Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 986: Tà Vật Xuất Thế ( Hai )




Bị thương không chỉ có một mình Lý Phùng Đạo, Đao Thần Vệ Trường Thanh, Tinh La Tán Quân Mộ Dung Diễn, Vô Thượng Pháp tông chủ Ân Vô Ngân, Yểm Ma tông chủ Thu Lan Mộng Nữ,…những cường giả mạnh nhất cơ hồ đồng thời đều bị thương.

Đao Thần Vệ Trường Thanh đã rất cảnh giác, thậm chí đã tụ tập cả đám người Mộ Dung Diễn quanh thân, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng tránh thoát. Nhưng dưới tình huống chuẩn bị kỹ càng như vậy mà vẫn bị trúng trọng kích, toàn bộ đều bị thương nặng.

Sinh vật cường đại này bày ra thực lực quá mức khủng bố. Ngay cả Đao Thần Vệ Trường Thanh dưới lực lượng tà ác trước mặt cũng không khỏi sinh ra cảm giác vô lực.

“ Thì ra Ai Hào Đại Thâm Uyên sở dĩ liệt vào cấm địa tất cả là bởi vì nó.”

Trong khoảnh khắc bị trọng thương, trong đầu Vệ Trường Thanh xẹt lên ý niệm này. Hắn cũng không phải là người ngu, ngay lúc biến hóa đột nhiên phát sinh đã chợt rõ ràng, bản thân và toàn bộ các cường giả này đã rơi vào cạm bẫy của một tồn tại rất cường đại.

“ Đi.”

Ngay trong nháy mắt bị đánh bay, Vệ Trường Thanh đột nhiên vung hữu quyền lên, phát ra một lực lượng mạnh mẽ đẩy đám người Mộ Dung Diễn ra ngoài. Ý đồ hắn rất rõ ràng, cố gắng đưa bọn họ ra khỏi địa phương nguy hiểm này.

Là một thượng cổ Đao Thần, Vệ Trường Thanh không chỉ có võ công cao cường, dưới tình huống nguy hiểm này hắn đã triển lộ ra đại nghĩa và đảm lượng của một đời Đao Thần. Chính điều này mới khiến hắn trở thành một tồn tại mà mỗi người đều tôn kính. Ngay cả một ít thượng cổ tông chủ khi nhìn thấy hắn cũng cực kỳ tôn kính.

“ Khặc…khặc…khặc…, hôm nay ở Ai Hào Đại Thâm Uyên này, không ai có thể thoát ra ngoài.”

Trong tiếng cười tàn nhẫn, “ Oanh…” một tiếng, thiên địa đột nhiên chấn động, một cỗ chân khí hắc ám phô thiên cái địa trong thời gian ngắn lướt qua tầng tầng hư không, oanh kích về phía hắc động là lối ra của Ai Hào Đại Thâm Uyên.

“ Phốc.”

Ở lối ra của Ai Hào Đại Thâm Uyên, Phương Vân vừa mới chạy tới thì bất ngờ xảy ra biến hóa. Cho dù hắn cực lực thi triển không gian lực, na di biến hóa cũng bị cỗ lực lượng kinh khủng này đánh trúng.

“ Tục.”

Phương Vân bị thương nặng, thân hình run rẩy kịch liệt há mồm liền phun ra một ngụm chân khí. Một cỗ khí tức tà ác âm lãnh tiến nhập vào thân thể hắn điên cuồng cắn nuốt chân khí, huyết nhục và tinh hoa của cơ thể. Đó gần như một loại phương thức cướp đoạt năng lượng cực kỳ đáng sợ. Thiên Địa Vạn Hóa Chung lúc trước có thể hấp thu mọi loại chân khí lúc này lại thúc thủ vô sách.

“ Chậm rồi…không thể tưởng tượng được đã chậm mất một bước.”

Sắc mặt Phương Vân tái nhợt, tính đi tính lại không nghĩ tới lại chậm mất một chút, đã bị sinh vật khủng bố này phong tỏa hướng rời đi. Có lẽ nó đã tính toán trước không để bất kỳ một ai rời khỏi nơi này.

Trong lòng Phương Vân vừa vội vừa tức, lại “ Phốc” một tiếng phun ra một ngụm tinh huyết. Ngay tại phía trước hắn, cửa ra nguyên bản là một hắc động đã hư không tiêu thất. Không thể nghi ngờ chính là kiệt tác của sinh vật kia.

“ Chủ nhân.”

Thiên Địa Vạn Hóa Chung đã quá sợ hãi, không sao ẩn tàng khí tức được nữa. Sinh vật tà ác này ngay từ đầu đã có chủ ý một lưới bắt hết những võ giả đã tiến vào nơi này.

Thiên Địa Vạn Hóa Chung sau khi bị Phương Vân luyện hóa càng ngày càng hòa hợp với hắn hơn. Sau khi Phương Vân đạt tới cảnh giới địa hồn, một khi thần hồn của hắn bị thương, Thiên Địa Vạn Hóa Chung cũng sẽ bị thương nặng.

Năng lượng tà ác chí âm chí ám như có được sinh mệnh bình thường, điên cuồng hấp thu năng lượng. Lấy kiến thức của Phương Vân cũng chưa bao giờ gặp phải loại năng lượng đáng sợ này.

Loại năng lượng này căn bản không phải Trung thổ thần châu có thể có được. Cho dù là cận cổ, trung cổ hay thượng cổ cũng không có khả năng sinh ra được sinh vật đáng sợ như thế.

Võ giả trên Trung thổ thần châu đạt tới cảnh giới Mệnh Tinh là lực lượng ngưng tụ lại thành một, tựa như nhất thể. Nhưng loại năng lượng tà ác này lại phân hóa thành trăm ngàn phần, mỗi một phần lại giống như một đầu hung thú đói khát. Một đám chân khí chính là một đám hung thú điên cuồng đạp tới, tàn sát bừa bãi.

Trong đó ẩn chứa lực lượng gần như mang tính hủy diệt.

“ Chủ nhân, đem những năng lượng dị chủng đó nhập vào thể nội của ta, ta thừa nhận.”

Thiên Địa Vạn Hóa Chung lo lắng nói.

“ Vô dụng. Loại năng lượng này ngươi cũng không tiêu hóa được.”

Phương Vân rất rõ ràng. Một kích vừa đánh tới kia đầu tiên là đánh trúng Thiên Địa Vạn Hóa Chung, sau đó mới đánh lên cơ thể bản thân hắn. Thể nội của Thiên Địa Vạn Hóa Chung cũng đã tồn tại loại chân khí dị chủng này.

Đây là lần đầu tiên mà Thiên Địa Vạn Hóa Chung không thể hấp thu, cắn nuốt chân khí dị chủng. Loại năng lượng tà ác đáng sợ này đang tạo thành một lực lượng mạnh mẽ phá hư nó. Thiên Địa Vạn Hóa Chung vốn chưa hoàn hảo, Phương Vân phải vất vả lắm mới có thể nó tiến hóa được đến bước này. Nếu lại đem năng lượng tà ác trong cơ thể nhập vào trong thể nội nó, Phương Vân có lẽ sẽ tránh được một kiếp nhưng khí linh của Thiên Địa Vạn Hóa Chung chỉ sợ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Lần này không phải là ngủ say mà là bị hủy diệt hoàn toàn.

Đây là chuyện Phương Vân tuyệt đối không thể cho phép. Hắn thật vất vả, lại nhờ cơ duyên xảo hợp mà thức tỉnh được khí linh của Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Trong kiếp sống võ đạo của hắn, Thiên Địa Vạn Hóa Chung đã cứu hắn vô số lần, vừa là lương sư vừa là bằng hữu. Nếu chỉ vì cứu bản thân mà làm cho khí linh của nó bị hủy diệt, Phương Vân cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Hắn sẽ cảm thấy vô cùng hổ thẹn với chính mình.

“ Ngươi đã giúp ta quá nhiều lần, lúc này đây để ta giúp ngươi đi. Ta cũng không tin ta vẫn bị nó tính kế.”

Trong lòng Phương Vân chợt có cảm ngộ. Hắn rất rõ ràng, lúc này đây chính là lần nguy hiểm sinh mệnh lớn nhất từ trước đến nay. Trước đây mỗi một lần hắn lâm vào hiểm cảnh, không có lực ứng phó thì Thiên Địa Vạn Hóa Chung cũng đều có thể phát huy tác dụng.

Nhưng may mắn không thể theo hắn mãi mãi, Thiên Địa Vạn Hóa Chung cũng không phải vạn năng. Thiên địa to lớn không gì không có. Trong khoảng vũ trụ này cũng sẽ có năng lượng mà nó không thể hấp thu.

“ Nghịch thiên sửa mệnh” không phải chỉ đơn giản là một câu nói như vậy. Thiên Địa Vạn Hóa Chung với hắn tựa như phụ tử, chỉ cho hắn con đường để “ hóa rồng”. Nhưng chính hắn phải tự mình trưởng thành, phải dựa vào chính mình mà bản thân hóa rồng chứ không phải dựa vào người khác.

“ Ta không tin…Nguy hiểm dạng gì chúng ta cũng đã đều trải qua, không thể cứ như vậy mà bị hủy trong tay sinh vật này.”

Phương Vân không ngừng biến hóa chân khí trong cơ thể, toàn lực ứng phó với sự cắn nuốt của chân khí dị chủng. Nhưng tất cả đều bị cắn nuốt, chân khí loại gì cũng không thể đối kháng lại với nó. Thậm chí ngay cả khi Phương Vân chuyển hóa ra một bộ phận chân khí của Tà Đế cũng bị nó cắn nuốt.

“ Chủ nhân, mau chuyển hóa thành chân khí vạn hóa. Chỉ có loại năng lượng này mới có thể kháng cự được.”

Thiên Địa Vạn Hóa Chung kêu lên, thanh âm dồn dập, lo lắng.

“ Thiên Địa Vạn Hóa, hợp làm một.”

Rốt cuộc Phương Vân cũng đem tất cả chân khí sở hữu chuyển hóa thành chân khí tối căn nguyên là chân khí vạn hóa.

“ Oanh.”

Chân khí vạn hóa và năng lượng tà ác kịch liệt va chạm với nhau, nguyên bản năng lượng tà ác không thể chống đỡ bỗng ngừng lại một chút. Nó đang không ngừng tiến công về phía trước bỗng tạm thời bị ngăn trở. Đúng như lời Thiên Địa Vạn Hóa Chung, năng lượng tà ác này quả nhiên không thể cắn nuốt được chân khí vạn hóa. Hai loại chân khí bá đạo dường như va chạm trăm ngàn lần mỗi giây, kịch liệt tiêu hao rồi tan biến.

Mỗi một lần va chạm đối với Phương Vân lại cực kỳ bất lợi. Khác với một kích lúc sinh vật tà ác kia mới xuất thế, cỗ năng lượng tà ác bàng bạc kia cơ hồ là do tất cả cường giả địa hồn đồng thời thừa nhận. Mà hiện giờ Phương Vân lại một mình thừa nhận.

Phương Vân tuy rằng có thực lực rất mạnh nhưng sinh vật tà ác này lại càng mạnh hơn. Năng lượng của nó cơ hồ gấp Phương Vân hơn trăm lần. Dù chỉ là một phần năng lượng lan đến va chạm với chân khí của Phương Vân nhưng một phần này so với toàn bộ chân khí trong cơ thể hắn còn khổng lồ hơn.

Nếu không thể đem những chân khí dị chủng này toàn bộ bức ra ngoài, kết quả cuối cùng vẫn chỉ là còn đường chết.

“ Chẳng lẽ ta sẽ chết ở nơi này sao…ta không tin…ta không tin thế gian này lại có lực lượng nào không thể đối kháng…A…”

Phương Vân ngửa đầu rít gào một tiếng, trong tiếng gầm gừ, hóa long chi lực của “ Thương Long mệnh cách”, chân khí vạn hóa cùng toàn bộ thần hồn lực từ trong thân hình hắn bắn ra, hiển hóa ra lực lượng mệnh cách của bản thân “ Thương Long thân.”

“ Đến đây đi. Cho ta xem xem ý niệm cắn nuốt của người mạnh hay lực lượng mệnh cách của ta mạnh hơn.”

Thanh quang chợt lóe, một thân ảnh Thương Long thật lớn vắt ngang trong hắc ám, tản mát ra hào quang mênh mông. Trong tiếng rống giận dữ, Phương Vân đột nhiên buông bỏ chống cự để cho năng lượng tà ác bàng bạc nhập vào trong cơ thể bản thân, tiến vào tứ chi bách hải.

Giống như một giọt mực nhỏ vào trong nước, năng lượng tà ác nhanh chóng nhuộm dần mỗi một bộ phận thân thể Phương Vân. Nguyên bản Thương Long vốn màu xanh trong nháy mắt đã hóa thành màu tối đen, dường như hòa với hư không hắc ám thành một thể.

Đây là một lần đánh bạc, cũng là một lần mạo hiểm lớn nhất trong đời hắn. Đánh cược xem năng lượng tà ác lợi hại hơn hay là mệnh cách của hắn cứng rắn hơn.

Phương Vân từng nghe phu tử nói qua, phải “ nghịch thiên”, phải “ sửa mệnh”, phải “ hóa rồng”. Mặc kệ là như thế nào cũng cần mệnh cách đủ cứng rắn.

Hắn đem mệnh cách bản thân, thần hồn và chân khí dung hợp làm một, lấy ý chí bản thân thay thể chân khí vạn hóa mà đối kháng với ý chí cắn nuốt của năng lượng tà ác. Đây là một loại đối kháng chính diện.

Nếu năng lượng tà ác thắng, Phương Vân sẽ vĩnh viễn đọa nhập hắc ám, vạn kiếp bất phục. Nhưng nếu hắn thắng, chẳng những có thể khu trừ được tà lực trong người, hơn nữa tinh thần, ý chí của hắn cũng nâng lên mấy cấp bậc. Từ này về sau hắn có được ý niệm không có gì mà hắn không thể đối kháng, cũng không có gì mà hắn không thể chiến thắng.

Trong nháy mắt, khí tức toàn thân Phương Vân tiêu thất trong hư không.

“ Ngu xuẩn…”

Đối với phản ứng của Phương Vân, sinh vật tà ác chỉ đánh giá có hai chữ. Tuy nói chân khí không phải tùy ý mà phát nhưng trong không gian này nó là chúa tể, mỗi một lực lượng dị chủng nó đều có thể cảm giác sâu sắc.

Trên thực tế, một kích kia dùng để phong tỏa không gian nhưng cùng đồng thời đánh tới Phương Vân chứ không phải là vô ý bị lan đến như hắn nghĩ. Sinh vật tà ác kia biết rõ ràng Phương Vân chính là người đã đoạt lấy viên tinh thể không gian kia.

Vốn một kích này là muốn làm cho hắn hình thần câu diệt. Chẳng qua Phương Vân phản ứng cực nhanh cũng có chút ngoài dự liệu của nó, hắn tránh được ra khỏi trọng tâm, chỉ bị lực lượng lan đến. Có thể làm được điều này đã khiến nó bất khả tư nghị rồi. Chỉ là như vậy có thay đổi được điều gì không?

“ Hiện tại, đến phiên các ngươi.”

Cùng lúc với lời phán tử vong, sinh vật tà ác bắt đầu ngưng tụ thân hình.