Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 880: Trùng Kích Mệnh Tinh




Trong hư không nứt gãy hắc ám vô biên, một cái chuông nhỏ như hạt bụi bồng bềnh trong bóng tối, theo hư không loạn lưu phiêu đãng vô định khắp nơi.

Từ lúc rời khỏi Thủy Ma sơn, Phương Vân mang theo Tu La võ tướng, tiến vào trong Thiên Đại vạn hóa chung tu luyện. Năng lượng trong Vô Câu đế cung bị Phương Vân rút đi để duy trì hiệu quả thời gian gia tốc khổng lồ của Thiên Địa vạn hóa chung.

Chuyến đi tới Vô Lượng ma vực này, Phương Minh Nguy càng cảm thấy được sự trói buộc của cảnh giới võ đạo đối với hắn. Cho nên khi gặp một số đối thủ lợi hại, hắn không thể không điều khiển khôi lỗi trên người, thay mình ứng chiến.

Chuyện có nặng nhẹ, hoãn gấp, đối với Phương Vân mà nói, những chuyện đang phát sinh ở Thần Châu đại địa thì cực kỳ quan trọng. Nhưng hắn càng cần phải đột phá hơn. Nếu không, thực lực không đủ mà mạo hiểm xông tới, cũng chỉ bị người ta cuốn vào trong không gian mà thôi.

Khi Vũ Mục điều động đại quân, trước sau tốn mất hơn mười ngày tấn công Trung Cổ minh, trong Thiên Đại vạn hóa chung lại đang dùng tốc độ khủng bố, trải qua gần trăm năm. Trong thời gian một trăm năm dài đằng đẵng này, Phương Vân đem võ đạo của mình, toàn bộ chỉnh lý một lượt các loại công pháp rồi cố gắng đẩy tới đỉnh phong, chuẩn bị đầy đủ để trùng kích Mệnh Tinh cảnh!

Ngày đầu tiên khi Trung Cổ minh bị tiêu diệt, Phương Vân cuối cùng cũng từ trong nhập định buồn chán tỉnh lại. Nham tương ma nhân A Khách Lưu Tư hóa thành một con mèo nhỏ màu đỏ, nằm ở bên cạnh hắn.

Nhìn thấy Phương Vân tỉnh lại, nó khoan khoái duỗi lưng. Đoạn thời gian này, ngay cả nó cũng nhận được không ít lợi ích. Phương Vân lúc nhàn nhã, tùy tiện trực tiếp đưa một số công pháp vào trong cơ thể nó, bỏ bớt công pháp tu luyện dài dòng.

Đối với A Khách Lưu Tư mà nói, loại cảm giác không phải làm gì mà lực lượng trực tiếp đề thăng này, thực sự là cuộc sống mà mà ma nhân mộng mị dĩ cầu. Hơn nữa A Khách Lưu Tư còn phát hiện một biến hóa lớn, đó chính là pháp tắc của thế giới ở nơi đây hoàn toàn khác với ở Vô Lượng ma vực. Sau khi tiến vào đây, dưới tình huống không đặc ý tu luyện, lực lượng của nó không ngờ vẫn đề thăng một bậc.

"Đúng là cuộc sống hạnh phúc của ma nhân!"

A Khách Lưu Tư phủi phủi chân, duỗi lưng, trực tiếp nằm trên đất, đầy vẻ cảm động.

"Tu La võ tướng, cảm giác thế nào?" Phương Vân không để ý tới A Khách Lưu Tư đang nằm trên đất đã hoàn toàn thích ứng với loại sinh hoạt này, nhìn sang Tu La võ tướng, hỏi.

Ở bên cạnh, Tu La võ tướng ngồi khoanh chân. Râu tóc của lão đều trắng, tóc dài đầy đầu dùng một dải lụa đen buộc lại. Cả người lộ ra vẻ uy mãnh, thô quánh, lờ mờ lộ ra một cỗ kiêu hùng bá chủ chi khí. So với tình huống lúc còn ở trong Cửu Tử Thi ma tông thì khác nhau một trời một vực.

"Không tồi!"

Tu La võ tướng tỉnh lại cùng lúc với Phương Vân. Lão hai tay chống đầu gối, lưng duỗi thẳng, giống như là một cây trường thương. Hai mắt của lão lúc đóng mở bắn ra tinh quang. Tinh khí thần cả người so với lúc trước thì đề thăng một đoạn lớn: "Trung thổ thần châu này quả thực là thánh địa của võ đạo. Vô Lượng ma vực đó tuy là Đại Hoàng xích tạo ra, nhưng cũng không thể sánh được với thiên địa chân chính. Đoạn thời gian này, ta cảm thấy lực lượng của mình được đề thăng một đoạn lớn. Quả thực là khác một trời một vực. Có điều ta cảm thấy lực lượng của ta tuy đề thăng một đoạn lớn, nhưng ở đây, cảnh giới lại tựa hồ như không đề thăng.”

Nói tới câu sau, Tu La võ tướng nhíu mày, hơi có chút mất mát. Điều này hoàn toàn khác với dự tưởng của lão. Thế giới thiên ngoại trong truyền thuyết là nơi thánh địa của võ đạo, nhưng thực sự tới đây rồi lão mới phát hiện, lực lượng tuy có thể đề thăng, nhưng chướng ngại cảnh giới vẫn tồn tại.

Phương Vân có đáp án cho vấn đề này, cũng không thấy bất ngờ: "Thiên địa nhị hồn thì ở bên ngoài, duy có mệnh hồn là là ở trong người. Con đường võ đạo, cần phải chém đứt mệnh hồn, địa hồn, thiên hồn mới có thể đạt tới cảnh giới viên mãn. Mệnh hồn trong đây gắn liền với tính mạng của võ giả, dễ chém đứt nhất. Còn địa hồn, thiên hồn thì khó chém đứt nhất.

Ngươi đã rời khỏi Vô Lượng ma vực, nhưng địa hồn của ngươi vẫn còn liên hệ với Vô Lượng ma vực, không thể nào chém đứt được. Nếu không thể chém đứt địa hồn, ngươi không thể tiến thêm được một bước, tiến vào Địa Hồn cảnh.

Chuyện về cảnh giới võ đạo tạm thời không cần gấp. Đợi sau khi võ đạo của ta đại thành rồi sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp." Phương Vân mở miệng nói.

"Ha ha, ta cũng có gấp đâu." Tu La võ tướng bật cười, nói: "Mấy ngàn năm ta còn đợi được. Chẳng lẽ lại để ý tới chút thời gian này. Ngươi cứ yên tâm đi, ngươi lần này trùng kích Mệnh Tinh cảnh, ta tất sẽ toàn lực tiếp ngươi!"

Phương Vân vẫn chỉ là một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi, Tu La võ tướng lại là sống mấy vạn năm rồi. Đối với lão mà nói, ở với Phương Vân, đợi thêm mấy trăm năm, mấy ngàn năm thì thực sự cũng không tính là gì.

Hơn nữa con đường võ đạo cũng không phải là dễ dàng. Sau Thần Thông cảnh, nguy hiểm trùng trùng. Trùng kích Mệnh Tinh cảnh nếu bị người ta làm phiền, thất bại rồi cũng không sao.

Nhưng nếu là trùng kích Địa Hồn cảnh, vậy thì chỉ có hai loại kết quả. Sống thì bước vào Địa Hồn cảnh hoặc là chết. Không có trọng thương hoặc là thất bại, làm lại lần khác.

Trùng kích Địa Hồn cảnh, xác suất tử vong quá cao. Một khi thất bại, lập tức sinh tử cách biệt, một đời thành không, khổ tu mấy ngàn năm hóa thành cát bụi.

Muốn trùng kích địa hồn cảnh, không chỉ lực lượng thôi là đủ.

Còn phải có quyết tâm lớn, nghị lực lớn, cùng với sự chuẩn bị đầy đủ.

Tu La võ tướng cảm giác mình vẫn chưa chuẩn bị tốt.

"Ừ, chúng ta ra ngoài đi."

Phương Vân gật đầu, lập tức bước ra khỏi Thiên Đại vạn hóa chung.

...

Trong bóng tối mờ mịt, gió nhẹ vi vu, mây đen đầy trời, trong không khí lưu động một loại khí tức xao động.

"Thiên cơ hỗn loạn quá! Trung thổ thần châu này so với Vô Lượng ma vực cũng không bình tĩnh hơn là bao." Tu La võ tướng vừa bước ra khỏi Thiên Đại vạn hóa chung, lập tức nhìn trời cao, nói.

Lão từ trong không khí cảm giác được một cỗ tin tức hỗn loạn, sát lục. Loại tin tức này không phải là phát ra từ một địa phương nào, mà là đâu đâu cũng có, tới từ bản thân thiên địa.

Thiên đạo tức nhân đạo, sự hiển hiện của loại thiên cơ này vừa hay là phản hồi đối với nhân gian. Mỗi khi thiên hạ đại loạn, trong thiên địa lại tràn đầy một loại khí tức hỗn loạn.

"Trong vũ trụ này, địa phương nào có người thì có phân tranh. Nào có phân trung thổ hay là Vô Lượng ma vực." Phương Vân nhìn bầu trời, hờ hững nói. Trong lòng hắn biết rất gió, hiện giờ triều đình và tông phái tranh chấp, đang kịch liệt. Mà khí cơ của trong thiên địa chính là phản ánh trực tiếp nhất loại tranh chấp này.

"Tu La võ tướng, chuẩn bị xong chưa?" Phương Vân thu liễm tâm thần, nhìn Tu La võ tướng một cái.

Tu La võ tướng sau khi tiến vào trung thổ thần châu, đã hoàn toàn khôi phục lại thực lực Truyền Kỳ cảnh vốn có. Trực tiếp chính là Truyền Kỳ cảnh đỉnh phong, hơn ba chân long chi lực, tiếp cận bốn chân long chi lực.

Sau khi tiến vào trung thổ, thực lực của lão có thể nói là rõ rệt nhất.

Lão quái vật giống như Tu La võ tướng, thọ mệnh đạt tới gần vạn năm. Ở thời đại cận cổ cũng cực kỳ hiếm thấy. Không giống như cường giả thượng cổ, nhìn thì thọ mệnh cực dài, nhưng kỳ thực đều là tự phong ấn mình, hoặc là những phương pháp trầm tịnh khác, trải qua thời gian dài sau đó tỉnh lại ở thời đại cận cổ.

Nếu như luận thọ mệnh thực sự thì không dài bằng Tu La võ tướng.

Kinh nghiệm bác sát của lão quái vật này cực kỳ phong phú, bản thân cũng sớm đã đoạt tới truyền kỳ cảnh. Chỉ là ngại sự trói buộc của Vô Lương ma vực, cho nên không thể hoàn toàn phát huy ra được. Hiện giờ có tu vi này cũng là bình thường.

"Rồi, ngươi yên tâm đi!"

Tu La võ tướng gật đầu, nói. Hai chân lão tách ra, chân khí trong thân thể chấn động, khí tức như thủy triều, tùy thời đều có thể đánh ra một kích kinh thiên.

"Vậy thì tốt."

Phương Vân khẽ gật đầu, đan điền chấn động, chỉ thấy xung quanh ánh sáng lấp lánh, từng khôi lỗi bị hắn triệu hoán ra. Thiên Đại ma hoàng, Bách Chiến kiêu hoàng, Kim Đồng chiến ma, Dịch Thiên lão tà. Những cường giả Mệnh Hồn cảnh này, lần lượt bị hắn triệu hoát ra, đứng chen chúc ở xung quanh.

Khi trùng kích Mệnh Tinh cảnh, Phương Vân phải tụ tập toàn bộ tinh khí thần. Điều này cũng có nghĩa là Phương Vân không thể điều khiển những khôi lỗi khác để giúp mình.

Cho nên, Phương Vân gieo một đạo mệnh lệnh ở sâu trong linh hồn của những khôi lỗi này. Đó chính là bất chấp mọi giá đều phải toàn lực hộ tống mình độ qua Mệnh Tinh cảnh!

Những khôi lỗi này trước khi bị Phương Vân phong ấn bản thân chính là cường giả đỉnh cấp, có bản năng võ đạo cường đại. Hơn nữa, theo sự đề thăng thực lực của Phương Vân, bọn họ cũng dần dần khôi phục ý thức của bản thân. Chỉ là, vẫn thuộc sự khống chế của Phương Vân mà thôi.

Tuy chỉ là một đạo mệnh lệnh đơn giản, nhưng đối với những khôi lỗi này mà nói thì đã là đủ rồi. Cũng không khác biệt với Phương Vân tự mình điều khiển là bao.

"Ra đi!" Phương Vân nghĩ một chút, đột nhiên vẫy tay, lại gọi Vạn Cổ tà đế ra.

"Chủ nhân." Vạn Cổ tà đế đứng ở bên cạnh, cung kính hành lễ.

Y vốn chỉ là một tấm phù triện, đúng ra là không có ý thức. Có điều sau khi đại thành, y hấp nạp vô số linh ồn, dần dần tụ thành một cỗ, đản sinh ra một cỗ ý thức đơn giản, thuần túy.

"Một lát nữa ngươi biết phải làm gì rồi chứ?" Phương Vân trầm giọng nói.

"Chủ nhân yên tâm, tôi sẽ tận hết sức." Vạn Cổ tà đế nói. Y đã dần dần có đặc chất sinh mệnh, đây là điều mà Phương Vân cũng không ngờ tới.

Phương Vân khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa. Hai mắt nhắm lại, tâm thần nội liễm, chậm rãi vận chuyển chân khí trong cơ thể, vận tinh khí thần của bản thân tới đỉnh phong.

"Ong!"

Một lát sau, Phương Vân mở mắt ra, trong hai mắt bạo phát ra một luồng ánh sáng trắng còn chói mắt hơn ánh dương. Đúng vào sát na này, lực lượng tinh thần của toàn thân Phương Vân đột nhiên phá thể mà ra, oanh nhập vào trong Mệnh vân hư không mờ mịt.

Trong nháy mắt, ý thức của Phương Vân lập tức tự liên hệ với mệnh vận giống như là một sợi dây đàn trong thiên địa, cảm ứng được sinh mệnh của mình, ở trong hình chiếu của mệnh vận mà hóa thân.

"Ra đi, nhất mệnh tinh!"

Phương Vân miệng quát to, trong nháy mắt, trong thương khung phát ra tiếng nổ ầm ầm. Trên đỉnh đầu Phương Vân, ở sâu trong hư không hơn ba mươi vạn dặm, một khối tinh thần khổng lồ đột nhiên ngưng tụ thành hình. Đại phóng quang mang.

Vào sát na này, ngàn sao ảm đạm, ánh trăng mờ đi. Ánh sáng của một ngôi sao đã che lấp ánh sáng của tất cả các ngôi sao khác.