Mí mắt A Lạp Cổ Ba Nhĩ nhảy lên, hắn không ngờ tới, thanh niên của Đại
Chu triều lại trong lúc cấp thiết, thi triển ra phương pháp như vậy.
Truyền Kỳ cấp cùng Mệnh Hồn cấp, chỉ thua kém một cấp bậc. Mà đối phương trên người nắm giữ pháp khí Tam Tượng, trung hòa không gian pháp tắc ưu thế cường giả Truyền Kỳ cấp.
Hiện tại, ưu thế A Lạp Cổ Ba Nhĩ đã không còn rõ ràng nữa.
“Hậu duệ Đế Vũ, ngươi cư nhiên đánh ra tuyệt học của Đế Vũ thượng cổ, vậy ta liền đồng dạng dùng tuyệt học của Ngũ Đế thượng cổ, đánh trả đi”.
Ý niệm cường đại vang dội trong hư không. Tạo ra một trận bạo vũ cuồng
phong. Thủ pháp A Lạp Cổ Ba Nhĩ biến hóa, đánh ra tuyệt học của Đế
Nghiêu thượng cổ.
Thời đại thượng cổ, ngũ đế lưu lại công pháp
bản thân vào một phần sách, một phần khắc lên vách tường thanh đồng
Trung Ương Long Đình. Nhưng tuyệt học chân chính trọng yếu của ngũ đế,
vẫn truyền lưu bí mật trong năm hậu duệ ngũ đế.
Phương Vân tuy
cũng nhận được một phần “Đế Nghiêu Vương đạo quyền”. Nhưng mà là từ
Trung Thổ Thần Châu. Trung Ương Long Đình truyền tới. Mặc dù uy lực vẫn
cường đại như trước, nhưng không được xem là lực lượng chân chính của
Nghiêu Đế. Tuyệt học Ngũ Đế chân chính, chỉ có năm hậu duệ Ngũ Đế biết. A Lạp Cổ Ba Nhĩ trong lúc cấp thiết, đã lộ rõ thân phận thật sự của mình, chính là huyết mạch truyền thừa của Đế Nghiêu thượng cổ.
Nhân
gỉa, đối xử bình đẳng. Cho dù Man Tộc là dị tộc, Đế Nghiêu vẫn dùng
khoan hậu đối đãi, giống như con dân của mình. Đây cũng là nguyên nhân,
lễ nghi bọn họ trời sinh ngông cuồng, kiệt ngạo bất tuân dị tộc Man
Hoang, chân chính phụng thờ hậu duệ Đế Nghiêu.
Man Hoang không có truyền thừa văn tự, không có ghi chép lịch sử. Đối với bọn họ mà nói,
mỗi một huyết mạch, đều là bắt đầu mới. Nhưng mà đời này sang đời khác,
đều tôn kính đối với hậu huệ Đế Nghiêu, chuyện này đã ẩn vào tâm cốt.
Man Tộc trước nay không thiếu dũng sĩ, nhưng không có bất kỳ dũng sĩ nào
vượt qua Đế Nghiêu, không có bất kỳ dũng sĩ nào, được tôn kính như hoàng thất. Hậu duệ hoàng thất chân chính, chỉ có Đế Nghiêu.
Nhân giả, nhân ái vô tận. Đối với hậu duệ của Đế Nghiêu mà nói, cả Trung Thổ lẫn
dị tộc. Bọn họ đều bị đồng hóa rồi. Man Tộc liền là con dân của bọn hắn.
Trung Thổ cũng giống như vậy.
Phương Vân cũng không chú ý đến chuyện này. Giờ phút hiện tại, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu đó là giết.
“Vương Đạo Thế Kỷ quyền”.
Khí tức A Lạp Cổ Ba Nhĩ biến đổi, toàn thân giống như được tẩy rửa, tản mát ra một cỗ chính khí vương đạo cuồn cuộn mênh mông. Ở phía sau hắn, một
thân ảnh khổng lồ, vững vàng đồ sộ, trường bào thanh đồng, nhanh chóng
hiện ra. Người này ánh mắt thâm sâu, lòng mang thiên hạ, chính là Đế
Nghiêu một trong ngũ đế thượng cổ.
A Lạp Cổ Ba Nhĩ dùng tu vi
Truyền Kỳ cấp, ngưng kết tạo thành hình dáng Đế Nghiêu. Ngay sát na thân ảnh này hiện ra, một cỗ lực lượng khổng lồ quán chú đến người A Lạp Cổ
Ba Nhĩ.
Đây chính là lực lượng chân chính của tuyệt học ngũ đế,
có thể thông qua triệu hồi ngũ đế chân thật. Xuyên cách thời không, nhận được hỗ trợ của đại biểu ngũ đế.
Giờ phút này, ánh mắt Đế Nghiêu bình thản, tay phải giơ lên, trong tay là Bàn Hồ Phủ. Chính là một bóng ảnh của Bàn Hồ Chi Phủ.
Ầm ầm ầm, Bàn Hồ Chi Phủ chậm rãi giơ lên. Vẽ ra quỹ tích đỏ sậm dọc theo
hư không bóng tối, một tòa cung điện kim sắc khổng lồ hiện lên trong
lưỡi búa. Tòa cung điện này vô cùng hoa lệ. Như trung tâm của thiên địa, tản ra một cỗ lực vô hình, giống như chúa tể nhân gian. Chính là nơi
thượng cổ ngũ đế cư trú Trung Ương Long Đình.
Lấy Trung Ương Long Đình làm trung tâm. Hiện ra một tình cảnh xa xưa.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh đế vương tôn quý, uy nghiêm, nhân từ, cuồn cuộn
mênh mông. Đứng ở trên Trung Ương Long Đình. Chung quanh là núi sông
trải dài, theo một quyền của hắn, một trận quang hoa dữ dội vô hình
phóng ra. Đoàn người, ngày tháng, quân đội, sơn hà hiện lên. Âm thanh vô tận tán ra từ không gian thâm sâu. Từng đạo âm thanh đều là thơ văn
thời thịnh thế, khắp nơi là một mảnh hài hòa, an bình, cảnh tượng nhân
đạo thịnh thế.
Tuyệt học cường đại nhất Đế Nghiêu, chính là Vương Đạo Kỷ Nguyên quyền. Được xưng là quyền ý của vương đạo, ảnh hưởng đến
lưu truyền thiên địa, trong thiên hạ loạn thế, quyền pháp mở ra một thế
kỷ mới.
Trong ngũ đế, mỗi một người đều không giống nhau. Đế Vũ
dùng lực lượng xưng hùng, Đế Nghiêu thờ phụng vương đạo, Đế Thuấn tin
tưởng bá đạo, ngũ đế đều thôi diễn lực lượng bản thân đến cảnh giới cao
nhất.
Vương Đạo Thế Kỷ quyền của Đế Nghiêu, thi triển đến cực
hạn. Được xung là có thể bao quát mọi quyền ý. Ánh hưởng đến số mệnh của vương triều cùng thiên cơ thiên đạo. Thậm chí có thể vì nhân đạo tiến
triển, mà tiêu diệt thiên đạo.
Ầm.
Hai đạo quyền kình nặng nề nện vào nhau trong hư không. Hai người chợt tiếp xúc, trong nháy
mắt, lại một đạo quyền khí mãnh liệt bắn loạn ra.
“Bàn Hồ phủ” cùng “Ma Thần kích” mỗi một lần giao nhau, đều long trời lở đất.
Lực lượng hai người, đều đạt tới trình độ khủng bố. Biên giới Kinh Châu
cùng Man Hoang, cuồng phong gầm rú, không còn mặt trời. Thanh âm chân
khí bài sơn đảo hải nện nhau, giống như ngày tận thế.
Bên trong Kinh Châu, trực tiếp dâng lên một cỗ cuồng phong, quét tới đại thụ, ngay cả gốc cũng bị bốc lên.
Răng rắc.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, một vết nứt đáng sợ, sâu không thấy đáy, trực
tiếp kéo dài từ nam đến bắc, vô biên vô hạn, một trận khói dầy đặc nóng
rực, cùng với mùi lưu hoàng, từ dưới đất phun tới.
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết, từ sâu trong Man Hoang truyền đến. Nghe thấy
tiếng kêu thảm thiết, A Lạp Cổ Ba Nhĩ rốt cục thanh tỉnh lại. Bất kể thế nào, là Chiến Thần Man Tộc, hắn phải suy nghĩ cho Man Tộc.
Hai người chiến đấu ở chỗ này càng lâu, đối với Man Hoang càng bất lợi.
"Phanh!"
Chân đạp một cước, một cỗ hồng lưu vĩnh tồn, đột nhiên xẹt qua giữa hai
người. Không gian nứt vỡ, hai người cơ hồ trong nháy mắt, xuất hiện
trong cương phong cuồn cuồn cao mấy ngàn dặm.
"Nơi này sẽ không tạo ra ảnh hưởng, chúng ta quyết thắng bại ở chỗ này!"
A Lạp Cổ Ba Nhĩ toàn thân rung động, đột nhiên rống to một tiếng, A Lạp
Cổ Ba Nhĩ lần nữa dùng búa, mãnh liệt xông tới. Một cổ hồng lưu chân khí khai sáng thế giới, từ "Bàn Hồ Phủ" quét ra.
Đạo cuồng phong sắc bén này, trực tiếp tại trong hư không vẽ ra một đạo dấu vết gần nghìn
dặm. Tất cả cương phong ở trên đường, trực tiếp bị xé thành tro bụi.
Phương Vân không nói một lời, núp trong khiếu huyệt mi tâm của "Thiên Địa Ma
Hoàng", lập tức rót một cổ Thanh Long chân khí cuồn cuộn, đưa vào trong
cơ thể "Thiên Địa Ma Hoàng”.
"Thanh Long Trảo Địa!"
Một
tiếng rống giận dữ, Thương Long khổng lồ một trảo phách ra. Lực lượng
hùng hồn, làm cho hư không phương viên ngàn dặm quanh Phương Vân, chấn
động như sóng biển.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người một quyền
lại một quyền, không chút né tránh, đấu pháp cực kỳ hung mãnh, cường
hãn. A Lạp Cổ Ba Nhĩ tự nhận đấu pháp đã rất hung ác, nhưng Phương Vân
so với hắn còn hung ác hơn. Hoàn toàn là công kích liều mạng. Công kích
trực tiếp lộ rõ ý đồ bản thân, muốn dùng trường kích, đâm vào ánh mắt
của hắn.
Đôi mắt là nơi mà vốn rất ít khôi giáp có thể phòng ngự. Môt khi bị đâm vào, cho dù A Lạp Cổ Ba Nhĩ thân thể còn kiên cố hơn một tinh cầu, cũng chịu không nỗi công kích như thế.
"Thiên Địa Ma
Hoàng" chỉ là khôi lỗi của Phương Vân, có chết cũng không sao, nhưng A
Lạp Cổ Ba Nhĩ không có tiền vốn này. Hai người so đấu, căn bản không ở
chung một tình cảnh. Nhiều lần, A Lạp Cổ Ba Nhĩ phải bỏ qua cơ hội, để
đở công kích trí mạng của Phương Vân.
"Đúng là tà công đáng sợ!"
A Lạp Cổ Ba Nhĩ ở vài ngàn năm trước, đã thành danh. Tiếp xúc cường giả
đếm không hết. Trong đó cũng không phải không có người dùng khôi lỗi
thuật. Nhưng mà vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải người như Phương Vân có thể phát huy khôi lỗi thuật ra uy lực kinh khủng như thế.
Cường
giả chuyên về khôi lỗi thuật, bình thường đã là dùng võ giả yếu kém hơn
mình, luyện thành khôi lỗi. Thực lực trung trung, tốn hao tay chân, mới
có thể làm được. Nhưng có rất ít người giống như Phương Vân, có thể dùng người có cảnh giới võ đạo cao hơn mình hai bậc, hơn nữa còn phong ấn võ giả Thần Thông cảnh cùng Thoát Thai Cảnh.
Chuyện này trực tiếp
ảnh hướng đến đấu pháp hung mãnh của A Lạp Cổ Ba Nhĩ, tình huống ưu thế
cấp bậc của Chiến Thần Man Tộc đã biến mất, ngay cả đấu pháp cũng có
chút rung tay rung chân.
"Mẹ nó, ta liền đánh nát toàn bộ con khôi lỗi này. Vương đạo đỉnh phong, Thế Kỷ quyền!"
A Lạp Cổ Ba Nhĩ một quyền đánh ra, một điểm quang hoa chói mắt bạo phát,
trong nháy mắt, giống như mặt trời mọc, tản mát ra vạn đạo quang mang. Ở bên trong quang hoa, diễn hóa ra một mảnh Thần, Ma, Nhân, Yêu đông đúc.
Âm phù thơ văn hoa mỹ vô tận, phiêu đãng ở trong hư không, tổng cộng là
mười hai vạn chín ngàn sáu trăm, đó là số lượng một kỷ nguyên. Những âm
phù này, đều hàm chứa một cỗ lực lượng kì dị, cộng hưởng với quy tắc
thần diệu nào đó trong trời đất.
Mười hai vạn chín ngàn sáu trăm âm phù kim sắc, chung chỗ tạo thành hình dáng một chiếc búa khổng lồ, bổ xuống.
"Oanh!"
Cây búa này bổ xuống, "Ma Thần Kích” nứt ra điểm điểm, vô số mảnh vụn, rớt
xuống. Chính là tạp chất Phương Vân dùng để luyện chế "Thanh đồng trường kích". Ban đầu vì để hoàn thiện thanh Ma khí này, Phương Vân trộn vào
đại lượng tài liệu trân quý.
Song thanh trường kích này, dù sao
luyện chế thời gian quá ngắn. Hơn nữa, tài liệu Phương Vân thêm vào,
toàn bộ đều có được từ tiểu thế giới viễn cổ. Loại tài liệu này, ở thời
đại cận cổ mặc dù cực kỳ trân quý. Nhưng ở viễn cổ, cũng không có hiếm
lạ gì.
Hai kiện Ma binh viễn cổ chạm vào nhau, tạp chất Phương
Vân thêm vào trong đó, lập tức bị đánh nát bấy, hóa thành tro bụi bay
đi.
“Phốc!"
Một cổ khí tức sắc bén, đánh vào trong cơ thể
"Thiên Địa Ma Hoàng". Cỗ chân khí của võ giả Truyền Kỳ Cảnh này, cực kỳ
bá đạo, sắc bén như đao."Thiên Địa Ma Hoàng" tại chỗ phun ra một ngụm
tiên huyết, một thân ma bào hắc sắc gảy lìa từng khúc, lộ ra thân thể,
lồng ngực đen tuyền. Phía trên vết thương khắp nơi, thập phần dày đặc,
thậm chí mỗi một khiếu huyệt đều chảy máu, giống như bị lăng trì.
Đến lúc này, tất cả chân khí trong khôi lỗi của Phương Vân, đã tiêu hao toàn bộ không còn một chút.
Võ giả Truyền Kỳ Cảnh chính là võ giả Truyền Kỳ Cảnh! Thiên Địa Ma Hoàng có thể kiên trì lâu như vậy, đã là không tệ rồi!
"Chiến đấu kết thúc, chịu chết đi!"
Trong mắt A Lạp Cổ Ba Nhĩ chợt lóe hàn quang, "Bàn Hồ Phủ” vẽ ra một đạo ánh sáng, giống như tia chớp, bổ xuống.
Tình huống cực kỳ nguy cấp...