi thì bổ sung cho chi
tiêu ở quận nha và huyện nha, lương tháng của phụ tá, sai dịch...
Tồn kho thuế ngân của Đông Hải quận vẫn để ở trong Đông Lai tiền trang,
Bách Phú tiền trang cùng với Tề Đại Phúc tiền trang, mặc dù ở Đông Hải
quận có tới hai mươi mấy tiền trang lớn nhỏ nhưng cũng chỉ có ba nhà này mới được để quan ngân.
Nguyên nhân rất đơn giản, ngoại trừ Tề
Đại Phúc là tiền trang lớn thì Đông Lai cùng với Bách Phú tiền trang đều có bối cảnh hậu trường, Đông Lai tiền trang vốn là sản nghiệp của Tề
vương, tất cả mọi người đều biết mà Bách Phú tiền trang thì hậu trường
thần bí nghe nói do nhiều quận vương hùn vốn mở trong đó cổ đông lớn
nhất là Hoàng Phủ Dật Biểu.
Hiện tại Vô Tấn đem quan ngân giữ ở
trong tiền trang của hắn, Tô Hàn Trinh cũng có suy nghĩ, thái tử ở trên
phương diện buôn bán vô cùng yếu kém, cơ hồ không có hoạt động gì, Đông
cung cả nước cũng có mấy chục tiền trang nhưng đều không lời lãi bao
nhiêu.
Trong lòng Tô Hàn Trinh biết rất rõ, thái tử cần rất nhiều tiền, hàng năm cần duy trì tới hai vạn sáu nghìn quân đội, cần phải một trăm lượng bạc tiền lương, áp lực vô cùng lớn.
Tuy nhiên đây chỉ là một ý niệm, cần phải để thái tử quyết định, trước mắt cần phải giao
thuế ngân tồn đọng cho Vô Tấn, Tô Hàn Trinh gật đầu cười:
- Được
ta có thể đem thuế ngân đông cung giao cho ngươi, còn có cả thuế ruộng
Đông cung, hàng năm chừng ba vạn lượng bạc cũng có thể gửi ở chỗ các
ngươi.