Phương Vân không hề biết, lúc này đây, cũng trong vực sâu bi thương, ở một nơi cách hắn rất xa, ngay khi hắn luyện được Bạch cốt kinh cức
vương quan thì vài bóng người lập tức sinh ra cảm ứng.
“Phừng!”
Ngọn lửa cháy rực lên, ba đại vật cao khoảng nghìn trượng xuất hiện trong
ngọn lửa, một uy áp mạnh mẽ khiến người ta nghẹt thở vô cùng vô tận tỏa
ra.
Nếu Phương Vân chứng kiến cảnh này, ba đại vật này không phải là thứ gì khác mà chính là ba bộ xương khổng lồ. Nhưng khác với bộ
xương của Phương Vân, ba bộ xương này, mỗi đốt xương đều là màu xám bạc, giống như được đúc từ bạc vậy, không mang khó coi hung dữ như Ngũ ngục
cốt hoàng, mà lại toát lên hào khí đường hoàng.
Ba bộ xương này, mỗi đốt xương, độ cong của nó, đều thấp thoáng khớp với thiên địa chí lí, toát lên ý cảnh huyền diệu.
Ngoại hình của ba bộ Ngũ ngục cốt hoàng này không hoàn toàn giống nhau, khí tức của chúng cũng không giống nhau.
Nhưng, trên trán của chúng, có thể nhìn thấy rõ mồn một những vương miện gai,
ba vương miện sống động, hai màu bạc, cái còn lại thì hiện lên màu vàng
nhạt.
“Hừm? Chuyện gì thế này? Sao ta lại cảm thấy khí tức của
Ngũ ngục cốt hoàng? Chẳng nhẽ trong tông còn có người khác đến nơi này
hấp thu nguyên tố Ngũ hành?”
Giọng nói khàn khàn già nua nhưng lại vang như sấm lan tỏa trong không trung.
“Chắc không thể nào, vực sâu bi thương nguy hiểm trùng trùng. Dưới thần thông cảnh giới, vào nơi này chỉ có chết mà không có sống. Còn về tầng sâu
trong đó nhất, nguy hiểm sinh trọng, cửu tử nhất sinh. Đến mấy lão bất
tử chúng ta cũng không dám khinh suất bước vào, chứ đừng nói là người
khác!”
Một giọng nói khàn khàn khác vang lên, hắc ảnh khổng lồ
hiện ra cùng với giọng nói này ngay phía sau Ngũ ngục cốt hoàng. Hắc ảnh đó nhìn từ xa xa thì là một lão nhân gầy gò khoác hắc bào, thoắt ẩn
thoắt hiện bồng bềnh trong hư không.
Thánh vu giáo, chính là phải luyện hóa huyết nhục toàn thân dung hợp với cốt
gia. Ba người này hiển nhiên đắc đạo, thậm chí đến đốt xương cuối cùng
cũng hoàn toàn luyện hóa rồi, dung hợp với Ngũ ngục cốt hoàng. Chỉ còn
lại một cái bóng ngày xưa bám theo bộ xương, hiện ra hình ảnh bản thân
xưa cũ.
“Không cần tranh luận. Đây chính là khí tức Ngũ ngục cốt
hoàng! Nhìn thị hình vừa nãy chắc đã luyện thành Kinh cức vương quan
rồi!”
Đúng lúc này, trưởng lão thứ ba của Thánh vu giáo nãy giờ
im lặng lên tiếng, Ngũ ngục cốt hoàng mà hắn luyện hóa khác hai vị
trưởng lão kia, cao hơn, thông thể trong hơn. Bạch cốt kinh cức vương
quan trên trán cũng hiện lên màu vàng nhạt khác biệt, hiện lên khí tức
uy nghiêm cao quý, dường như là một quân vương thống trị chư vương.
“Cái gì!”
Hai trưởng lão Thánh vu giáo kia đều thất kinh: “Thánh vu giáo chúng ta có
thiên tài như vậy từ lúc nào. Nhưng, nếu hắn là đệ tử của Thánh vu giáo
thì sao lại không biết vực sâu bi thương chính là nơi tu luyện bí mật
của ba vu lão chúng ta. Nếu đã đến, sao không đến gặp chúng ta! Thật nực cười!”
Trong giới tông phái, xưa nay đệ tử các cấp gặp trưởng
lão trong phía là có quy luật nghiêm khắc. Bất kì tông phái nào, khi sư
diệt tổ là đại tội, không khác gì tội phản quốc trong nhân gian. Bất
kính với sư trưởng trong phái cũng là tội lớn. Thậm chí còn có khả năng
bị phế công, đuổi ra khỏi môn phái.
Ba vị trưởng lão này chính là trưởng lão có tư cách và sự từng trải sâu sắc nhất trong Thánh vu giáo. Một nghìn năm trước, chính tại vực sâu này, thu thấp nguyên tố Ngũ
hành, tế luyện Ngũ ngục cốt hoàng. Trong phái rất được coi trọng, lời
nói có sức nặng, đến giáo chủ Thánh vu giáo cũng phải cung kính lắng
nghe.
Đệ tử này nếu đúng là đã đến vực sâu bi thương thì không
diện kiến ba vị trưởng lão, theo quy định, chỉ cần họ nói một câu thôi
là sẽ bị phế công, lấy lại Ngũ ngục cốt hoàng trong thần hồn, và ban cho người mới.
“Người này không phải là đệ tử của Thành vu giáo chúng ta!”
Trưởng lão Thánh vu giáo có cốt quan màu vàng nhạt nói ra lời này lại khiến
hai vị kia kinh ngạc: “Ta vừa mới nhận được thần niệm của giáo chủ. Túc
mệnh chi tử đã xuất hiện rồi, trái tim của Viêm ma quân vương thứ mười
hai nơi Đại Doanh Châu hải ngoại đã bị hắn lấy đi. Nếu ta đoán không
nhầm, cái mà chúng ta vừa cảm nhận thấy chính là Túc mệnh chi tử. Hắn
lại đến nơi này sao!”
Ngũ ngục cốt hoàng màu vàng nhạt vừa nói
vừa quay đầu nhìn sang một hướng khác, ánh mắt hắn dường như xuyên qua
hư không trùng trùng, thấy được Phương Vân đang xoay vần trong hải dương hắc sắc.
Hai trưởng lão còn lại kia cũng đã quá quen với truyền thuyết Túc mệnh chi tử, nghe đến đây ai cũng rùng mình không nói.
“Chúng ta có cần đi xem không, Ngũ ngục cốt hoàng đó rất quan trọng với chúng ta!”
“Không cần nữa! Giáo chủ có lệnh, thời cơ chưa đến. Nghiêm cấm mọi đệ tử tiếp
xúc trực tiếp với hắn, càng nghiêm cấm mọi tin tức chi tiết liên quan
đến Túc mệnh chi tử. Thời cơ sắp chín muồi rồi!”
Ngũ ngục cốt
hoàng màu vàng nhạt nhìn về hướng của Phương Vân, rồi đi thẳng về một
hướng khác, rồi biến mất như viên đá rơi xuống hồ nước vậy.
Hai người còn lại do dự rồi cũng phá hỏa diệm, đi theo biến mất trong vực sâu.
Nơi giao nhau giữa tầng hai và tầng ba của vực sâu bi thương có hai cự nhân đang giao tranh. Hai kẻ khắc chế lẫn nhau, lại khiến cho Phương Vân nhẹ gánh đi nhiều, có thể yên tâm hấp thu nguyên tố hải dương dồi dào!
Phương Vân thậm chí còn thi triển đại thần thông, hấp thu được không ít
thủy chi lôi đình mà cự nhân hải dương tỏa ra.
Cũng không biết
được bao lâu, tốc độ Ngũ ngục cốt hoàng hấp thu Hải dương nguyên tố cuối cùng đã chậm lại rõ rệt, còn bạch cốt kinh cức vương quan cũng không
biến đổi nữa.
“Được rồi!”
Phương Vân thu Ngũ ngục cốt
hoàng lại, không nói gì nữa, cắm đầu đi vào tâm vực. Trước khi rời đi,
Phương Vân còn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cuộc giao tranh giữa hai cự
nhân vẫn tiếp tục.
Phương Vân sáng mắt lên, chợt nghĩ, đối với
loại sinh vật này, thời gian không có ý nghĩa gì, nói cách khác, duy độ
thời gian của chúng không giống người. Cuộc chiến này chắc chắn cần rất
nhiều thời gian.
“Ầm ầm!”
Trong vực sâu bi thương chợt
vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số gợn sóng nhộn nhạo.
Cùng với tiếng nổ đó, Phương Vân rơi vào trong vực sâu đen ngòm vô cùng
không thấy đáy, bị cáo nút xoáy khổng lồ hút vào trong vực!
Trong đại dương hắc ám, hải thủy vô tận áp lại từ bốn phương tám hướng, dường như muốn ép vụn tất cả. Kịch độc trong hải thủy hắc ám càng khiến người ta nhìn mà thấy sợ. Phương Vân tế khởi Ngũ ngục cốt hoàng, giống như cá bơi trong nước, đi thẳng vào nơi sâu thẳm nhất.
Trên người hắn
giờ là Chiến giáp hải thần do bản thể Diệp Khải Long hóa thành, ý thức
dựa vào chiến giáp này làm tăng tác dụng, phá thể đi ra, tìm phương
hướng đi vào tâm vực, đồng thời thu thập mọi tin tức xung quanh.
Ào! Ào! Những con cá kình, cá mật, những kẻ ăn thịt của đại dương dường như ngửi thấy múi tanh mà ùa tới phía Phương Vân. Sự xuất hiện của Phương
Vân giống như một kẻ xâm lược ngứa mắt với những sinh vật nguyên tố này.
Phương Vân biết mà không thèm nhìn, Ngũ ngục cốt hoàng trên đỉnh đầu vừa quắc
mắt, tất cả những sinh vật đó lập tức bị gột sạch tinh huyết, cuốn vào
trong Ngũ ngục cốt hoàng, hóa thành nguyên tố hải dương thuần nhất.
Sau khi hấp thu được lượng lớn nguyên tố hải dương trong vực sâu bi thương, Ngũ ngục cốt hoàng đã khắc chết hoàn toàn sinh vật nguyên tố này. Không chỉ sinh vật nguyên tố hải dương thành hình, đến kịch độc trong nước
cũng trở thành bổ phẩm cho nó, không hề uy hiếp đến Phương Vân!
Bản thân Ngũ ngục cốt hoàng có đủ ngũ hành chi lực, còn hải tinh ngũ hành
chi lực tăng một lớp, năng lực khống chế với ngũ hành nguyên tố càng
mạnh hơn. Nếu có thể hấp thu đủ ba nguyên tố ngũ hành mạnh nhất là Địa
Hỏa Kim thì uy lực của Ngũ ngục cốt hoàng sẽ tăng gấp bội.
Tầng
thứ ba của hải dương hắc sắc vẫn mênh mông vô viên. Phương Vân đi lại
trong đó hồi lâu mà vẫn chưa cảm nhận được bờ của mảng hải vực này.
“Hừm!”
Cũng không biết bao lâu, tim Phương Vân chợt đập mạnh, một cảm giác lạ tràn
tới, dường như nơi này có thứ gì đó liên quan tới mình.
“Đây là, không lẽ nào…”
Tim Phương Vân co rút mạnh, không nghĩ nhiều, hắn lập tức đi theo cảm nhận
của mình. Càng tiến tới cảm giác đó càng mạnh. Khoảng hơn môt khắc sau,
một hải kình xuất hiện trước mặt Phương Vân.
Đây là sinh vật
nguyên tố do nguyên tố hải dương hình thành, cơ thể dài hơn hai nghìn
trượng, thông thể đen ngòm. Một đốt xương thò ra ngoài tạo thành những
vây cá. Vỏ của sinh vật nguyên tố này còn cứng hơn cả thép, có là thần
binh lợi khí thì cũng chỉ có thể tạo ra một vết xước nhỏ trên người nó
mà thôi.
Xung quanh hải vực yên lặng, ngoài sinh vật khổng lồ
này, không có thứ gì khác, Phương Vân dừng trước mặt hải kình, cảm giác
này mạnh hơn bao giờ hết.
“Là hải kình này…”
Phương Vân
nhanh chóng xác nhận cảm giác vừa nãy chính là hải kình này. Nhưng mình
và sinh vật trong vực sâu bi thương này hiển nhiên không có bất kì mối
liên hệ nào. Vì trước kia hắn chưa từng đến đây. Chỉ có một giả thiết…
Gừ!...
Phát hiện ra Phương Vân,hải kình thiết bối hắc sắc này lập tức nhe răng ra,
quẫy mạnh đuôi và bổ nhào tới. Nhưng chào đón nó lại là một kiếm quang
sắc bén vô cùng.
Hư không sáng lên, con hải kình đó lập tức bị
chẻ làm hai, hai nửa người sượt qua người Phương Vân, sau đó bất động,
máu tràn ra khắp nơi.
Phương Vân hơi chau mày, không phải không
thích ứng với mùi cá tanh, mà là hắn ra tay rất gọn ghẽ, ý thức phóng
ra, sau đó tóm được một mảnh vải màu xanh.
“Giống… hầu phục của phụ thân!”
Phương Vân cúi đầu nhìn mảng vải này, mí mắt hấp háy, trong lòng chấn động mạnh.