Vô Tấn đỡ Hoàng Phủ Quý ngồi xuống, hắn thấy ở trên ghế có một đống sách liền kỳ quái hỏi:
- Ngũ thúc thúc tìm quyển sách kia làm gì?
- Hai ngày nay ta tính toán cảm thấy mình tính sai rồi, ngủ không yên
muốn đi tìm hai quyển sách tính lại, lại sợ đốt đèn làm lão thất lỗ mãng bừng tỉnh ảnh hưởng tới giấc ngủ của ngươi cho nên không đốt đèn lên.
Hoàng Phủ Quý nói xong liền thấy lão thất hô to trong đêm khuya:
- Chưởng quầy sư phó, ông không ngủ ra đại đường làm gì vậy? Có cần ta đến hỗ trợ không?
- Ngươi thấy đó tiểu tử này không kể đến người khác đang nghỉ ngơi.
Hoàng Phủ Quý dùng một ác khí trả lời:
- Ngươi ngủ đi không liên quan tới ngươi.
Ở trong sân liền trở nên yên tĩnh, Vô Tấn kỳ quái hỏi:
- Ngũ thúc, tiểu tử này tại sao lại nhiệt tâm như vậy? Trước kia gọi tới
là chạy hiện tại sao lại xông tới hỗ trợ, hắn giống như thay đổi rồi,
gọi là chưởng quầy sư phó, thật kỳ quái.
- Có gì kỳ quái, nhưng tên tiểu tử này biểu hiện cũng thật thái quá.
Hoàng Phủ Quý chẳng thèm ngó tới:
- Hôm trước ta nói cho hắn biết, chúng ta muốn mở tiền trang, tiểu tử này lập tức hỏi vậy sau này hiệu cầm đồ do ai để ý tới, còn hỏi theo ta
nhiều năm như vậy coi như là đồ đệ của ta, còn muốn bái sư ta buồn nôn
muốn chết được, cho nên hai ngày nay hắn đều ra sức.
Vô Tấn nhịn không được cười nói:
- Kỳ thật lão thất cũng không tệ, làm nhiều năm như vậy kinh nghiệm cũng phong phú, có thể để hắn tiếp nhận.
Hoàng Phủ Quý lắc đầu:
- Hắn không được tính tình của hắn quá táo bạo ta tình nguyện để cho Hắc
Trư làm chưởng quầy hắn ổn trọng hơn nhiều, tiểu tử này mệnh chỉ là tiểu nịnh.
- Ngũ thúc con thấy không thể nói như vậy, vẫn nên cho hắn một cơ hội.
- Sau này hãy nói, trước hết hãy giáo huấn cho hắn thành thục một phen, để cho hắn ở tiền trang làm chút chuyện.
Nói tới tiền trang, Hoàng Phủ Quý liền lấy từ trong ngăn bàn ra một chống khế ước:
- Vô Tấn ngươi nhìn những khế ước này đi, ruộng đất cơ bản đã bán đi rồi, tuy nhiên giá không cao như vậy ngoại trừ phố khẩu tốt nhất là cửa hàng Lý Ký bán châu báu thì còn lại chỉ từ tám nghìn tới một vạn lượng bạc,
tổng cộng bán được tám vạn lượng bạc.
Tám vạn lượng bạc nằm trong dự đoán của Vô Tấn, Vô Tấn cũng không để ý dù sao tòa cầu vẫn chưa xây
dựng hoàn thành, biểu hiện cho thấy mảnh đất này vẫn chưa có giá trị
chính thức.
- Vậy hai mẫu đất bán cho Tề Thụy Phúc thì sao?
Hoàng Phủ Quý lắc đầu:
- Tề tứ lang không chịu nhường bước, vẫn kiên trì một vạn lượng bạc, không chịu giảm giá.
- Không bán cho hắn thì bán cho nhà khác, ai cũng được.
- Thế nhưng mà...
Hoàng Phủ Quý hơi khó xử:
- Tề tứ lang đã đánh tiếng, mảnh đất kia Tề gia đã định rồi, ai dám tranh đoạt với hắn?
- Vậy sao?
Vô Tấn híp mắt lại hắn cũng muốn đi gặp Tề tứ lang cường hoành này một phen.
Trời tờ mờ sáng, một tầng hơi nước mỏng manh bao phủ bờ sông Tử Đồng, trên
đường truyền tới từng bước chân của mọi người, Vô Tấn rửa mặt một phen,
sau đó hắn hoang mang đi ra ngoài, hắn muốn gặp Tề Tứ Lang hung hăng càn quấy này, hắn có ruộng đất hắn muốn bán cho ai là quyền của hắn, Tề tứ
lang này rõ ràng uy hiếp những người khác không cho bọn họ mua đất ở
đây, thật là không để hắn vào mắt ròi.
Hiệu cầm đồ ở trước mặt,
dòng người vô cùng náo nhiệt, Vô Tấn xem tiến độ xây cầu, công việc gia
cố Bát Tiên kiều vẫn đang tiếp tục, vì cầu kiếu so với cầu cũ cần thêm
rắn chắc và rộng rãi, hơn nữa là bình kiều cho nên xe ngựa thuận tiện
thông qua, lưu lượng người còn tăng hơn cả so với lúc trước.
Đi ngang qua quán rượu Dương Ký, Vô Tấn bỗng nhiên nghe thấy tiếng chửi mắng, ông chủ Dương Kinh Châu đang gầm rú ở trong nhà.
- Tại sao không có được toàn bộ sổ sách năm năm qua tìm ra cho ta, ta
muốn tra xét, ta không tin không tra được ,nếu như ta tra ra ngươi sẽ bị đưa lên quan .
- Ông chủ, sổ sách năm năm trước thực sự không có, đây là lệ cũ, ông bảo ta đi tìm nơi nào?
Đây là thanh âm của Từ chưởng quỹ, hắn đang nén giận giải thích:
- Ta đã làm cho Dương gia nhiều năm như vậy, ông chủ chẳng lẽ vẫn chưa tin ta sao?
- Ai biết được, hiện tại ta không tin ai hết, ngươi không tìm ra nhất định là ngươi tham ô tiền của ta.
Vô Tấn hôm qua nghe ngũ thúc nói, hắn cho Từ chưởng quỹ mượn năm trăm
lượng bạc cho nhi tử chữa bệnh, năm trăm lượng này chẳng lẽ đã gây ra
phiền toái?
Vô Tấn thấy vài tên tiểu nhị đứng ở cửa bĩu môi khinh thường thì tiến lên cười hỏi:
- Ta là khách nhân của Từ chưởng quỹ, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Đừng nói là khách nhân, cho dù là người qua đường, tiểu nhị cũng cam lòng nói, muốn tuyên dương ông chủ không đức này một cái.
- Khách quan không biết, ông chủ của chúng ta thật là hiếm có trong thiên hạ, ngày hôm qua Từ chưởng quỹ đem nhi tử đi Giang Nnh phủ ở Bách Tể
đường xem bệnh, tốn mấy trăm lượng bạc, sáng sớm hôm nay ông chủ nghe
nói có chuyện này liền lập tức tra sổ, hắn không những muốn tra sổ hai
năm nay còn muốn tra sổ năm năm về trước, vẫn là một câu hắn hoài nghi
Từ chưởng quỹ tham tiền của hắn.
- Hóa ra là như vậy.
Vô Tấn kỳ quái hỏi:
- Vậy năm năm trước vì sao không thể tra?
- Khách quan đây là luật lệ, sổ sách chỉ cần vượt quá năm năm thì quan
phủ cũng không truy tra nữa, hơn nữa mỗi năm ghi tới cả chục bản sách,
chiếm diện tích vô cùng lớn cho nên sổ sách từ năm năm trở lên cửa hàng
sẽ không giữ lại, trừ phi là đại điếm như Tề Thụy Phúc thương hội mới có chỗ xếp, điếm nhỏ như chúng ta làm sao có chỗ mà đặt được, cho nên
không giữ lại.
Hóa ra là như vậy, Vô Tấn cũn hiểu được, sổ sách
điờ sau niên hạn bảo đảm là mười lăm năm, mà ngâng hàng ghi chép bảo vệ
cũng tối đa là ba năm.
- Vậy chuyện này thì sao? Ý của ta là Từ chưởng quỹ sẽ bị đuổi việc sao?
Tiểu nhị lắc đầu:
- Cái này cũng không biết được, nếu như sinh ý chênh lệch thì có lẽ có
khả năng, nhưng hiện tại cầu được dời đi, sinh ý rõ ràng ít đi rất
nhiều.
- A Ngưu không được nói với khách nhân những lời này.
Một gã quản sự tiệm ăn đi tới nghiêm nghị quát tháo, tiểu nhị sợ tới mức
không dám lên tiếng nữa, Vô Tấn cũng cười cười chắp tay sau lưng đi vào
quán rượu ở trong đại đường tìm chỗ ngồi xuống.