Mảnh vải nhuốm máu này
Phương Vân quá quen. Thời gian trong quân doanh Man hoang, ngày nào hắn
cũng nhìn thấy, hoa văn trên đó, thậm chí Phương Vân còn biết châu phủ
nào Đại Chu tiến cống nữa.
Phục sức vương hầu Đại Chu thường làm từ tơ lụa cao cấp, có được hầu phục thế này thì cả Đại Chu chỉ có một người.
Tứ phương hầu, Phương Dẫn!
“Phụ thân, người ở đây… người ở đây!”
Như có một dòng điện chạy qua người Phương Vân, hắn vô cùng hứng thú,
đồng tử phát ra tinh mang chói mắt: “Ta biết mà, phụ thân nhất định chưa chết, nhất định chưa chết!”
Trên mảnh vải đó vẫn còn lưu lại chút khí tức, bá đạo, uy áp, đó là khí
tức của Tứ phương hầu. Hải kình vừa bị chém chết, tuy to lớn, nhưng chỉ
một phát, dường như ngang với chân long chi lực, nhưng muốn giết Phương
Vân thì còn kém xa lắm.
Phương Vân tuyệt đối không tin, phụ thân bị một sinh vật nguyên tố thế
này nuốt chửng, dù ông có bị trọng thương đi nữa. Với ý chí võ đạo của
phụ thân, dù có trọng thương sắp chết thì ông cũng dốc toàn bộ sức mạnh, không kém lúc thượng phong là bao.
Đó là sức mạnh ý chí và tinh thần! Chỉ dựa vào sức mạnh này, tuyết đối không phải là miếng mồi của con hải kình kia.
“Phù!” Phương Vân thở phào, từ sau khi tin Phương Dẫn chết, hắn luôn
tin rằng, phụ thân tuyệt đối không thể ra đi dễ dàng như vậy được. Và
giờ đây hắn đã có chứng cớ cho niềm tin của mình.
Phương Dẫn chắc chắn từng xuất hiện ở đây, hơn nữa còn từng ở trong bụng hải kình này. Chuyện này tuy có chút kì lạ, nhưng Phương Vân nghĩ lại
thì cũng đoán ra huyền cơ trong đó.
“Hải dương hắc sắc này có kịch động, phụ thân muốn nhờ cơ thể hải kình
này để vượt qua hải dương, như vậy sẽ an toàn đi qua vực sâu”
Chiến giáp đế Vũ của Phương Dẫn chắc chắn không dễ gì con quái vật này
tiêu hóa, mượn hải kình vượt hải dương trong tình trạng bị thương đúng
là cách không tồi.
“Y phục rách nát… trong trận Man hoang, phụ thân chắc bị thương không
nhẹ, nơi này nguy hiểm trùng trùng, phải nhanh chóng tìm ra người mới
được!”
Phương Vân có phần lo lắng, vết máu trên mảnh vải nói lên phần nào hoàn
cảnh của Phương Dẫn, không biết tình trạng hiện nay thế nào, nhưng ban
đầu khi vượt hải dương này, cơ thể người hiển nhiên không mấy lạc quan.
Phương Vân khi chưa bước chân vào Mệnh tinh cảnh giới, còn phải chuẩn bị điều kiện thảm hiểm vực sâu này. Nay tuy điều kiện đã chín muồi, nhưng
đã quá lâu rồi, hoàn cảnh của Tứ Phương hầu thế nào không ai hay, nói
Phương Vân không lo lắng là không thể nào.
Chỉ lo lắng thì có tác dụng gì, lúc này điều duy nhất Phương Vân có thể
làm là nhanh chóng tìm ra phụ thân, đồng thời đưa người ra khỏi đây.
Ngoài ra cũng chỉ có thể mong là phụ thân bình an náu mình chỗ nào đó.
Tiếng nước biển đập vào nhau làm Phương Vân lúc này đang ở dưới đáy hải
dương hắc ám lao xuống trung tâm vực sâu bi thương như tên giật bắn
mình. Trong cấm địa mênh mông vô tận này, sự tồn tại của Phương Vân đã
làm kinh động đến không ít thành phần.
Ý thức của Phương Vân, nhờ vào sức mạnh chiến giáp hải thần mà mò mẫm
khắp hải dương hắc ám. Thế nhưng ngoài mảnh vải kia ra thì không còn bất kì tin tức gì có ích nữa. Đến mối liên hệ thoắt ẩn thoắt hiện trước đó
cũng không còn.
Chuyện đến nước này, dường như lại quay về tình trạng trước khi tìm thấy mảnh hầu phục của Phương Dẫn. Phương Vân lại không còn bất kì đầu mối
nào.
“Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu… phụ thân tuyệt đối không có chuyện gì được, tuyệt đối không thể!”
Phương Vân lo âu nặng nề, từ chứng cứ trước đó phát hiện ra có thể thấy
phụ thân dường như đang hỗn loạn, chạy với nơi âm u của vực sâu. Cấm địa này thì càng vào sâu càng nguy hiểm, nên Phương Vân không thể không lo
lắng.
Pháp tắc không gian và sóng triều tịch năng lượng ngày càng mạnh hơn.
Triều tịch năng lượng mạnh này, đến Phương Vân cũng cảm thấy kinh tâm.
Đó là sóng năng lượng đến từ bản thân thiên địa. Sức mạnh cá nhân võ giả đứng trước triều tịch năng lượng này hiển nhiên là rất nhỏ bé. Không
chỉ vậy, Phương Vân còn cảm thấy một trận sóng thời gian đang càng lúc
càng mạnh lên.
“Chủ nhân, trước mặt có một tầng bình phong thời gian! Nơi này đúng là cổ quái thật!”
Tiếng của Thiên địa vạn hóa chung chợt vang lên trong đầu Phương Vân, là linh khí, nó ít khi lên tiếng, thường chỉ lên tiếng vào trường hợp đặc
biệt mà thôi.
“Ừm!!” Phương Vân gật đầu, trước hắn hàng trăm dặm, một quang mô hình
cầu vắt ngang dưới đáy biển, tỏa ra quang mang nhờ nhờ, Phương Vân cảm
thấy lớp sóng thời gian vẫn loạn kia phát ra từ chính chỗ đó.
Bình phong thời gian, thường không dài, nhưng tầng này đối với người
không có pháp khí thời gian mà nói lại là tầng rất khó vượt qua. Không
chỉ không gian, mà đến thời gian cũng vẫn loạn. Bất kì cao thủ nào, đứng trước bình phong thời gian này đều bị trả lại nguyên hình, võ công có
mạnh nữa cũng vô dụng.
“Xông lên!” Phương Vân điềm đạm nói, trong đồng tử như ngôi sao kia, đang phản ánh cảnh vật phía trước xa xa.
“Vâng, chủ nhân!” Thiên địa vạn hóa chung đáp, việc thao túng thời gian là bản năng mạnh mẽ của nó. Quang mang chợt lóe lên, Thiên địa vạn hóa
chung lướt đi trong hư không, dồn Phương Vân xuống đáy, sau đó hóa thành một lưu quang mà xông tới, xuyên qua từng tầng hư không với thế lôi
đình, xông vào bình phong thời gian vẫn loạn.
“Ầm!” Khi Thiên địa vạn hóa chung đâm vào quang mô thì mọi thứ trước
mặt chợt vỡ vụn, không chỉ là cảnh vật trước mặt mà cả thời gian.
Thời gian tĩnh lặng, thời gian lùi lại, thời gian nhanh hơn, thời gian
xoay chuyển… những mảnh vụn pháp tắc thời gian đủ để cao thủ mạnh nhất
cũng phải đau đầu.
Trước mặt bình phong thời gian này, nếu chỉ có xông lên thì kết quả cuối cùng ắt sẽ là bị bắn ngược trở lại hải dương hắc ám.
“U u u!” Quang mang lóe lên, kim chung thu nhỏ lại, phát ra tiếng kêu u u, rồi nó men theo một lối đi phức tạp, gấp khúc, tiến tiến lui lui, đi lại trong tấm bình phong thời gian ấy tốn rất nhiều năng lượng.
Dường như chỉ trong chớp mắt, lại giống như một vạn năm đã qua, cuối
cùng một tiếng ‘Bình’ vang lên, lớp sóng thời gian vẫn loạn chợt biến
mất hoàn toàn, cảnh vật tan nát lại tụ hợp lại trước mắt.
Trước sự ngạc nhiên của Phương Vân, một mảng thi cốt mênh mông xuất
hiện, ngay lập tức, Thiên địa vạn hóa chung đâm vào cốt hải vô cùng vô
tận này.
Chợt hàng nghìn tầng sóng nổi lên, cốt hải vốn yên lặng dấy lên lớp sóng cao ngất. Vô số những mảnh xương khô nổi trên hư không hắc ám, phát ra
những âm thanh vang vang.
Tiếng những mảnh xương va vào nhau khiến người ta lạnh gáy.
Cô tịch, vô cùng cô tịch.
Phương Vân vừa mới ra khỏi hải dương hắc sắc, trông thấy cảnh tượng này
mà vô cùng thất kinh, trong lòng vực sâu được mệnh danh là cấm địa ở
trung thổ lại có một biển xương mênh mang thế này.
Những bộ xương này rải rác trong hư không hắc ám, bị người đời quên
lãng, lặng lẽ trôi nổi, một khí tức thê lương chết chóc bao trùm, lan
tỏa đến từng ngóc ngách.
“Nghĩa địa!”
Đó là ý nghĩ duy nhất thoảng qua đầu Phương Vân về cảnh tượng này, những bộ xương này khiến hư không toát lên khí tức lãnh lẽo âm u, giống như
bước vào quốc độ tử nhân vậy.
Phương Vân thở dài, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, từ đỉnh đầu xuống gót chân.
Ánh mặt hắn từ từ lướt qua hư không, trong biển xương cốt này, có vô số
kiếm đao bị gãy, không thần sắc, giống như những thanh kiếm rỉ bình
thường.
Những bộ xương này, khi còn sống chắc chắn là những cường giả đỉnh phong.
Có thể đến được đây chắc chắn không phải hạng vô danh tiểu tốt, nhưng
cuối cùng cũng không thoát khỏi lời nguyền định mệnh, không thể thoát
khỏi vực sâu bi thương.
Phương Vân bước ra khỏi Thiên địa vạn hóa chung, giơ bàn tay lên, một
đoạn kiếm hơn hai trượng bay vào lòng bàn tay hắn, hắn quan sát vết đứt
và chau màu suy nghĩ.
Những binh khí này bị sức mạnh mang tính ăn mòn cao phế đi!”
Phương Vân quan sát những đoạn kiếm trôi nổi này, không khác gì sắt rỉ
bình thường, không sáng bóng, thậm chí đều biến hình. Nhưng chất liệu
trong đó thì không thay đổi, những chất liệu luyện chế binh khí này thậm chí Phương Vân mới chỉ được nghe qua trong các điển tích lưu truyền của giới tông phái, đã thất truyền từ thời cận cổ.
Chất liệu tuy quý, nhưng tiếc là lại chẳng có tác dụng gì với Phương
Vân, nguyên nhân rất đơn giản, chất liệu trong những thân binh này đã bị sức mạnh hắc ám bào mon hết rồi.
Dù có là tinh thần thiết thig cũng bị mài mòn hết tinh hoa, trở thành
phế thiết, thứ này mà gom lại luyện chế thành binh khí mới thì cũng yếu
ớt dễ vụn.
Từ góc độ nào đó thì binh khí của những võ giả này đã bị phế hết rồi!
“Vực sâu này rốt cuộc chôn giấu thứ gì mà khiến cho nhiều võ giả như vậy bỏ mạng nơi đây!”
Tà áo của Phương Vân cuộn lên, hắn tiến lên trong biển xương đó, thần
sắc vô cùng cẩn trọng, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi, thi thoảng có thể
nhìn thấy những nét chữ cổ triện, khải thể được chạm khắc trên binh khí.
Những người này chắc chắn không cùng một thời đại, mà thời nào cũng có, nhưng tất cả đều bỏ mạng nơi đây.
“Thời thượng cổ, tông phái chinh phạt, vũ khí được sử dụng rộng rãi
nhất là chiến giáp và đao kiếm bằng đồng, xem ra, những cái xác này đại
đa số là võ giả thượng cổ” Phương Vân chẳng khó khăn gì mà đưa ra được
nhận xét này.