Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 905: Mẫu Tử Thiên Tính




Thượng kinh thành, phủ Tứ Phương hầu.

Phương Vân ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt bất động. Một dòng thần thức đã thâm nhập vào trong mệnh vận hư không, cảm thụ sự bập bềnh của thiên cơ, lúc Sát lục tông chủ phát ra một kiếm đó, Phương Vân đã cảm giác được rõ ràng cỗ khí tức hủy diệt này.

Sát lục tông chủ, là y, y cuối cùng cũng phá phong mà ra rồi ư?

Phương Vân không xa lạ gì với khí tức của Sát lục tông chủ này. Mấy năm trước, khi hắn vẫn còn là một võ tướng bình thường trong quân đội Đại Chu, từng tiến vào Sát lục động phủ, cho nên không xa lạ gì với cỗ khí tức đó.

Hắn cũng không quá bận tâm quá tới sự xuất hiện của Sát lục tông chủ. Thiên hạ hiện giờ đã có quá nhiều cao thủ rồi. Ngay cả Hỗn Độn lão tổ thực lực hiển hách thời thượng cổ cũng đã xuất hiện, cả thiên hạ hiện giờ, có thêm một Sát lục tông chủ cũng không nhiều mà bớt đi y cũng chẳng ít.

"Đại thần thông bảng xuất hiện, hiện tại rất nhiều cao thủ ẩn tàng đều biết rằng có trốn tránh cũng vô dụng, nhao nhao bước ra chỗ sáng. ngay cả những tồn tại cấp khủng bố này cũng phá phong àm ra. Thiên hạ này đúng là càng lúc càng loạn."

Phương Vân nhíu mày, hiện tại điểm duy nhất đáng để thấy may mắn là hắn đã tu luyện tới Mệnh Hồn cảnh đỉnh phong, trong cơ thể có sáu đạo không gian pháp tắc, cũng tính là một nửa võ giã Truyền Kỳ cảnh, hơn nữa còn có hai kiện pháp khí đỉnh cấp, trong trường động loạn này đã có một chút năng lực tự bảo vệ, gặp phải võ giả Địa Hồn cảnh ít nhất cũng có sức đánh một trận, không còn như trước kia chả khác gì thịt cá nữa.

"Rầm rập!"

Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Phương Vân trong lòng rúng động, lập tức hồi thần nhìn về phía cửa.

"két!"

Cửa phòng mở ra, Hoa Dương phu nhân chậm rãi bước vào.

"Mẹ!"

Phương Vân thân hình nhoáng lên, từ trên giường nhẹ nhàng nhảy xuống: "Mẹ sao lại tới đây?"

"Ngồi đi, mẹ tới là có lời muốn nói với con."

Hoa Dương phu nhân nói.

Phương Vân nhìn Hoa Dương phu nhân một cái, nói: "Mẹ, mẹ ngồi xuống đi!"

"Vân nhi, con hiện tại đã hai mươi tuổi rồi, ở vào tuổi của con, trong thượng kinh thành đã có không ít con cháu vương công sớm đã cưới vợ nạp thiếp rồi." Hoa Dương phu nhân nói.

"Mẹ?" Phương Vân có chút bất lực, nói: "Chuyện này chúng ta không phải đã thương lượng rồi sao?"

Hoa Dương phu nhân cười cười, sờ đầu Phương Vân, giống như hắn vẫn là một thiếu niên mười bốn tuổi: "Hài tử, mẹ không hiểu võ công, không biết hiện tại con rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào. Nhưng trong lòng mẹ, con vẫn là con của mẹ." Hoa Dương phu nhân thở dài: "Giống như con nói vậy, thiên hạ này càng lúc càng loạn. Nhưng chính loại loạn này mới khiến mẫu thân càng lúc càng hi vọng có thể thay con thu xếp hôn sự. Thiên hạ này biến hóa quá nhanh, khi con mười bốn tuổi, vẫn là thiên hạ thái bình, nho gia trị quốc,nhất phiến đại trị, triều đình cũng rất cường thế. Nhưng hiện tại, rất nhiều nha hoàn trong phụ đều bị gia đình gọi về. Nói là thu xếp hôn sự. Nhưng mẹ có thể hiểu được nên để cho họ đi."

"Lúc trước, phủ Tứ Phương hầu xây xong, ta từ Man Hoang về kinh thành, nhận sắc phong của triều đình, làm Hoa Dương phu nhân. Lúc đó, cha con nói với mẹ. Phải cố gắng đợi, rồi sẽ có một ngày ông ấy về đón mẹ, vứt bỏ quân quyền trong tay, chọn một địa phương, gia đình cùng nhau sống hạnh phúc. Nhưng chuyện đó đó của phụ thân con, khiến mẹ triệt để hiểu rằng. Chuyện trên thế giới này khó mà đoán trước được."

Phương Vân ngây ngốc nhìn mẫu thận. Miệng mấp máy, cuối cùng vẫn cố nhịn được không hỏi.Chuyện năm đó của cha mẹ, hắn cũng là lần đầu tiên nghe mẹ mình nhắc đến.

"Mẹ không có nguyện ý gì lớn, chỉ hi vọng cha con mấy người được bình an, có một ngày có thể quay về cạnh mẹ, sống một cuộc sống của gia đình bách tính bình thường. Mẹ còn hi vọng được nhìn thấy con và Lâm nhi thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con. Như vậy thì đời này của mẹ không có gì tiếc nuối nữa. Mà đại ca con hiện tại đã lập gia đình, chỉ có con là mẹ vẫn chưa yên tâm."

Hoa Dương phu nhân nhìn Phương Vân, ánh mắt ôn nhu. Trong hoảng hốt, Phương Vân cảm giác được lại quay về, khi mình mười bốn tuổi, mình cho rằng nhà phá người chết, từ trong mộng tỉnh dậy."

Phương Vân lẩm bẩm, trong mắt có chút ươn ướt:"Mẹ!"

"Hài tử, mẹ ở thượng kinh thành chịu đựng rất lâu rồi. Cho dù là một mình, đối diện với sự bài xích, các loại âm mưu ám toán của những quý phụ phu nhân khác, mẹ cũng chịu được. Nhưng hiện tại, mẹ thật sự là nhìn không hiểu thiên hạ này. Mẹ hiện tại chỉ hi vọng được nhìn thấy con sớm ngày cưới vợ sinh con, hiểu được tâm sự này của mẹ." Hoa Dương phu nhân thở dài.

Phương Vân nghe thấy vậy, sống mũi có chút cay cay, có lẽ bởi vì mải truy cầu lực lượng cường đại nên hắn đã quên đi người thân quan trọng nhất ở bên cạnh.

"Mẹ, con sẽ kết hôn, chỉ là hiện tại thiên hạ chưa định, chưa tới lúc an thân." Phương Vân nói.

"Mẹ không biết mình có thể được nhìn thấy ngày đó hay không nữa." Hoa Dương phu nhân buồn bã nói.

Bà ta là một người thông minh, đối với biến hóa của thiên hạ sớm đã cảm giác được rồi.

Phương Vân trong lòng run lên: "Mẹ, sao mẹ lại nói vậy. Mẹ nhất định sẽ sống thọ, không chỉ trăm tuổi thôi đâu. Con nhất định sẽ sưu tầm linh dược trong thiên hạ, để mẹ được sống tới trăm tuổi, ngàn tuổi, vạn tuổi."

"Thằng bé ngốc." Hoa Dương phu nhân lắc đầu, nói: "Con không cần phải lấy những lời đó ra để lừa mẹ. Ngay cả Vinh Đình Vinh đại nhân không tranh giành với đời, đạo cao vọng trọng như vậy còn bị người ta độc sát, huống chi là mẹ đây."

Phương Vân trầm mặc, cái trên của Vinh Đình Vinh đại nhân quả thực là bất ngờ. Vị đại thần này của Nho gia không tranh giành với đời, nhưng vẫn là vật hi sinh trong trường tranh đấu này.

Phương Vân trong lòng hiểu rõ, mình đã chọc giận không ít người trong tông phái. Những người này bất kể là người trong tà đạo hay ma đạo, sớm muốn gì cũng có một ngày sẽ bất chấp thủ đoạn, đặt chủ ý lên thân nhân của mình.

Hiện tại, điều duy nhất mà Phương Vân có thể làm chính là cố gắng giết hết những người đã biết, bóp chết tất cả nguy hiểm khi còn ở trong trứng nước. hơn nữa, cố gắng làm tốt tất cả phòng vệ để đề phong điều bất trắc xuất hiện.

trong thượng kinh thành, có Nhân Hoàng tọa trấn, tạm thời vẫn không có vấn đề gì. Nhưng nếu thật sự là đàn hổ nuốt rồng, tất cả tông phái hình thành liên minh công đánh thượng kinh thành. Nhân Hoàng làm sao mà lo hết được.

nếu như những tông phái này toàn bộ tấn công kinh thành, cả thượng kinh thành tới lúc đó sẽ trở thành bình địa. Tất cả bình dân bách tính, bao gồm cả vương công quý tộc cũng đều có thể chết trong trận chiến loạn này.

"Không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp để mẫu thân rời khỏi cuộc phân tranh này." Phương Vân nhìn mẹ, trong lòng thầm nghĩ.

"Vân nhi, con không cần phải khuyên ta rời đi nữa. Ta là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của triều đình, không thể rời khỏi nơi này. Hơn nữa, nếu như đường đường là đế đô của triều đình còn bị hủy, vậy thì còn chỗ nào là an toàn nữa?"

Hiểu con không ai bằng mẹ, Hoa Dương phu nhân làm sao lại không biết ý nghĩ trong đầu Phương Vân.

Phương Vân trầm mặc, đúng như Hoa Dương phu nhân nói, nếu như Đại Chu bị phá diệt rồi. Hoàng quyền sụp đổ, tông phái cát cứ, chấp chưởng thiên hạ, đó sẽ rằng là tình huống xấu nhất.

"Bất luật là như thế nào cũng phải ngăn cản trường tranh đấu này. Tất cả những kẻ có ý đồ lật đổ thiên hạ đều phải chết. Đây không chỉ là vì triều đình, mà còn vì mẫu thân và thương sinh thiên hạ nữa."

trong mắt Phương Vân lóe lệ mang, tông phái vẫn chưa thống trị thiên hạ, nhưng đã cực kỳ hỗn loạn rồi. Tiền xa chi giám, hậu triệt chi sư, có cái lệ dân bất liêu sinh, sinh linh đồ thán thời trung cổ còn sờ sờ ra đó. Chuyện này đã không cần phải nghĩ.

"Mẹ, chuyện của Khổng Tước, con sẽ suy nghĩ nghiêm túc." Phương Vân trầm ngâm một hồi lâu, mở miệng nói.

Trên mặt Hoa Dương phu nhân cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: "Vân nhi, còn có một cô nương này, mẹ hi vọng con cũng có thể suy nghĩ."

"Mẹ, người mẹ nói là ai?"

"Còn có thể là ai nữa?" Hoa Dương phu nhân cười cười: "Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, nha đầu Đại nguyệt này ở trong phủ đợi hơn một năm, gần hai năm rồi. Con và đại ca của con vì quân vụ điều động nên rất khó ở bên ta, chỉ có nha đầu này là một mực ở bên cạnh ta, giúp ta sơ lý thân thể và nói chuyện giải sầu. Những ngày tháng mà các con không có nhà, may mà có nó ở cùng ta. Ta đã coi nó như con dâu, ta rất thích nó."

"Lúc sáng mẹ có nói với con rằng không hi vọng con giống như phụ thân, chỉ có một thê tử. Chính là bởi vì nàng ta đó. Đại Nguyệt là một cô nương tốt, con không thể cô phụ nàng ta. Nghe con nó nàng ta hình như cũng xuất thân tông phái. Nhiều năm như vậy rồi, ta có hỏi trưởng bối sư môn của nàng ta, hi vọng làm chu đáo chuyện này. Nàng ta chỉ trầm mặc, không nói một từ nào. Thật là khiến người ta đau lòng. Vân nhi, phía sư môn của nàng ta có khó khăn gì thì con cố gắng giúp cho người ta đi." Hoa Dương phu nhân nói.

"Vâng, mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Phía tông phái của nàng ta, con sẽ chiếu cố." Phương Vân nói. Chuyện này hắn cũng đáp ứng rất dứt khoát.

Tuy tông chủ của Lãnh Nguyệt tông làm đúng, nhưng Lam Đại Nguyệt cũng không sai. Không nể mặt tăng thì cũng nể mặt Phật, với tu vi của Phương Vân hiện tại, Lãnh Nguyệt tông còn muốn ôm chân mình, Phương Vân cũng không lo lắng vì chút chuyện nhỏ này.

"Ừ, như vậy thì tốt, tiểu cô nương môt mình ở kinh thành, không có người thân cũng không phải là dễ dàng gì, không thể để nàng ta phải ủy khuất." Hoa Dương phu nhân nói. Suy bụng ta ra bụng người, trong chuyện này, bà ta dẫu sao cũng là nữ nhân, có thể lý giải được cảm thụ của nữ nhân.

Hai mẹ con ở trong phòng nói chuyện một hồi, Phương Vân mới đưa mẹ về phòng.

Tới lúc nửa đêm, một trận ba động kịch liệt trong Mệnh vận hư không đánh thức Phương Vân. Cỗ ba động này không xa, chính là ở nơi cách kinh thành khoảng trăm dặm.

Phương Vân giật mình, trong mắt có vẻ kinh ngạc. Người này không ngờ là đệ nhất cao thủ thanh niên của Nho gia, Lý Ức Huyền. Gã lựa chọn lúc này để đột phá Mệnh tinh cảnh.

Thượng kinh thành là ở dưới chân thiên tử, trừ hoàng tộc, không có ai dám oanh phá mệnh tinh ở thượng kinh thành. Lý Ức Huyền là nho gia, tất nhiên là phải ra ngoài thành.

Trừ Lý Ức Huyền ra, ở bên cạnh gã còn có một đạo khí tức cuồn cuộn, ngồi ngay ngắn trong hư không, vĩnh viễn bất động, chính là Thái Bảo trong Tam công.

Lý Ức Huyền trùng kích mệnh tinh, Thái Bảo tự mình bảo vệ.

Trong mệnh vận hư không, từng cỗ ba động đen tối không mang hảo ý lượn lờ xung quanh, từ gần tựa xa, hình như đang xem tình hình mà hành sự. Chỉ là ngại sự tồn tại của Thái Bảo cho nên tạm thời không động.

Lý Ức Huyền thuộc Nho gia, đối với cao thủ của Nho gia, rất nhiều tà phái cho rằng kích sát cường giả Nho gia thực sự là một chuyện đáng làm. Nếu không, sau này đại thành, hạo thiên chi khí gầm lên một cái, không biết có bao nhiêu võ giả tà đạo phải chết.

"Lý Trụ Huyền giúp ta ba lần, chính là thiếu ba lần nhân tình. Cũng được, lần này ta trả ngươi một nhân tình trước!"