Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 990: Vẫn Diệt ( Ba )




“ Hừ! Loại chuyện này ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Ngươi đã không nói thật, ta sẽ tự mình tìm ra chân tướng.”

Sinh vật hắc ám cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa. Đôi mắt huyết hồng như tụ tập toàn bộ tà ác của thế gian tản ra từng trận hàn khí sắc nhọn. Tất cả mọi người nhìn vào không khỏi trong lòng bị chấn nhiếp.

“ Ông!”

Sinh vật hắc ám khổng lồ cười lạnh một tiếng rồi đột nhiên động thủ. Một cỗ thần lực cường đại hóa thành từng sợi tơ vô hình đâm thẳng vào thân hình Phương Vân.

“ A!”.

Đau đớn mãnh liệt làm Phương Vân rên lên một tiếng, thân hình run rẩy. Một cỗ khí thức băng lãnh nhưng dị thường cuồng bạo xâm nhập vào thức hải hắn. Cỗ lực lượng mạnh mẽ này thô bạo lục tìm ký ức của hắn.

Là một võ giả cường đại, ý chí của Phương Vân cực kỳ mạnh mẽ nhưng chỉ đối với nhân loại mà thôi. Sinh vật trước mắt này căn bản không thể phán đoán theo lẽ thường được, nhân loại không thể so sánh. Lực lượng của nó đã siêu việt quá mức tưởng tượng.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Ký ức của Phương Vân bao gồm cả những thứ đã chôn vùi theo năm tháng cũng bị cỗ lực lượng này lục soát. Từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, kỳ ngộ, võ đạo tăng lên,…tất cả cuộc đời của hắn lấy tốc độ cực nhanh nhất nhất hiện ra trong đầu sinh vật trước mắt.

Tưởng như tất cả bí mật của hắn đã sắp bộc lộ không chút bỏ sót thì xuất hiện sự tình ngoài ý muốn.

“ Đây…?”

Mạnh mẽ lục soát ký ức của Phương Vân, kết quả lại khiến cho sinh vật hắc ám giật mình không nói được gì. Ký ức của Phương Vân lại giống hệt như những gì hắn nói. Thật sự là tình huống gặp kỳ ngộ liên tiếp không tưởng tượng được.

“ Chẳng lẽ là ảo giác sao?”

Trong đôi mắt tà ác chớp động hào quang, kinh nghi bất định. Nếu không phải cực kỳ tin vào năng lực chủng tộc của nó, không có sinh vật nào có thể che giấu ký ức trước năng lực này thì nó phải hoài nghi thiếu niên nhân loại trước mắt này có động tay động chân gì vào ký ức hay không nữa.

“ Ông!”.

Tà thủ thật lớn chộp tới, lập tức từ trong người Phương Vân lấy ra một kiện pháp khí. Đó là một quả chung màu vàng phong cách cổ xưa, điêu khắc đồ án nhật nguyệt và các ngôi sao, lộ ra một khí tức cực kỳ cổ xưa.

Nhưng chỉ là khí tức cổ xưa mà thôi. Một kiện pháp khí nếu truyền thừa quá ngàn năm đều có khí tức như vậy.

Kiện pháp khí này thoạt nhìn ảm đảm thất sắc, không toát ra một chút khí tức sinh mệnh nào, tựa như một tử vật. Có lẽ từ ánh mắt của nhân loại thì đây là một kiện pháp khí nhất lưu nhưng trong mắt sinh vật hắc ám này thì hầu như không có chút giá trị nào.

“ Đây là kỳ ngộ như ngươi nói, nhận được pháp khí truyền thừa sao?”

Sinh vật hắc ám khổng lồ quan sát nhân loại như con sâu cái kiến trước mắt, thanh âm phát ra tràn đầy dụ hoặc.

“ Hô!”

Phương Vân tuy ngoài mặt bất động thanh nhưng trong lòng cũng phải run sợ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn đối diện với một sinh mệnh mà dâng lên một cảm giác vô lực. Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, thực sự là như trời với đất. Nếu bí mật về Thiên Địa Vạn Hóa Chung mà không giữ được thì hắn chỉ có con đường chết.

May mắn là trong lúc cuối cùng hắn và Thiên Địa Vạn Hóa Chung đạt thành nhất trí, lợi dụng lực lượng của bản thân nó sửa chữa ký ức bản thân. Phương Vân không biết có thể thành công hay không nhưng từ phản ứng của sinh vật khủng bố kia thì xem ra đã lừa gạt được nó.

Hiện tại Thiên Địa Vạn Hóa Chung không thể hiện ra được tác dụng nghịch chuyển tình thế, chỉ là một tiểu năng lực không ảnh hưởng đến chiến cuộc. Nhưng thời khắc này, tiểu năng lực đó so với lực công kích đều quan trọng hơn rất nhiều.

Đầu sinh vật trong Ai Hào Đại Thâm Uyên này rõ ràng đã bị lừa gạt. Thậm chí Thiên Địa Vạn Hóa Chung còn đem khí tức của nó hoàn toàn ẩn tàng, làm cho nó thoạt nhìn chỉ giống như một kiện pháp khí được cất dấu đi, do một vị sư phụ truyền thừa cho một đệ tử không hợp cách.

Phương Vân không biết khí linh của Thiên Địa Vạn Hóa Chung như thế nào mà có thể đem khí tức hoàn toàn ẩn tàng đi, thậm chí cả pháp khí nội thiên địa cũng được che dấu. Nhưng đối với hắn mà nói đây không thể nghi ngờ là một tin tức vô cùng tốt, có thể giúp hắn kéo dài thêm được chút thời gian.

Làm cho sinh vật kia tin tưởng bản thân hắn không lừa gạt nó mà phối hợp với nó, đây là một điều cực kỳ quan trọng lúc này.

“ Hừ! Ta đang cảm thấy kỳ quái, cái đồ vật cổ xưa này sao lại có thể xuất hiện ở thế giới này…Ngay cả ta cũng chưa có tư cách nhìn thấy, chỉ mới nghe nói trong truyền thuyết mà thôi.”

Sinh vật bốn cánh thì thào tự nói, tràn ngập khinh thường và châm chọc, tựa hồ vì những căng thẳng lúc trước mà tự giễu. Vẻ mặt nó thả lỏng xuống như đã cởi bỏ được một khối đá lớn.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Từ khi Thiên Địa Vạn Vu Tịnh nói cảm giác trong Ai Hào Đại Thâm Uyên có một loại uy hiếp, Phương Vân chỉ biết sinh vật trước mắt hẳn là cùng Thiên Địa Vạn Hóa Chung có một liên hệ sâu xa, ít nhất là sinh vật kia biết lại lịch của nó. Nhưng Phương Vân căn bản là không biết gì, cũng không thể hỏi rõ.

Chỉ là hiện giờ nghe sinh vật khổng lồ kia thì thào tự nói, cho dù Phương Vân đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không khỏi đại chấn: “ Thiên Địa Vạn Hóa Chung chẳng lẽ có bí ẩn gì? Ngay cả sinh vật khủng bố kia cũng không biết lại lịch của nó mà mới chỉ nghe qua trong truyền thuyết cổ xưa?”

Phương Vân vốn dự đoán Thiên Địa Vạn Hóa Chung có thể là một kiện pháp khí thượng cổ nào đó tựa như “ Vạn Ma Điện”, là một pháp khí Tam Tượng, hoặc có thể là pháp khí từ thời viễn cổ của một Ma thần cường đại nào đó, thậm chí có thể là pháp khí của Tam Thánh Hoàng. Nhưng nghe sinh vật kia nói tựa hồ so với chính hắn suy đoán còn xa xưa hơn rất nhiều. Nó có thể là vật đến từ sâu trong vũ trụ.

Đương nhiên, dự đoán chi là dự đoán, không nhất định là thật, chỉ là có khả năng như vậy mà thôi.

“ Nhưng nếu nó thực sự cường đại như vậy, sao lại có thể dễ dàng bị sinh vật tà ác này uy hiếp?”

Phương Vân nghĩ đi nghĩ lại rồi bỗng nhiên bật cười, chuyện này có lẽ hắn nên bỏ đi thì hơn. Thiên Địa Vạn Hóa Chung nếu thực sự cường đại như vậy sao có thể lâm vào hiểm cảnh như thế, lại cần phải dùng công pháp khua môi múa mép, kéo dài thời gian. Hiện giờ từng giây từng phút như đánh cuộc với vận mệnh.

Nhưng trong lòng hắn lại vang lên thanh âm nhắc nhở, hiện nay Thiên Địa Vạn Hóa Chung không phải đang ở trong hình thái hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả một phần ngàn cũng không đến. Trong trạng thái suy yếu này cũng không thể tính theo lúc nó ở trạng thái đỉnh phong được. Hơn nữa nếu không phải như vậy, nó cũng không phải là một kiện pháp khí bình thường được, có pháp khí nào mà lại cần cắn nuốt đầy đủ “ Tinh thể không gian và “ Tinh thể thời gian” để thăng cấp? Thậm chí ngay cả Tà Thần cũng bị nó khắc chế?

Hai ý nghĩ bất đồng đồng thời vang lên trong lòng Phương Vân càng làm cho hắn thêm rối loạn, trong lúc nhất thời hắn lại có chút hiểu ra. Chỉ sợ ngay cả khi Thiên Địa Vạn Hóa Chung cắn nuốt đủ thứ mà khôi phục được trạng thái đỉnh phong, hắn cũng không có khả năng biết được lai lịch chân chính của nó.

Đột nhiên một cỗ sát khí hàn băng bao phủ toàn thân, Phương Vân ngẩng đầu lên, vừa lúc đón nhận ánh mắt hung ác của sinh vật đang phiêu phù trên đỉnh đầu hắn.

“ Trò chơi đã xong, toàn bộ các ngươi đều chết hết đi.”

“ Sau khi ta rời đi, nơi này sẽ thành nơi vùi thây của các ngươi.”

Thanh âm ong ong giống như lôi đình vang lên trong hắc ám. Tà trảo khổng lồ chặt chẽ chộp tới Phương Vân, tà vân dũng động như muốn đem thân thể hắn chấn vỡ.

Mắt thấy Phương Vân sẽ táng mệnh đương trường thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, mái tóc dài vũ động, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị: “ Muốn giết ta, cũng không dễ dàng đâu.”

“ Ông!”

Một tiếng chuông to vang vọng trong hư không. Một đạo hồng lưu trong chốc lát đã bao phủ mấy trăm trượng xung quanh người hắn, vừa vặn đem sinh vật kia cũng bao phủ trong đó. Tiếp đó là hai tiếng gào thảm thiết vang lên bên trong, dường như chỉ có sinh mệnh trong lúc sắp bị hủy diệt mới phát ra tiếng gào thê lương đó.

Ngay bên cạnh sinh vật kia, Thiên Địa Vạn Hóa Chung bị nó để qua một bên không chú ý tới đã đột nhiên tăng vọt, hóa thành cao mấy chục trượng. Trong nội thể nó phát ra một cỗ lực lượng bàng bạc. Trong thời khắc sinh tử tồn vong này Phương Vân rốt cuộc cũng đem hai đầu sinh vật hắc ám “ Tà Thần hóa thân” và Vô Lượng Ma Vực “ Hắc ám ma vật” toàn bộ huyết tế.

Hai sinh vật này luôn bị Phương Vân phong ấn bên trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung, luôn luôn cung cấp năng lượng cuồn cuộn cho nó. Trừ phi đến lúc vạn bất đắc dĩ hắn mới phải quyết định mổ gà lấy trứng, đem hai đầu sinh vật kia sử dụng hết. Bời vì sau khi sử dụng, hắn ngay cả năng lượng để thúc dục “ Thời gian gia tốc” cũng không có.

Nhưng thời khắc này, hắn đã không còn có lựa chọn nào khác. Ngay lúc kéo dài thời gian, trong đầu Phương Vân đã chuyển động vô số ý niệm, nghĩ hết các loại đối sách để ứng phó, nhưng kết luận cuối cùng cũng chỉ có cách này.

Bất quá chính diện đối chiến, Phương Vân căn bản không thể chiến thắng được sinh vật này. Cho dù là huyết tế hai đầu ma vật hắc ám kia cũng thế. Cho nên hắn cố ý kể đủ các loại chuyện kỳ ngộ thời xưa để tạo ra cơ hội đánh ra một kích quyết định.

Phương Vân biết sinh vật tà ác kia nhất định sẽ lục soát ký ức hắn, cũng nhất định sẽ lấy ra Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Tất cả đều là vì thời khắc này, làm cho lực chú ý của nó toàn bộ đều tập trung lên bản thân mình mà xem nhẹ Thiên Địa Vạn Hóa Chung, khiến cho nó có cơ hội đánh ra một kích.

Phương Vân không nắm chắc sẽ thành công, hắn chỉ có thể đánh cuộc. Nhưng sự thật là hắn đã thành công.

“ Vũ trụ tại hồ thủ, vạn hóa sinh hồ thân.”

Thanh âm cực kỳ cổ xưa vang lên trong hư không. Thanh âm này không phải do Phương Vân phát ra mà từ trên các đồ hình điêu khắc trên thân Thiên Địa Vạn Hóa Chung phát ra. Một cỗ khí tức cổ xưa phát ra từ trong thể nội Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Dưới lực lượng cường đại duy trì, nó phát ra từng đạo lôi điện cổ lão như có như không.

“ Oanh long!”.

Từng đạo lôi đình oanh kích lên đầu sinh vật đang không hề có chút phòng bị. Lực lượng cường đại trong nháy mắt đã xuyên thấu bốn cánh cùng thân thể nó tạo ra từng cái động cháy đen bán kính hơn mười trượng.

“ A!”.

Sinh vật hắc ám gào lên thê lương, toàn thân run rẩy kịch liệt, dường như đã bị thương nặng. Hai mắt nó mở to, thân thể giãy giụa mạnh mẽ: “Ngươi…ngươi dám…”

“ Chính là lúc này.”

Thấy một màn này, mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng. Ai cũng không ngờ Phương Vân lại có thể bộc phát ra được một kích khủng bố như thế. Tuy rằng tất cả đều đang trọng thương nhưng ai ai cũng biết, đây là một cơ hội cuối cùng.

“ Cơ hội!”.

Trong Ai Hào Đại Thâm Uyên thiên địa chấn động ầm ầm, từng đạo pháp tắc đại địa mãnh liệt bùng nổ. Tất cả cường giả đều rống giận, điên cuồng công kích vào sinh vật hắc ám đang bị Phương Vân dùng lực lượng thời gian trói buộc