Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 842: Cường Giả Dưới Lòng Đất




"Rầm!"

Cửu Tử đại điện chấn động mạnh, khi Phương Vân mang mấy vị phó trưởng môn hàng lâm về trong điện thì tất cả chiến đấu đã kết thúc.

Cửu Tử Thi ma tông vẫn là Cửu Tử thi ma tông, nhưng người khống chế cả tông phái đã biến thành Phương Vân.

"Ừm."

Phương Vân hơi nhắm mắt, trong đầu lược qua vô số tin tức, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khí tức của hắn vội vàng biến hóa, chân khí trong cơ thể dưới tác dụng của Vạn hóa chi thân, toàn bộ đều biến thành Cửu tử thi ma chân khí giống như là phó trưởng môn Triệu Hoa. Cơ nhục của hắn giống như là dung hóa vậy, không ngừng ba động, biến hóa.

Trong một cái chớp mắt, trong đại điện xuất hiện hai Triệu Hoa giống y như nhau, nếu cảnh này bị một môn nhân nào khác của Cửu Tử Thi ma tông nhìn thấy, tất nhiên sẽ kinh hãi không thôi. Có điều, mọi người ở trong đại điện lúc này đều là khôi lỗi của Phương Vân, trên mặt căn bản không hề có bất kỳ biểu tình gì.

"Vẫn chưa đủ!"

Ý nghĩ trong đầu Phương Vân xoay chuyển, chân khí và thân thể cải biến vẫn không đủ, đối với cường giả đỉnh cao, ví dụ như chưởng môn của Cửu Tử Thi ma tông cao hơn mấy vị phó chưởng môn một bậc mà nói, có thể trực tiếp nhìn thấu qua linh hồn ba động, phát giác sự khác biệt giữa hai người.

"Vô Câu đại pháp!"

Trong cơ thể của Phương Vân tán phát ra một cỗ ba động kỳ dị, một cỗ quang mang yếu ớt từ trong huyệt khiếu của hắn tán phát ra. Chỉ trong mấy cái hít thở, linh hồn ba động của Phương Vân nhanh chóng biến thành ảm đạm. Dần dần, biến thành càng lúc càng giống như linh hồn ba động của phó trưởng môn Triệu Hoa.

Sau mấy cái hít thở, linh hồn ba động của Phương Vân hoàn toàn dừng lại. Lúc này, bất kể là khí tức, thân hình hay là linh hồn ba động đều giống hệt như Triệu Hoa. Cho dù là người có quen với hắn hơn nữa cũng rất khó phân biệt ra thật giả.

"Hiện tại, có thể rồi."

Phương Vân rầm một tiếng, vỗ lên người Triệu Hoa, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, vị phó chưởng môn số một chân chính của Cửu tử Thi ma tông đã bị Phương Vân hút vào cơ thể, biến mất không thấy đâu.

Phương Minh Nguy đứng yên ở giữa đại điện, trong đầu lược qua vô số ký ức của Triệu Hoa. Khi mở mắt ra, từ khí chất đến tinh thần đã không còn một chút sơ hở nào.

"Có thể rồi."

Phương Vân vỗ tay một cái, đại điện biến đổi, Triệu Vạn Đề chịu trách nhiệm che lấp khí tức của cả tòa đại điện lập tức bỏ đi cấm chế.

"Tất cả mọi người nghe lệnh, Vạn Cổ Tà Đế Phương Phù Thủy, kích sát Bát thân vương, thập ác bất xá, đã án chiếu theo tông luật, xử tử!"

Một giọng nói vang vọng vang lên khắp cả tông phái.

Lập tức, cửa lớn mở ra, thất đại phó chưởng môn từ trong Cửu Tử dại điện lần lượt bước ra, quay về nơi tiềm tu của mình.

"A!"

"Xử tử ư? Sao có thể như vậy được?"

"Có phải là quá nghiêm khắc rồi không! Không biết sẽ sản sinh ra ảnh hưởng gì đối với các vị khách khanh trong tông đây!"

Khi thật sự nghe thấy quyết định này, mọi người không khỏi giật minh. Tuy cũng có không ít người nhận thấy, Vạn Cổ Tà Đế này đáng bị xử tử. Có điều, dẫu sao cũng còn giá trị lợi dụng đối với tông phái, không nên xử tử nhanh như vậy.

Bảy vị phó chưởng môn trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đưa ra quyết định nghiêm khắc nhất, làm chấn động tất cả mọi người.

Bất kể là như thế nào, sau nửa tiếng, một bức tông lệnh do bảy vị phó chưởng môn ký tên được đưa tới hoàng thất của Đại Ngu vương triều. Quyết định này lập tức dẹp yên sự bất mãn của tất cả người trong hoàng thất. Cho dù là hoàng thất có hà khắc như thế nào cũng không thể nói được gì.

Một trận phong ba trong khoảng thời gian ngắn đã tiêu tan vô hình.

Chỉ là, không ai biết được rằng, cả Cửu Tử Thi ma tông đã bị Phương Vân thâu thiên hoán nhật, khống chế trong lòng bàn tay mình. Đám người Đông Phương Đồng trước giờ có quan hệ cực tốt với Phương Vân khi nhận được tin tức này trong khoảng thời gian rất dài đều sống trong sự bất an. Sợ rằng không biết lúc nào thì bảy vị phó chưởng môn lại trách tội, để rồi chết không có chỗ chôn thây như Phương Vân.

Có điều, đám người Đông Phương Đông đợi rất lâu mà vẫn không thấy cao tầng của tông phái phát ra chỉ ý giáng tội. Rồi không đợi được nữa, tùy tiện tìm một cái cớ lén lút quay về Vân Mông quốc.

Thời gian dần dần trôi qua, một trận phong ba do Vạn Cổ Tà Đế được Phương Vân mượn tên đã hoàn toàn bị người ta quên lãng. Mà Phương Vân cũng hóa thân thành chưởng môn số một của Cửu Tử Thi ma tông, an tâm chờ đợi trong tông vực, toàn lực hưởng thụ sự tích lũy cường đại của cả Cửu Tử Thi ma tông.

Ở trong đại điện của chưởng môn số một, Phương Vân ngồi khoanh chân, trước mặt bày đầy bình lưu ly màu tím sưu tập được từ các nơi. Đây đều là các phiên quốc thuộc sự khống chế của Đại Ngu quốc dâng lên.

"Phó chưởng môn, hai mươi sáu bình lưu ly mà Đại La tông quốc dâng lên đều ở đây."

Một tông vực chưởng lão Bán bộ mệnh tinh mang bình đựng đầy tử vong chân khí lên đại điện.

"Ừ, đặt xuống rồi đi đi."

Phương Vân phất phất tay.

"Vâng, thưa đại nhân."

Tu vi của trưởng lão này cũng tính là cao, nhưng vẫn không nhìn thấu được hư thực của Phương Vân, một chút hoài nghi cũng không có, lui ra khỏi đại điện.

"Vù!"

Phương Vân phất ra một cỗ chân khí, gạt nắp bình, sau đó hút tất cả tử vong chân khí sưu tập được trên chiến trường vào cơ thể.

Trong thời gian thâu thiên hoán nhật thành chưởng môn số một của Cửu Tử Thi ma tông, lực lượng tử vong được tặng cho mấy vị chưởng môn khác sử dụng cũng bị đưa hết tới chỗ Phương Vân. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tu vi của Phương Vân đã được đề thăng cực lớn.

"Rầm!"

Thân hình Phương Vân chấn động, một pho Tà Đế hư ảnh cao mấy trượng đứng sừng sững sau lưng hắn. Quanh người tà khí cuồn cuộn, giống như là ngày tận thế vậy. Tòa đại điện này hiện tại trong sự khống chế của Phương Vân, với tu vi của hắn cũng không sợ khí tức tà đế trên người mình lộ ra ngoài.

"Rầm!"

Phương Vân phát ra một cỗ tà khí, chấn vỡ bình lưu ly, hút chân khí tử vong trong bình cuối cùng vào trong bóng ma tà đế. Trong nháy mắt, một pho bạch cố yêu linh gào thét, không nhừng thu nhỏ, thủ hộ dưới cơ tọa của tà đế. Đồng thời rầm một tiếng, bóng ma tà đế ở phía sau Phương Vân run lên, thân ảnh dần dần biến thành như có như không, nằm ở bán thực chất.

"Mười vạn bạch cốt yêu linh!"

Phương Minh Nguy hài lòng đứng dậy, hài lòng gật đầu. Trong khoảng thời gian ngắn, có thể từ tám vạn bạch cốt yêu linh tăng lên thành mười vạn bạch cốt yêu linh cũng tính là không tồi rồi. Có điều, với yêu cầu của Vạn cổ tà đế quân lâm thuật thì vẫn chưa đủ.

"Đã đến lúc mở bảo khố của tông phái rồi."

Phương Vân trong lòng khẽ động, lập tức bước rồi khỏi đại điện. Rất nhanh, sáu phó trưởng môn khác cũng bị triệu tập tới. Một đoàn sáu người, men theo thông đạo bí mật, đi sâu xuống hơn tám trăm dặm ở phía dưới Đại Ngu vương đô.

Nơi đó là một mảng đen kịt, một con đường dài dằng dặc được chôn sâu ở đó. Mặt đường được gia cố bằng sắt thép, lại được kèm thêm cấm chế cường đại của cường giả thần thông cảnh, cho dù là võ giả Mệnh Hồn cảnh muốn cường hành đột phá trên cơ bản là không thể.

Bộp bộp.

Tiếng bước chân ở trong thông đạo đen xì vang lên rõ rệt. Một đoàn bảy người, yên lặng, bước chân chỉnh tề tiến về phía trước.

"Đứng lại!"

Một giọng nói già nua mà lạnh lùng từ phía cuối bóng tối truyền tới, theo sao đó là tiếng kim loại lanh lảnh.

"Ồ!"

Mắt Phương Vân lóe sáng, nhìn về phía cuối con đường. Trong ánh mắt của hắn, bóng tối dần dần nhạt đi. Một lão già tóc trắng bù xù, giống như là một quả cầu lớn cong người chậm rãi từ dưới đất đứng dậy. Quần áo của lão lam lũ, mấy chiếc khóa xương móc vào xương tì bà của lão, đóng chặt lão lên tường.

Phương Vân nhìn kỹ lại, trên những móc khóa xương trắng đó lấp lánh đồ dằng màu xanh đen thần bí, chính là lực lượng của những đồ đằng này đã tù cấm lão già tóc trắng cường đại ở trong mảng hư không này.

"Bảo khố trọng địa, kẻ nào tiến vào, chết!"

Giọng nói hùng hồn của lão già giống như là sấm rền, vang vọng trên con đường ở dưới lòng đất. Hai mắt của lão sáng rực lên như điện xẹt, chiếu sáng cả một mảng ở dưới đất. Từng luồng khí tức cường đại từ trên người lão phát ra. Trong cả con đường ở dưới đất giống như là bốc lên một trận gió lốc.

"Thủ hộ giả trông coi bảo khố!"

Trong đầu Phương Vân lược qua tư liệu của lão già tóc trắng này. Trong truyền thuyết của Cửu Tử Thi ma tông, người này cực kỳ thần bí, thực lực cường đại hơn hẳn mấy vị phó trưởng môn. Ngay cả Triệu Hoa cũng cực kỳ cố kỵ lão già tóc trắng này.

Trong cả Cửu Tử Thi ma tông, không có ai biết được thực lực của lão.

"Võ giả Truyền Kỳ cảnh!"

Trong mắt Phương Vân lấp lánh sáng, sau đó con người đột nhiên co rút lại. Ở trong không gian này, võ giả Truyền Kỳ cảnh cực kỳ ít thấy. Lão già này, thực lực dưới tình huống bị hạn chế, mà vẫncó thực lực Mệnh Hồn đỉnh phong. Nếu như là bình thường sợ rằng còn đáng sợ hơn Chiến Thần A Lạp Cổ Ba Nhĩ nhiều.

"Chẳng trách những phó trưởng môn này đều cực kỳ cố kỵ lão!"

Lông mày Phương Vân nhướn lên, dạng cường giả này, ngay cả hắn cũng có chút cố kỵ. Nếu như còn Hư không quả thực, Phương Vân cũng không sợ lão, tế ra Thiên Địa vạn hóa chung rồi phối hợp với năng lượng cuồn cuộn của Hư không quả thực, kiểu gì cũng có thể nuốt sống lão.

Song lúc này không có sự giúp đỡ của Hư không quả thực, Phương Vân trực tiếp bị đánh về nguyên hình. Đối diện với loại võ giả có cảnh giới Truyền Kỳ, lực lượng Mệnh Hồn này căn bản là không có phần thắng.

Chỉ có đồng thời triệu tập tất cả võ giả Mệnh Hồn cảnh trong cơ thể mới có thể đánh một trận. Có điều, nếu làm vậy, sẽ dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người trong Cửu Tử Thi ma tông. Thậm chí là bị chưởng môn của Cửu Tử Thi ma tông chú ý, đây không phải là điều mà Phương Vân muốn thấy.

"Ta là phó chưởng môn Triệu Hoa, lúc trước có tới đây, chắc ngươi cũng từng thấy rồi." Phương Vân dừng bước, hô lên.

"Hừ! Vô danh tiểu tốt, lão phu làm sao mà nhớ được!"

Lão già cúi đầu, tóc trắng rủ xuống, không nhìn rõ được khuôn mặt. Lão vươn ngón tay ra ngoáy ngoáy tai, bộ dạng căn bản không để mấy người này vào mắt.

Phương Vân cười cười, không chút để ý, nói: "Vậy thứ này chắc ngươi còn nhớ!"

Năm ngón tay Phương Vân xòe ra, một chiếc lệnh bài vòng treo xuất hiện trong tay, đồng thời, mấy vị phó trưởng môn khác cũng lấy lệnh bài giơ ra.

"Hừ!"

Lão già tóc trắng ngẩng đầu lên, con ngươi đột nhiên co rút lại, một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Hừ, lão phu trước giờ chỉ nhận lệnh bài chứ không nhận người. Các ngươi đã tụ tập đủ cả bảy chiếc lệnh bài, tất nhiên có tư cách tiến vào bảo khố. Mau vào đi rồi cút sớm chút để tránh làm phiền lão phu!"

Lão già ngiêng người sang một bên, giọng nói ồm ồm, làm cả con đường rung chuyển, cho dù là Phương Vân mà tai cũng ong ong.

"Lão già này có thực lực mạnh thật!"

Phương Vân con ngươi co rút lại, có điều không do dự chút nào, trực tiếp bước về phía trước. Ở phía cuối con đường, một cánh cửa to lớn, điêu khắc cảnh tượng Cửu Tử thi ma tàn phá thiên hạ dựng sừng sững ở đó!