Tháng mười năm Thiên Mệnh Đinh Hợi, Đại Chu triều chế độ văn võ phân
trị kéo dài hơn một ngàn sáu trăm năm, theo sự ra mặt của Vũ Mục, chấp
chưởng đại quân triều chính, mà chính thức kết thúc. Đại Chu triều tiến
vòa thời kỳ quân chính thống trị, Nho gia dạt ra.
Theo sự lên đài của Vũ Mục, đại quân chinh phạt, đóng ở chín châu, cường giả hoàng
cung, cùng với mật thám Tông Nhân phủ, chặt chẽ liên hệ chung một chỗ.
Tất cả tranh chấp nội bộ, tạm thời toàn bộ gác lại.
Đại quân
chinh phạt bị triệu hồi toàn bộ, tạm dừng kế hoạch chinh phạt tông phái. Đồng thời, điều về thành trì các nơi chín châu trú đóng. Đại quân Thần
Vệ nghe lệnh điều khiển của Vũ Mục, tạm thời cố định mục tiêu là tà đạo
các nơi, cường giả ma đạo. Toàn lực đuổi bắt những đại ma đầu tu luyện
ma công vô cùng tàn nhẫn, huyết tế toàn thành kia.
Đồng thời, Tam Công cùng Vũ Mục gặp mặt, trao đổi hồi lâu. Không ai biết song phương
nói chuyện gì. Chỉ biết, Tam Công bắt đầu triệu tập những đại nho còn
sót lại các nơi, hợp ở Lan Thai Bí Uyển, nghiên cứu “Chu Dịch” do phu tử lưu lại. Đồng thời, Tam Công trợ giúp Lan Thai Bí Uyển, bắt đầu toàn
diện đối kháng Đài Thiên Cơ, thiên cơ nhanh chóng bị quấy nhiễu.
Lần này, Vũ Mục không hề trở về Vũ Mục phủ, chính thức tọa trấn Quân Cơ Xứ, chấp chưởng tất cả đại quyền.
Thánh mười một, Tông Nhân phủ Tông Lệnh Lưu Kế, tiến vào Quân Cơ Xứ, bái
phỏng Vũ Mục. Từ nay về sau, Vũ Mục tạm thời tiếp quản tất cả mạng lưới
mật thám của Tông Nhân phủ. Một mạng lưới khổng lồ, tùy thời hướng đến
mọi nơi chín châu.
Lúc này, Vũ Mục tọa trấn trung tâm, chính thức xử lý toàn diện động tĩnh của đại địa chín châu.
Mỗi một ngày, đều có đại lượng cường giả tông phái, bao gồm cường giả tà
ma, ma đạo thượng cổ bị truy nã, đánh chết. Đại địa chín châu, sóng dậy
mãnh liệt, một cỗ bão táp chân chính, quét qua đại địa.
……….
Ở lúc đại địa chín châu gió dậy mây tụ, thời điểm sắp nổi lên một tràng
bão táp. Phương Vân đã tiến vào một địa phương kỳ lạ, Vô Lương ma vực.
Trước khi thần trí hoàn toàn đánh mất, Phương Vân chỉ thấy màu sắc vô tận,
biến ảo, xoay tròn trước mặt. Trong mơ hồ, Phương Vân cảm giác trước mắt xuất hiện mây mù vô tận, mà một số mây mù tạo thành hình dáng vòng
xoáy. Mà Phương Vân ở bên trong vòng xoáy này, không ngừng rơi xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, Phương Vân dần dần bị một cỗ vô nghĩa mê sảng,
từ trong hôn mê, lây tỉnh dậy. Lúc ý thức Phương Vân trở nên càng ngày
càng thanh tĩnh, đạo thanh âm vô nghĩa mơ hồ kia, dần dần trở nên rõ
ràng.
“Ca ca, ca ca….mau tỉnh dậy đi”.
Trong mơ hồ, Phương Vân mở mắt ra, đập vào ánh mắt hắn, là gương mặt đỏ hồng của tiểu nữ hài tám, chín tuổi, vô cùng khả ái.
“Ngươi là….”
Phương Vân nhìn lên gương mặt khả ái này, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Đây là một khuôn mặt rất xa lạ, Phương Vân không nhớ rõ đã gặp qua nàng. Nhưng với bộ dáng của tiểu cô nương này, hiển nhiên nàng không cho là vậy.
“Chát”.
Tiểu nữ hài này dùng một lực lượng không tính là lớn, vỗ vào đầu Phương Vân.
“Ca ca, ngươi lại gạt ta. Lý lão đầu sớm nói, ngươi bất quá đi đường ban
đêm, bị ngã xỉu đi, hôn mê mà thôi. Ngươi còn giả vờ với ta nữa”.
Tiểu nữ hài này phình má chu miệng, bộ dạng “Ta rất tức giận”.
“Sương nhi, ca ca con rời giường rồi sao?”
Đúng lúc này, thanh âm của một phụ nhân, từ bên ngoài truyền đến.
“Nương, ca ca lại nằm bẹp trên giường không chịu đứng lên. Hắn muốn ngủ nướng nữa”.
Tiểu nữ hài nghe được thanh âm này, trên mặt đột nhiên lộ ra nét cổ quái,
hai tay giả mặt quỷ, le lưỡi, lập tức chạy vọt ra ngoài.
Tiếng
bước chân xa dần, càng lúc càng nhỏ, nhưng theo tiếng bước chân này, một cỗ ký ức, đột nhiên tỉnh lại trong đầu Phương Vân.
Hắn vẫn tên
là Phương Vân, chỉ bất quá, là một hài tử nhà nông bình thường ở một sơn thôn hẻo lánh. Về phần tiểu nữ hài vừa rồi, chính là muội muội hắn
Phương Tiểu Sương.
Cỗ ký ức này xẹt qua trong đầu, Phương Vân sợ ngây người. Hắn xoay đầu, lúc này mới đánh giá trong phòng.
Đây là một gian phòng đơn sơ, vách tường dùng bùn đất xây thành. Mái được
lợp rơm. Gian phòng đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ. Cửa sổ là dùng tay khoét
thành, ánh mặt trời chiếu vào, hắt lên trên hố đất Phương Vân đang nằm.
Nơi này tất cả đều lộ ra vẻ đơn sơ như vậy.
Phương Vân chậm rãi gượng dậy, nâng chăn mềm cũ rách trên người ra. Đi chậm
chậm ra ngoài. Nơi này tất cả như xa lạ, lại như quen thuộc. Làm cho
Phương Vân sinh ra một cảm giác như mộng như ảo.
Bên ngoài gian
phòng, ánh nắng tươi sáng. Phương Vân đứng ở cửa, nhìn ra. Đây là một
thôn xóm bình thường, rất là mộc mạc, đường đi thông suốt.
Một dòng sông êm điềm, từ mảnh rừng cây không xa chảy qua. Vài phụ nhân đang tẩy rửa ở bờ sông.
“Nhị oa tử, sớm đi đến nơi Lý tiên sinh nghe đọc sách vậy sao?”
Một thôn phụ đang giặt rửa, nhìn thấy Phương Vân xa xa. Đứng lên, trở người lại trêu đùa.
Phương Vân lắc đầu, không đáp lại. Nơi này tất cả còn vô cùng xa lạ. Hắn cũng
không rõ ràng lắm, Thiên Địa Vạn Hóa Chung rốt cuộc đã đưa mình tới đâu. Trước khi rõ ràng mọi thứ, Phương Vân cũng không muốn nhiều lời.
Không ngờ, cử động lắc đầu này của Phương Vân, rơi vào trong mắt chúng thôn phụ này, lập tức dẫn ra một trận cười to.
“Vân nhi, ăn cơm thôi”.
Một tiếng kêu gọi từ phía sau truyền đến, Phương Vân quay người lại, thấy
một phụ nhân diện mục hiền hòa, quần áo đơn giản, đứng trước cửa, mỉm
cười nhìn mình.
Phương Vân ngẩn ngơ, theo bản năng đáp lại một tiếng.
Bữa ăn sáng là vài cái bánh bao, hết sức mộc mạc. Phụ nhân chào hỏi một tiếng, rồi tự rời đi.
Tất cả đều mông mông lung lung, tưa như thật mà không phải thật. Phương Vân không biết là phát sinh chuyện gì. Tự mình sao lại trở thành hài tử nhà nông bình thường, ở trong sơn thôn mộc mạc này. Cũng không rõ sao trong đầu mình có thêm một đoạn ký ức không thuộc về mình.
Bất quá, có một đoạn, hắn rất tin tưởng. Hắn chính là Phương Vân, không thuộc về nơi này.
Một cỗ cảm giác ấm áp từ tay truyền đến, Phương Vân mới đột ngột hồi phục
tinh thần lại. Không biết từ lúc này, trong tay mình đã cầm lấy bánh bao nóng hổi trên bàn.
Nhưng làm cho Phương Vân chú ý không phải
chuyện này, mà là tay của mình. Một cánh tay non nớt của hài tử mười
một, mười hai tuổi.
Trong lòng cả kinh tột cùng, rất nhanh,
Phương Vân liền nghĩ đến một sự thật đáng sợ, thân thể này căn bản không phải của hắn, mà là thân thể của hài tử mười một, mười hai tuổi.
Ông.
Trong đầu Phương Vân kịch chấn, đầu óc mờ mịt. Mới vừa thức tỉnh, tinh thần
hắn vẫn lâm vào một trạng thái mông dụ, mê mê tỉnh tỉnh. Thẳng đến lúc
này, mới phát hiện ra biến hóa đáng sợ như vậy.
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”
Trong đầu Phương Vân vô số tiếng sấm nổ tung, một mảnh hỗn loạn. Bất quá, hắn lập tức điềm tĩnh lại. Dưới huấn luyện lâu dài, hắn đã kinh qua các
loại trạng thái đột ngột, phương pháp trấn tĩnh, cũng đã trở thành bản
năng.
Trong lòng lãnh tĩnh, Phương Vân phát hiện. Có nhiều người
bên cạnh mình, một lão lang thanh y, đang nắm lấy tay mình, trái phải
bắt mạch.
“Lý Lang Trung, hài nha của ta sao rồi?”
Một bên, phụ nhân quần áo mộc mạc nói.
Phương Vân nhất thời xuất thần, cư nhiên bên cạnh đi tới hai người.
Phương Vân suy nghĩ một chút, vẫn là tạm thời để ý nghĩ trong lòng, mở miệng nói:
“Vị phu nhân này, ta nghĩ ngài làm người rồi. Ta cũng không phải hài tử của người”.
Việc cấp bách hiện tại, là phải tìm một nơi, an tĩnh lại, làm rõ một chút,
rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Phương Vân không muốn dây dựa cùng nhà
nông này. Tâm niệm vừa động, Phương Vân liền phát ra một cỗ chân khí.
Dưới tình huống trong thôn sơn mộc mạc này, không thể nào có cường giả võ
đạo. Phương Vân chỉ cần hiển lộ ra một chút lực lượng bản thân, tự nhiên có thể đánh tan ý niệm trong đầu phụ nhân này. Mặc dù không biết, sao
lại chiếm cứ thân thể hài tử nhà nông này, nhưng tất cả đã sinh, mặc dù
có chút không đành lòng, nhưng Phương Vân cũng không nguyện ý để sai lầm tiếp diễn.
Song, trong ý thức, chân khí cương đại trào ra, hóa
long hóa hổ cũng không phát sinh. Trong đan điền, yên tĩnh, trống rỗng,
không có một chút chân khí.
Phương Vân trong nháy mắt lòng đã
lạnh như băng, chìm đến đáy nước. Thân thể thay đổi còn không có gì, chỉ cần chân khí tu vi vẫn còn, thân thể võ giả liền có thể biến hóa, lớn
nhỏ tùy tâm, trong nháy mắt là có thể biến trở về thân thể bản thân.
Nhưng mà tất cả đều không còn rồi, vậy là hoàn toàn xong đời.
“Hắc hắc, ca ca lại bệnh rồi”.
Một giọng nói trẻ con từ cửa truyền đến, tiểu nữ hài xuất hiện lúc trước,
đang ở trươc cửa giả làm mặt quỷ với Phương Vân, vẻ mặt cực kỳ tinh
quái.
“Huynh có phải muốn nói cùng Lý lão đầu với mẫu thân, huynh là Đại Chu gì đó, nhi tử Vương hầu gì đó hay không? Hắc, muội thì là
công chúa đó. Lý tiên sinh đúng là không phải thứ tốt, dạy hư nhị ca….”
Một cảm giác cực độ kinh ngạc, cực độ hoang đường, giống như kinh lôi, đánh vào lòng Phương Vân. Lật đổ triệt để ý nghĩ trong lòng hắn.
Bên
cạnh, khuôn mắt đầy nếp nhăn, lưng hơi cung Du Phương lang trung lắc đầu cùng phụ nhân, nhìn tiểu nữ hài tinh quái kia, cũng không nói gì.
Lão lang trung liếc với phụ nhân bằng ánh mắt an lòng, sau đó cung người, mỉm cười nói:
“Phương tiểu ca, ngươi nới ngươi không phải hài tử của mẫu thân ngươi, là từ
một thế giới khác đến. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi là ai? Sao tới
nơi này? Còn Đại Chu kia, là Đại Chu nào? Ngưới là hài tử của vương hầu
nào? Các ngươi đã phát sinh chuyện gì? Ngươi còn thân nhân nào….”
Lão lang trung hết vấn đề này đến vấn đề kia, mỗi một chuyện đều liên quan với thân thế của Phương Vân.
Phương Vân lắc đầu: “Vị lão nhân gia này, cũng không phải ta nói chuyện hoang
đường. Chuyện này có nguyên nhân, thật ra ta vốn tên là Phương Vân,
chính là Quân Quân Hầu của Đại Chu triều….”
Thanh âm Phương Vân
đột nhiên ngừng lại, thanh âm càng lúc càng nhỏ, nhỏ lại càng nhỏ. Lần
lượt từng khuôn mặt xẹt qua trong đầu hắn, vô cùng quen thuộc, nhưng
không biết tại sao, lúc hắn muốn nói ra khỏi miệng. Phương Vân lại không nói ra tên bọn họ được. Càng đáng sợ là, Phương Vân cảm thấy, những thứ vốn phải là ký ức chân thật của hắn, đã không còn như xưa, trở thành mơ hồ, hơn nữa còn cực kỳ xa xôi, xa xôi đến mức giống như trong mộng, rồi dần dần biến thành trống rỗng.
Đến cuối cùng, trong đầu Phương Vân, chỉ còn lại một ký ức. Thuộc về một thiếu niên ở sơn thôn, tên là Phương Vân.
Hắn có thể nhận ra lang trung trước mắt, nhận ra phụ nhân, nhận ra tiểu
muội, nhận ra căn nhà, nhận ra từng ngõ ngạch trong thôn. Nhớ tới Lý
tiên sinh đến từ ngoài thôn, ẩn cư trong thôn, kể chuyện cho mình. Nhớ
tới mình thường xuyên đến chỗ hắn nghe hắn kể. Nhớ tới trước đó không
lâu, Lý tiên sinh kể chuyện xong, lưu hắn lại ăn một bữa cơm, sau lúc
trên đường về nhà, đột nhiên ngã xuống, bất tỉnh đi…
Hắn có thể nhớ đến rất nhiều, rất nhiều chuyện, nhưng thứ duy nhất không rõ, chính là trí nhớ chân chính của hắn….