Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 903: Sát Lục Kiếm Phái




Phương Vân im lặng không tiếp lời. Chuyện này hắn cũng rất hỗn loạn. Án chiếu theo luật lịch Đại Chu, con cái của vương hầu, tới tuổi của hắn cũng nên kết hôn rồi.

Hơn nữa, trong thượng kinh thành cũng không thiếu chuyện trước khi kết hôn hai bên chưa từng gặp mặt nhau. Nhưng bằng vào thân thế của song phương, cảm thấy môn đăng hộ đối là có thể cưới được.

Hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Điểm này không chỉ là vương công quý tộc của Đại Chu mà trong bình dân bách tính cũng vậy. Có điều, cũng không phải hoàn toàn là vậy, ít nhất thì Hoa Dương phu nhân và Tứ Phương hầu Phương Dận là không theo lệ này.

Chính bởi vì hai bên yêu nhau cho nên mới lấy nhau. Thậm chí bởi vì chuyện này mà bị ngoại công của Phương Vân đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt tình cha con.

"Chuyện này, ta cũng không cưỡng cầu con. Chỉ là, đây là chuyện mà phụ thân con quyết định, ta cũng không thể thay đổi được. Hơn nữa con đã tới tuổi cưới vợ rồi. Trong nhà vương hầu, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường. Ta và phụ thân con tuy khác, nhưng trên điểm này, ta cũng không cưỡng cầu con, tất cả sẽ theo sự lựa chọn của con."

Hoa Dương phu nhân nói.

Phương Vân im lặng không nói gì. Chuyện này không phải là đơn giản như vậy, Khống Tước tuy là hậu duệ của Đế Thang, nhưng Doanh hoang dẫu sao cũng là dị tộc hải ngoại. Cho dù là Doanh hoang nhất mạch, nghiêm ngặt không chế huyết mạch lưu truyền, nhưng trên danh phận cũng là dị tộc hoàng thất.

Trước mắt, triều Đại Chu và các hoang giằng co nhau, có nhiều chiến sự. Doanh hoang lúc này xuất hiện, thời cơ vô cùng mẫn cảm. Một khi làm không tốt, là có thể mang tội phản quốc. Tội danh cấu kết với hải ngoại này không phải là tội nhỏ.

Phương Vân võ đạo cao siêu, có thể không lo lắng cho mình, nhưng cũng không thể nghĩ tới cảm thụ của mẫn thân. Hắn là thi lễ chi gia, được giáo dục chính thống, tuyệt đối không thể tiếp nhận tội danh phản quốc này. Đó quả thực là một sự vũ nhục lớn.

Hơn nữa, trong đại sảnh, Phúc Khang công chúa cũng có mặt. Tuy nói nàng ta được gả vào Phương gia, nhưng thân phận công chúa còn sờ sờ ra đó. Chuyện này, quá mẫn cảm.

"Chuyện này quá đột nhiên, Khổng Tước và con không có quan hệ gì. Hơn nữa chuyện này là phụ thân và Doanh hoang quyết định, Hiện giờ phụ thân vẫn còn, sao có thể cử hành hôn lễ mà vắng mặt phụ thân được. Không bằng đợi phụ thân về sau đó rồi lại thương thảo chuyện này. Mẫu thân, người thấy sao?"

Phương Vân trầm tư một hồi lâu rồi mở miệng nói.

Chuyện mà Phương Vân đã nghĩ tới, Hoa Dương phu nhân sao có thể không nghĩ ra: "Chuyện này chỉ có thể tạm thời kéo dài thôi. Chỉ là, cha con và Doanh hoàng đã quyết định rồi. Sợ là khó ăn khó nói với phía Doanh hoang."

Hoa Dương phu nhân nhíu mày, Doanh hoàng dẫu sao cũng là hoàng đế một phương. Hon nữa còn là hậu duệ Đế Thang chính thống. Trên một loại trình độ nào đó, Khổng Tước vẫn tính là đã được hứa gả. Phương gia năm lần bẩy lượt thoái thác, cũng khó ăn khó nói. Trên thực tế, quyết định mà Tứ Phương hầu đã đưa ra, Hoa Dương phu nhân cũng không có ý thay đổi.

"Thế này đi." Hoa Dương phu nhân từ trên cổ tay lấy ra một cái vòng tay cổ xưa: "Cái vòng tay này là ta kế thừa từ mẫu thân của ta. Mặc kệ là chúng ta quyết định thì nào thì tiểu cô nương đó cũng vô tội, không thể làm tổn thương người ta được. Phương gia của chúng ta cũng không phải là người nói không giữ lời. Cái chiêng tay này coi như là tín vật đi. Tặng cho Khổng Tước làm tín vật."

Nhìn thây vòng tay trong Hoa Dương Phu nhân, ở phía sau, mắt Lam Đại Nguyệt không khỏi ảm đạm, hơi cúi đầu xuống.

"Vâng." Phương Vân gật đầu, chuyện này cũng chỉ làm như vậy mà thôi. Phản ứng của mẫu thân sớm đã nằm trong dự liệu của hắn.

"Mẫu thân, nếu như không có chuyện gì thì con đi nghỉ ngơi một chút. Lần này về kinh, còn có việc phải làm." Phương Vân nói.

Lục bộ bị hủy, binh bộ tự chức đã không còn gì để nói. Hơn nữa binh bộ cũng không quản được Phương Vân hiện tại. Nhưng chuyện trên trình tự thì vẫn phải làm.

"Ừ, con đi nghỉ ngơi trước đi. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, cùng tới ăn cơm. Mấy ngày nay con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Ta đã thông tri cho đại ca của con rồi. Nó được điều tới Biên hoang, mấy ngày nữa chắc là cũng về." Hoa Dương phu nhân nói.

"Vâng, chuyện tắm rửa không gấp. Mẹ, lần này con công lực đại tiến, để con giúp mẹ điều trị thân thể một chút."

Chuyện hôn nhân tạm thời bỏ xuống, trong lòng Phương Vân cũng nhẹ nhỏm, vội vàng bước lên, mỉm cười xoa bóp cho Hoa Dương phu nhân.

Thực lực hiện tại của Phương Vân, đối với cấu tạo của kinh mạch, huyết lạc đã vô cùng quen thuộc. Bắt Hoa Dương phu nhân giống như võ giả, khắc khổ luyện công là điều không thể. Đặc biết là cấp địa biến còn phải đột phá mười hai tầng, nguy hiểm trùng trùng.

Muốn để Hoa Dương phu nhân thành cao thủ võ đại là điều không thực tế. Nhưng điều lý thân thể, kéo dài tuổi thọ thì không thành vấn đề.

Phương Vân khống chế chân khí truyền vào trong kinh mạch của Hoa Dương phu nhân, ép hết những bệnh vặt, tạp chất trong cơ thể của bà ta thành khí trắng bốc ra ngoài.

Một lát sau, da thịt trên mặt Hoa Dương phu nhân rõ ràng là trắng hơn nhiều, nếp nhăn cũng không còn. Cả người trông như là trẻ hơn rất nhiều. Phúc Khang công chúa và Lam Đại Nguyệt thấy vậy thì tấm tắc khen không ngớt.

Với tu vi của Phương Vân, dùng chân khí để làm loại chuyện thì thật sự là đại tài tiểu dụng.

Phương Vân dùng chân khí hết lần này tới lần khác, ép ra hết trần chất, tạp chất trong cơ thể của Hoa Dương phu nhân, cho tới khi cảm thấy bà ta có thể dễ dàng sống tới một trăm tuổi mới nói một tiếng rồi quay về phòng của mình.

Lúc Phương Vân quay về kinh thành, ở tây bắc Di hoang.

"Nói! Phương Vân đó đang ở đâu!"

Hàn Băng cung chủ mặt y phục thuần một màu xanh, nộ khí bột phát tóm lấy một võ giả của Di hoang, hung hăng nói.

"Ca lạp tư khắc ngão phong."

Võ giả Di hoang đó bị Hàn Băng cung chủ tóm cổ, giơ lên không trung, mặt đầy vẻ kinh hoàng, hắn khoa chân múa tay nói gì đó. Nhưng Hàn Băng cung chủ không hiểu nổi một từ nào.

"Nói mau! Ta muốn giết hắn, cái tên gia hỏa đáng chết này, dám trêu vào chủ nhân của Hàn Băng cung, dù ở chân trời góc bể ta cũng phải giết hắn!"

Hàn Băng cung chủ mặt đầy sát ý, dùng sức đánh vào ngực tên đáng thương đó.

"Rắc rắc!"

Không cẩn thận, Hàn Băng cung chủ không khống chế được nộ hỏa, một cỗ hàn khí tràn ra, võ giả Di hoang ở trong tay lập tức cả người cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, nháy mắt đã bị bị thành một tượng băng to lớn, rắc một tiếng nổ thành ngàn mảnh.

"Đáng chết, sao mà dễ chết thế! Đây đã là tên thứ bảy rồi!"

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Băng cung chủ đầy lửa giận. Ả ta đã rất khó áp chế được nữa rồi. Sau khi Đế Nhất mở thông đạo của Vô Lượng ma vực, Hàn Băng cung chủ lén lút theo sau, hóa thành một hạt bụi bay ra.

Thủy Ma nguyên thư tựa hồ như căn bản không thèm để ý tới ả, dưới một loại thái độ mặc kệ nào đó, Hàn Băng cung chủ thành công thoát khỏi Vô Lượng ma vực, tiến vào thế giới thiên ngoại mà ả mộng mị dĩ cầu này.

Tu luyện được một đoạn thời gian, Hàn Băng cung chủ hoàn toàn để tăng lên tu vi Truyền Kỳ cảnh. Sau đó Hàn Băng cung chủ lập tức nhớ tới cừu nhân của mình, đây cũng là chuyện duy nhất mà ả có thể làm trong mảng thiên địa xa lạ này.

Có điều, đáng tiếc là Hàn Băng cung chủ hoàn toàn là một kẻ mù đường ở Trung thổ thần châu. Không nhận rõ đông tây nam bắc thì không nói, ngay cả hình dạng của cửu châu là gì cũng không hiểu. Tất cả ở đây đối với ả mà nói đều là xa lạ.

Hàn Băng cung chủ vốn cho rằng, ở đây đâu đâu cũng toàn là cao thủ, tùy tiện một người đi ra cũng có thể tùy tiện nào nhặn ả, cho nên đi đâu cũng rất cẩn thận.

Có điều, Hàn Băng cung chủ rất nhanh liền phát hiện, mình lo lắng thừa thãi rồi. Thế giới thiên ngoại trong truyền tuyết này căn bản không khoa trương như ả tưởng tượng. Thậm chí, so với Vô Lượng ma vực diện tích còn không lớn bằng, nhân khẩu cũng không nhiều bằng. Có điều, nơi này quả thực là một địa phương tốt để tu luyện võ đạo.

Hàn Băng cung chủ trên đường hỏi thăm mấy người, người đầu tiên chỉ cho ả người cùng tên cùng họ, nhưng lại cách đến mười vạn tám ngàn dặm. Người thứ hai thì chỉ cứ đi về phía tây, kết quả, Hàn Băng cung chủ đi tới đây, trực tiếp chạy đến một nơi toàn là hòa thượng. Còn mạc danh kỳ diệu đánh một trận, sau đó lại nói là đi về đông. Cho nên Hàn Băng cung chủ mới xuất hiện ở đây, Di hoang!

"Đáng chết, đáng chết, đúng là đáng chết mà, sớm biết vậy thì tu luyện một môn khôi lỗi thuật rồi.”

Hàn Băng cung chủ giận muốn chết, hận không thể móc não tên này ra để chỉ đường cho ả.

Ả lúc trước tự thị thân phận, quyết không học loại khôi lôi thuận không đáng lọt vào mắt đó. Quả thực, với thân phận của ả, dưới tay có nhiều cao thủ để sai khiến như vậy, nào còn cần đến khôi lỗi làm gì.

Thủ hạ không phải là khôi lỗi ư.

"Phương Vân, ngươi chạy không thoát đâu. Ta nhất định phải đồi lại sự vũ nhục thì trên người ngươi trử lại cho ngươi. Ta hiện giờ thực lực đại tăng, có thể tùy ý khống chế không gian pháp tắc, xem ngươi đối kháng với ta như thế nào?" Hàn Băng cung chủ hậm hực nói.

Do dự một lát, Hàn Băng cung chủ biện nhận lại rõ ràng, sau đó chọn trúng một phương hướng: "Không sai, phía đông chắc là hướng này, sở dĩ vẫn chưa tìm được tên tiểu tử đó chắc là vì đi vẫn chưa đủ xa!"

Thân hình của Hàn Băng cung chủ nhoáng lên, không gian phác tắc ở xung quanh ba động kịch liệt, thiên địa giống như là dâng lên sóng biển không gian. "Vù" một cái đã không thấy cung chủ đâu cả. Chỉ là phương hướng mà ả chọn lại sai nữa rồi. Lần này không ngờ là đi sâu vào Di hoang hơn.

Bình tĩnh ngoài mặt không đại biểu cho bình tĩnh vĩnh viễn.

bách cốt không gian trùng trùng điệp điệp, xương khô vô tận rải ra. Ở giữa phiến không gian này có một tòa núi bằng xương trắng cao vút.

"Bịch bịch!"

Tiếng bước chân vang lên trong hang động, Cô Xạ quận chúa một thân chiến giáp bằng đồng xanh bó chặt, ăn mặc giống như một nữ chiến thần, từ từ đi xuyên qua hang động bước vào sâu trong núi xương trắng.

Không phải là phá vỡ không gian gì cả, mà là một kiện pháp khí. Pháp khí Bạch Cốt sơn (núi xương trắng) của Cô Xạ quận chúa.

Chỗ cường đại nhất của kiện pháp khí này không phải là lực sát thương đáng sợ mà người ta nghe thấy phải kinh hồn táng đởm của nó, mà là ở giữa kiện pháp khí này trấn áp tông chủ Kiếm tông, một tử thần uy danh hiển hách của thời đại thượng cổ, khiến tất cả mọi người phải run sợ.

Đương nhiên, trên một trình độ nào đó đây có lẽ không tính là trấn áp, mà nên tính là trầm tỉnh, dùng một loại pháp thuật đặc thù nào đó giúp mình độ qua một thời gian dài mà vẫn bảo tồn được tính mạng, kéo dài tới thời đại tiếp theo.

"Ngươi tới rồi!"

Phía sau cánh cửa đồng xanh to lớn, giọng nói của thượng cổ sát lục tông chủ Kiếm tông từ sâu bên trong truyền tới, cả tòa núi xương đều phải rung chuyển trong thanh âm của y.

Trầm miên, là một loại trạng thái vô cùng hư nhược. Sự tiêu hao của sinh mạng hạ tới mức bất khả tư nghị. Hơn nữa, lúc trầm miên không thể nào hấp thu năng lượng khổng lồ từ ngoại giới. Trạng thái này cho dù là người có cường đại hơn nữa cũng biến thành hư nhược.

Chỉ có điều, hùng sư vĩnh viễn là hùng sư, chỉ cần đứng dậy là có thể tán phát ra khí thế khiến người ta kinh sợ.