Mấy người đứng dậy, mặc dù sắc mặt có chút tiều tụy,
nhưng vẫn cương trực, ngạo cốt xộc trời. Thấy thứ tử Phương gia trước
mắt, hốc mắt vài người không khỏi ướt lên.
“Tiểu hầu gia, lão hầu gia….”
Đóng quân ở Man Hoang hơn hai mươi năm, những người này cơ hồ đều là một tay Phương Dận cất nhấc lên. Ở trong đại quân, địa vị Phương Dận, nói
như mặt trời trên không, cũng tuyệt không quá.
Hôm nay Phương dận mới chết, đại quân liền loạn thành như vậy, trong mắt một số lão tướng, tự nhiên tránh không được thương cảm.
“Chuyện tình phụ thân, ta đã biết rồi….”
Phương Vân khoát tay, ý bảo mình đã biết. Vẻ mắt hắn tuy bình thản,
nhưng nhìn thấy hốc mắt ướt át của những võ tướng sắt thép này, sâu
trong nội tâm, cũng có một chút xúc động, Lỗ mũi không khỏi rục rịch.
Bất quá, Phương Vân rõ ràng, lúc này không phải lúc buồn bã chuyện nhà. Việc cấp bách, vẫn là chỉnh đốn đại quân.
“Phan tướng quân, ngươi là bộ hạ cũ của phụ thân. Đại quân hiện tại loạn thành như vậy, tuyệt không phải chuyện đáng mừng. Hơn nữa, cuộc chiến
đấu ngày đó, cũng không ai tận mắt nhìn thấy, kết quả rốt cuộc ra sao,
cũng không cách nào xác định. Các ngươi đi theo phụ thân ta không phải
thời gian ngắn, ta hy vọng các ngươi cũng giống ta, có lòng tin đối với
người”.
“Tiểu hầu gia yên tâm. Chúng ta sẽ nhanh chóng chỉnh đốn lòng quân. Lệnh đại quân khôi phục trật tự”.
Thấy biểu hiện của Phương Vân, mọi người đều cảm giác Phương Dận có
người nối nghiệp rồi, trong lòng cũng có chút an ủi. Hổ phụ sinh hổ tử,
Phương gia nhất mạch đã có truyền thừa. Trên người Phương Vân, bọn họ
thấy được bóng dáng Tứ Phương Hầu Phương Dận ngày nào. Đây là niềm an ủi duy nhất trong đoạn thời gian này.
“Ừm, các ngươi nhanh chóng kiến tạo phòng ngự. Về phần những phương diện khó khăn khác…thì thông báo cho ta. Ta sẽ đích thân giải quyết. Mặt
khác, về phần Chiến Thần Man Tộc kia, ta cần tư liệu tường tận một
chút”.
Lúc nói đến Chiến Thần Man Tộc, trong mắt Phương Vân lộ ra một tia quang mang huyết hồng, những võ tướng bên cạnh cảm thấy sát cơ nồng đậm như
thực chất kia. Đều không khỏi âm thầm kinh hãi tu vi của Phương Vân.
“Vâng, đại nhân. Chúng ta sẽ hoàn thành nhanh nhất”.
Lần này đáp lời, mọi người liền đổi cách xưng hô. Hiển nhiên, cử chỉ lời nói của Phương Vân, đã đạt được sự thừa nhận của mọi người, xem hắn là
thống suất của đại quân.
Đại quân rất nhanh khôi phục trật tự, trên thực tế, lúc Thần Vũ Hầu đối
mặt với sự bá đạo của Phương Vân, lựa chọn rời đi, Phương Vân đã lấy
được sự thừa nhận của tất cả võ tướng trong quân.
Bất kể xuất thân, tước vị hay là năng lực, Phương Vân đều hoàn toàn có quyền nắm giữ quân đội này.
Quân đội dưới trướng Tứ Phương Hầu Phương Dận, mặc dù lâm vào một chút
hỗn loạn, đó cũng chỉ bởi vì quá lệ thuộc vào Phương Dận thôi. Sau khi
tạm thời mất đi thủ lĩnh, cực kỳ không thích ứng. Một khi nhận được mệnh lệnh chính xác, chi quân đội này lập tức hiện ra diện mạo cường đại.
Tất cả quân doanh hàng ngũ ngay ngắn, tinh kỳ khắp nơi, một mảnh uy nghiêm, giống như tầng tầng dãy núi.
“Đại nhân, tư liệu ngài muốn”.
Rất nhanh liền có người mang tư liệu của Chiến Thần Man Hoang, đưa đến
tay Phương Vân. Vị Chiến Thần Man Hoang này, trước mắt trong quân doanh
vẫn chưa có ai nhìn thấy tận mắt.
Bất quá, từ lúc Phương Dận chiến đấu cùng Chiến Thần Man Hoang, đã qua
hơn nửa tháng, trong thời gian này, quân đội đã phát ra đại lượng trinh
sát, đi tới nơi giao chiến, tìm kiếm tung tích Phương Dận, xới tung tất
cả chứng cứ chứng minh tung tích của Phương Dận.
Ở trong quá trình này, tự nhiên cũng sưu tầm ra không ít tư liệu về
Chiến Thần Man Hoang kia. Vị cường giả khủng bố Man Hoang này tuy lưu
lại rất ít tư liệu, nhưng chỉ cần bắt vài tên Man tộc, biết tên A Lạp Cổ Ba Nhĩ, cũng đã đủ rồi.
Trong sử ký của Nho Gia Đại Chu triều, có ghi lại một chút về vị A Lạp Cổ Ba Nhĩ này. Mặc dù chỉ là một phần của hắn.
Hai ngàn năm trước, Chiến Thần Man Tộc A Lạp Cổ Ba Nhĩ dẫn dắt ba đoàn
đại quân tinh nhuệ, bước vào Trung Nguyên, quyết tranh thiên hạ. Nhưng
cuối cùng, bị trọng thương trong chiến đấu liên miên. Nho gia ghi lại
kết cục vị tướng lĩnh Man Hoang này, là chết trận. Nhưng hiển nhiên, vị
tồn tại truyền kỳ Man Hoang này, cũng không dễ chết như vậy.
Ở trong tư liệu, còn nói đến, Man tộc tựa hồ lần nữa chỉnh đốn quân đội, cố gắng xây dụng một chi quân đội, tái hiện uy danh hiển hách của Man
tộc hai ngàn năm trước.
“Đại quân tạm thời giao cho các ngươi phụ trách, ta đi Man Hoang điều tra một phen”.
Phương Vân triệu lại vài võ tướng trong đại quân, trầm giọng nói.
“Vâng, đại nhân”.
Mọi người ứng tiếng.
Ra khỏi quân doanh, Phương Vân một thân một mình đi tới trước Man Hoang. Từ nơi đóng quân đến Man Hoang cũng không phải xa, không cần tiến hành
xuyên qua không gian. Hơn nữa, Phương Vân cũng không muốn bỏ sót chút
tin tức nào.
Bên trong Kinh châu, vẫn có Thiên Ma tông cùng vài tông phái ma đạo tọa
trấn. Đại quân rút đến Kinh châu hơn nửa tháng, vẫn không nhận phải công kích của Man Tộc, ngay cả Chiến Thần Man Tộc kia, cũng không xâm nhập
Kinh châu đuổi giết. Phương Vân thầm suy đoán, sợ rằng Thiên ma Tông
cùng vài tông phái trong Kinh châu không thoát khỏi quan hệ.
Những tông phái lớn này, mặc dù lộ ra thực lực không mạnh, nhưng ngay cả Thiên Tà Tông cũng có Tà Thần Chi Thủ pháp khí Tam Tượng, thì đừng nói
chi đến Thiên Ma Tông.
Vị Chiến Thần Man Tộc này hiển nhiên cũng không muốn tạo ra hiểu lầm.
Hơn nữa, Phương Vân thầm suy đoán, Chiến Thần Man Tộc mới vừa sống lại,
chỉ sợ cũng cần có thời gian, để khôi phục thực lực đỉnh phong của bản
thân.
Mây đen trên trời không tan, địa vực biên cảnh Kinh châu với Man Hoang
đã hoàn toàn thay đổi, tất cả núi cao đều bị san bằng. Thảo địa hóa
thành bùn lầy.
“Nơi này là địa phương phụ thân chiến đấu…”
Phương Vân nhắm mắt lại, giẫm chân mà đi. Mặc dù thời gian đã qua hơn
nửa tháng, nhưng trong hư không vẫn lưu lại tin tức rõ ràng. Chỉ bất
quá, loại tin tức này quá hỗn loạn, căn bản vô pháp nhận được tin tức
hoàn chỉnh, thực lực hai người này quá mạnh mẽ, đến nỗi tin tức lưu lại
bên ngoài cũng bị loại lực lượng này cuồng bạo, trộn thành một mảnh hỗn
loạn.
Vô số hình ảnh mơ hồ vặn vẹo, ở thời điểm Phương Vân đi qua, không ngừng thoáng hiện trong đầu hắn. Mây đen, tia chớp, mưa to, chân khí cuồng
bạo, lôi đình trên chín tầng mây, đầu đầu thanh long…cùng hai thân ảnh
cao lớn đỉnh thiên lập địa, không ngừng hiện ra trong đầu Phương Vân.
Phương Vân tựa như một hơi nước xuyên qua thủy tinh, cách một thời gian, chiến đấu phát sinh lại hiện ra trong đầu.
“Phụ thân đã phá vỡ Mệnh Tinh…”
Dưới sự hấp thu tin tức hình ảnh trong hư không, trong lòng Phương Vân
đột nhiên dâng lên một trận hiểu rõ. Chiến Thần Man Tộc A Lạp Cổ Ba Nhĩ
tu vi ít nhất là Mệnh Hồn Cảnh, thậm chí rất có thể sắp đột phá đến cảnh giới đệ tam trọng Thần Thông Cảnh. Chỉ có tu vi Thiên Trùng thất phẩm,
phụ thân không thể nào dây dưa cùng Chiến Thần Man Tộc lâu như vậy.
Mệnh Tinh Cảnh tầng tầng nguy hiểm, muốn vượt qua, phải tìm một thời
gian địa điểm vô cùng tốt. Phương Vân không rõ ràng lắm, phụ thân rốt
cuộc tìm được thời cơ gì, mà nhất cử đột phá đến Mệnh Tinh Cảnh.
Hơn nữa trong những hình ảnh này, Phương Vân phát hiện tuyệt học bá chủ
lịch đại Côn Bằng mà mình đưa cho phụ thân, đã phát huy ra tác dụng. Một số tuyệt học mà bản thân Phương Vân cũng không tu luyện, trong tay
Phương Dận phát huy ra uy lực cường đại.
Tích lũy của phụ thân quả thật rất hùng hậu, cộng thêm uy lực của Đế Vũ
chiến giáp phối hợp, cư nhiên có thể chiến đấu cùng Chiến Thần Man Tôc
lâu như vậy.
Phương Vân thi triển năng lực “Súc Địa Thành Thốn”, từng bước tiến về
trước, càng đi, càng đến gần trọng tâm nơi chiến đấu. Lòng tin cuồng bạo lại càng thêm dày đặc. Bất quá, Phương Vân thủy chung vô pháp nhìn rõ,
phụ thân cùng A Lạp Cổ Ba Nhĩ kia chiến đấu, đến dạng gì.
Tin tức trong hư không, cũng không phải luôn mạch lạc, có nhiều lúc,
giống như một đoàn rối loạn, không đầu không đuôi, không chút lô gic.
Tất cả phải dựa vào bản thân Phương Vân, phân tích ra chân tướng cùng sự thật.
“Phụ thân, rốt cuộc người ở đâu? Ta không tin, người táng mạng dưới tay của Chiến Thần Man Tộc”.
Phương Vân tự lẩm bẩm trong lòng, có chút khẩn trương, cũng có chút khiếp sợ. Lòng tin càng nhiều, bất an càng lớn.
Thực lực của Chiến Thần Man Tộc, không chút nghi ngờ vượt qua Phương
Dận. Phương Vân sợ tia hy vọng trong lòng mình, ở lúc phát hiện chân
tướng, sẽ vỡ tan ra.
Phanh.
Đầu óc chấn động, lực lượng tinh thần khổng lồ của Phương Vân tràn ra,
vô biên vô tận khuếch tán đến bốn phương tám hướng. Chiến Thần Hải Thần
lần nữa bị hắn triệu hoán ra. Mượn bộ chiến giáp này trợ giúp, phạm vi
bao trùm lực lượng tinh thần của Phương Vân càng gia tăng.
Đại địa thê lương, bị Phương Vân lục soát từng tấc từng tấc. Thậm chí
ngay cả dưới nền đại địa cũng không bỏ qua. Bất kỳ một chút dấu vết nào, đều bị Phương Vân cẩn thận quét qua.
Đại địa Man Hoang cổ xưa, giờ phút này, ở trong cảm giác của Phương Vân, lại lộ ra khí tức sâm nghiêm. Toàn bộ Man Hoang làm người cảm thấy một
tầng rào cản, khắp nơi đều là không khí chuẩn bị chiến tranh. Trong
không khí, phiêu đãng khí tức điên cuồng mà nguy hiểm.
Phương Vân cảm nhận rất rõ ràng, sâu trong Man Hoang, một đạo tinh khí
màu tro, phóng lên cao, cường đại đến long trời lở đất, giống như hồng
thủy điên cuồng khởi động.
Phanh.
Ngay lúc lực lượng tinh thần của Phương Vân xẹt qua sâu trong mảnh địa
vực này, đột nhiên không có chút dấu hiệu, một cỗ lực lượng tinh thần
cường đại, quét ra, giống như cương thiết, nện vào tinh thần của Phương
Vân.
“Đại địa Man Hoang, là ai dò xét?”
Một ý thức như lôi đình đột nhiên vang lên trong đầu Phương Vân, thanh âm hỗn tạp, giống như hai khối kim loại ma sát vào nhau.
“Oanh”
Thanh âm chưa dứt, trước người Phương Vân, không khí vỡ nát, giống như
nứt ra, một thân ảnh như thiết tháp cao vài trượng, tản ra khí tức máu
tanh mãnh liệt, giống như một cơn phong bạo, xuất hiện trước mặt Phương
Vân.
Người này vừa xuất hiện, không gian bốn phía lập tức giống như đông lạnh thành khối băng. Phương Vân đột nhiên cảm giác được, tất cả quy tắc
không gian, trong chớp mắt, thoát khỏi bàn tay mình, rơi vào khống chế
của đối phương.
Người này đốt tay rất dài, hàm răng lởm chởm, cực kỳ hung tợn, giống như chúa tể mảnh thiên địa này, vừa xuất hiện, tựa hồ bất kỳ ai trong mảnh
không gian này đều chịu sự khống chế của hắn.
Ông.
Một đạo hàn quang rơi vào trên người Phương Vân, ánh mắt sắc bén, giống
như đao thương. Phương Vân lập tức cảm giác không khí nặng như núi, thân thể run lên, trực tiếp từ không trung rơi xuống, phanh một tiếng, đạp
vào trong bùn đất lầy lội.
“Thần Thông Cảnh đệ tam trọng Truyền Kỳ Cảnh”.
Một ý niệm xẹt qua trong đầu, sắc mặt Phương Vân trong nháy mắt thay
đổi. Hiển nhiên, nửa tháng, vị Chiến Thần Man Tộc này lại có tiến bộ,
một bước trùng thiên, đạp vào Truyền Kỳ Cảnh.
Võ giả Truyền Kỳ Cảnh, mỗi một người đều là truyền thuyết trong võ đạo