Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 466: Nhất Thể Song Diện




Trên đá ngầm, một bóng người mảnh mai, ngồi ôm gối run run, tựa như bị hù sợ.

Phương Vân đứng ở trên đá ngầm, nhìn sang thiếu nữ một đầu tóc đài đen kịt, trong lòng thở dài một tiếng.

Nếu không phải trong cơ thể đối phương còn giữ tinh thần lạc ấn của mình, hắn cũng không dám xác nhận, cô gái trước mắt này chính là Tạ Phiên Phiên.

Ba mươi sáu tầng Thiên Cương thế giới, nhìn thấy ảo cảnh tựa như biến thành sự thật. Mặc dù còn không có nhìn thấy gương mặt của Tạ Phiên Phiên, nhưng chỉ bằng vào khí tức quen thuộc mà nàng toát ra hiện tại, Phương Vân cũng đã phân biệt ra, trước mắt Tạ Phiên Phiên đột nhiên đã biến thành Tạ Phiên Nhiên.

Cùng là một người, lại sinh ra hai diện mạo, lưỡng loại tu vi võ đạo khác nhau, hai loại tính cách khác nhau. Phương Vân tuy không rõ, tất cả những gì trước mắt này, là làm sao mà phát sinh. Nhưng mà, cái này quả thật đã phát sinh ở trên người Tạ Phiên Phiên.

Trên đá ngầm phá trước, Tạ Phiên Phiên tựa như nghe được động tĩnh sau lưng, thân hình cứng đờ. Đợi hồi lâu, không có động tĩnh, rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại nhìn

Trong tích tắc, lộ ra khuôn mặt như đóa hoa lên dưới mưa, đập vào trong tầm mắt của Phương Vân. Khuôn mặt này, tràn đầy kinh hãi, tựa như một con nai con gặp kinh sợ.

“Quả nhiên như thế...”

Nhìn thấy khuôn mặt này, Phương Vân trong lòng thở dài một tiếng nói. Biến hóa không chỉ là tóc, còn có mặt mũi nữa. Khuôn mặt trước mắt này, chính là Thiên Ma công chúa Tạ Phiên Nhiên.

Phương Vân mặc dù sớm đã có đoán trước, nhưng chính thức nhìn thấy bộ dạng này vẫn nhịn không được giật giật con mắt. Trách không được Thiên Ma công chúa chưa từng đề cập qua, nàng có một tỷ tỷ. Cũng trách không được, Thiên Ma công chúa vừa đi, tỷ tỷ của nàng Tạ Phiên Phiên đã tới!

Thì ra Thiên Ma Tông chủ chỉ có một người con gái! Tạ Phiên Phiên chính là Tạ Phiên Nhiên! Tạ Phiên Nhiên chính là Tạ Phiên Phiên! Hai người cho tới bây giờ đều là một người!

Thiên Ma công chúa vốn là vẻ mặt lo lắng hãi hùng, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt Phương Vân, đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng lẫn ngạc nhiên, thật giống như là nhìn thấy thân nhân thân nhất vậy.

“Phương Vân!”

Thiên Ma công chúa hô nhỏ một tiếng, bỗng nhiên từ trên đá ngầm đằng không bay lên, giống như một con chim yến nhập vào trong ngực Phương Vân. Hai cánh tay trắng nõn đưa lên, đã ôm chặt lấy cổ của Phương Vân.

“Phương Vân, ngươi tại sao sẽ xuất hiện ở nơi này? Vừa rồi thật là đáng sợ! Ta rõ ràng còn đang ở Thiên Ma sơn, không biết là ai đột nhiên đưa ta đến nơi này, vừa rồi những người vây quanh ta, thật là đáng sợ! “

Thiên Ma công chúa thân hình phát run, tựa như đã bị kinh hãi không ít.

Phương Vân nhịn không được mở trừng hai mắt, trí nhớ của Thiên Ma công chúa, tựa như còn dừng lại cách hơn một tháng.

“Cô thật cái gì cũng không nhớ rõ sao?” Phương Vân nhịn không được khó nhọc hỏi.

Thiên Ma công chúa lắc đầu: “Ta không biết. Ta vừa mới tỉnh lại, liền phát hiện mình ở trên hải dương. Chung quanh không có một người nào quen biết...”

“Không cần lo lắng! Không có việc gì, ta sẽ dẫn cô trở về...”

Phương Vân vỗ vỗ phía sau lưng Thiên Ma công chúa, an ủi. Nhưng trong lòng lại có sự đăm chiêu khác.

Sự tình phát sinh ở trên người Thiên Ma công chúa, thật sự là quá quỷ dị. Nhất thể lưỡng diện, một cái lãnh khốc ngang ngược, một cái thẳng thắn đáng yêu. Với tính tình của Thiên Ma công chúa, vốn cũng không trở thành như thế. Nhưng mà, mặc cho ai tỉnh, phát hiện đột nhiên xuất hiện ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, hơn nữa chung quanh là một mảng biển rộng mênh mông, ngay cả lục địa cũng nhìn không thấy, thì cũng sẽ bị kinh hãi.

Huống chi, nàng dù sao chỉ có tu vi cấp Tinh Phách, bên người vây quanh một đám cường giả lạ lẫm Thiên Tượng đỉnh phong, Thiên Trùng. Bất luận là ai, đều có thể đơn giản một ngón tay bóp chết nàng. Cảm thấy hoảng sợ cũng là bình thường.

Thiên Ma công chúa cũng không biết, Côn Bằng kia chính là Phương Vân biến thành. Còn tưởng rằng Phương Vân là trùng hợp xuất hiện, vừa ôm lấy Phương Vân, vừa tự thuật sợ hãi trong lòng. Loại tâm tình này cũng như là trong nghịch cảnh, gặp được một cọng cỏ cứu mạng vậy. Phương Vân nhìn nàng hồi lâu, mới khiến cho nàng tỉnh táo lại.

“Hiện tại chúng ta là đang ở đâu?” Thiên Ma công chúa hỏi

“Ở nam Trung thổ thần châu, ước chừng tám, chín nghìn dặm trên hải dương” Phương Vân nói.

“A!!” Thiên Ma công chúa phát ra một tiếng thét kinh hãi.

“Không cần phải lo lắng, ta rất nhanh sẽ mang cô trở về” Phương Vân nói.

Thiên Ma công chúa trầm mặc không nói, trên khuôn mặt lộ ra vẻ trầm tư:

“Đúng rồi, ngươi tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”

Phương Vân mỉm cười nói: “Còn nhớ Côn Bằng vừa rồi xuất hiện không? Đó chính là ta!”

“A!!”.

Thiên Ma công chúa một lần nữa phát ra một tiếng thét kinh hãi, lúc này mới đem Phương Vân xuất hiện, cùng Côn Bằng kia liên lạc cùng một chỗ. Nàng ngắm nhìn Phương Vân, nhịn không được nói: “Ngươi tại sao đột nhiên lợi hại như vậy”.

“Chuyện này, nói rất dài dòng. Sau này sẽ nói cho cô biết”.

Phương Vân khoát tay áo, không muốn nhiều lời. Nếu như là Tạ Phiên Phiên ở đây, căn bản là không cần hắn giải thích quá nhiều. Nhưng mà Thiên Ma công chúa mà nói, nàng ngay cả mình tại sao xuất hiện ở đây, cũng không rõ ràng, cùng nàng giải thích thế nào cũng giải thích không rõ.

“Cô có phải có một tỷ tỷ gọi là Tạ Phiên Phiên hay không?”

Phương Vân do dự một chút, rốt cuộc vẫn quyết định đi thẳng vào chủ đề.

“Làm sao ngươi biết?” Tạ Phiên Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, đầy mắt kinh ngạc nói:

“Ta nhớ ta hình như chưa từng đề cập qua với ngươi”.

Phương Vân trong lòng lắc đầu, thầm nghĩ, ta không chỉ biết rõ, hơn nữa đã sớm gặp qua. Mà người kia cũng chính là cô.

Hắn cũng không trả lời vấn đề của Thiên Ma công chúa, ngược lại nói: “Cô có nhớ lần cuối cùng cô cùng tỷ tỷ gặp mặt một chỗ là lúc nào hay không?”

Tạ Phiên Nhiên cúi đầu xuống, lắc đầu, tùy ý để tóc đen nhánh tù xuống: “Không có!... Cha cùng mẹ ta đều nói với ta, nói ta có một tỷ tỷ gọi Tạ Phiên Phiên. Nhưng mà, ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp qua nàng! Ta cảm thấy được mọi người là theo trêu chọc ta, cũng không tin là thật, cho nên cũng không có đề cập qua với ngươi. Nhưng mà..

“Nhưng mà cái gì?” Phương Vân trong nội tâm khẽ động, lập tức hỏi tới.

“Nhưng mà, ta thường xuyên có loại cảm giác mơ hồ, tựa như đã từng cùng nàng gặp qua. Nàng có mái tóc màu bạc, đối với người khác rất lãnh khốc, nhưng đối với ta rất tốt... Loại cảm giác này rất mơ hồ, giống như nằm mộng vậy, ta chỉ có thể nhớ rõ loại cảm giác này, nhưng chúng ta là gặp mặt ra sao, ở nơi nào, nói qua cái gì, lại hoàn toàn không nhớ rõ”.

Tạ Phiên Nhiên lộ ra vẻ nhớ lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:

Phương Vân trong lòng giật mình, trách không được nàng cũng không đề cập qua, cảm tình chính nàng cũng có hoài nghi.

“Chuyện này, cha mẹ cô nói với cô thế nào?” Phương Vân hỏi.

Hiểu con không ai bằng cha mẹ. Chuyện Tạ Phiên Nhiên, vợ chồng Thiên Ma tông không có khả năng không biết. Thái độ của bọn họ tại chuyện này phi thường quan trọng.

“Bọn họ trước kia nói với ta rất nhiều, về sau, thấy ta không tin thì không nói nữa. Chỉ là... ta phát hiện mỗi lần ta gặp tỷ tỷ của ta, đều chóng mặt mê một đoạn thời gian rất dài. Ban đầu thì còn có quy luật. Nhưng ta càng lớn, càng không có quy luật. Cha ta nói, ta mắc phải một loại bệnh, cho nên thường cách một đoạn thời gian, ta đều phải quay về Thiên Ma sơn, để cho phụ thân ta thay ta chữa bệnh”.

Phương Vân nghe vậy trong lòng hiểu rõ, chân tướng chuyện này, vợ chồng Thiên Ma tông chủ hẳn là rõ như lòng bàn tay:

“Cô có phải mỗi lần phát bệnh mới mơ hồ có cảm giác, giống như gặp qua tỷ tỷ cô hay không? Mà lúc bình thường thì chưa từng gặp qua?” Phương Vân hỏi.

“Làm sao ngươi biết?” Tạ Phiên Nhiên kinh ngạc nhìn Phương Vân. Phương Vân trong lòng tự nhủ, ta không những biết, hơn nữa còn hiểu so với cô còn rõ hơn nhiều.

“Chuyện này, cha mẹ cô giải thích thế nào?”

Phương Vân vẫn không có trực tiếp trả lời nàng.

“Cha ta nói, tỷ tỷ kia của ta, đang tu luyện một môn tuyệt học, thời gian rất gấp, chậm trễ không được, cho nên rất ít trở lại tông. Chỉ là mỗi lần biết ta sinh bệnh, đều cấp tốc chạy về trong tông, cùng cha mẹ thay ta chữa bệnh. Nàng giống như truyền thừa một tông phái, phi thường nghiêm ngặt, sư môn trưởng lão đối với nàng hạ cấm túc lệnh. Ngoại trừ thay ta chữa bệnh, lúc khác, không được xuống núi.

Phương Vân tức cười không nói gì, gừng càng già càng cay. Vợ chồng Thiên Ma tông chủ cũng có thể tìm ra được cái cớ như vậy.

“Cô tin chứ?”

“Ta không biết. Nhưng mà, xác thực là mỗi lần phát bệnh, mới cảm giác hình như gặp qua tỷ. Mẹ ta kể chúng ta còn chơi rất vui vẻ, chỉ có điều, bởi vì ta phát bệnh, cho nên không có trí nhớ” Tạ Phiên Nhiên nói.

Phương Vân một lần nữa tức cười, lấy cớ này đúng là làm cho người ta không nói được lời nào, cũng phản bác không được.

“Ta mỗi lần phát bệnh, đều mất trí nhớ một thời gian ngắn. Có khi, còn có thể xuất hiện ở địa phương khác, mặc quần áo ta không quen thuộc. Ta mới đầu rất tức giận, tưởng ai vụng trộm thay cho ta. Về sau, Lan nha đầu các nàng nói, thật ra là chính ta đổi. Chỉ có điều, bởi vì ta bị bệnh, cho nên không nhớ rõ. Hì hì, có lẽ, ta thật bệnh rất nghiêm trọng”

Thiên Ma công chúa cười nói, tuy có tiếng cười, nhưng lại không nhiều vui vẻ.

Phương Vân trong lòng cũng Đại Đế có thể nhận thức cảm thụ của nàng. Nhất thể song diện, người ở bên ngoài thoạt nhìn không sao, nhưng đối với người trong cuộc mà nói, thường cách một đoạn thời gian, xuất hiện ở một nơi lạ lẫm, đánh mất một đoạn trí nhớ, nhưng cũng không phải là chuyện tốt gì.

“Thiên Ma công chúa tuổi cũng không nhỏ, dùng năng lực của vợ chồng Thiên Ma tông chủ, có thể trị được chỉ sợ đã sớm trị. Xem ra, chuyện này, ta cũng nhúng tay không được”.

Phương Vân cũng có lòng muốn giúp một tay, nhưng mà, hắn còn biết mình có bao nhiêu phân lượng. Thiên Ma tông chủ cũng làm không được, với năng lực của hắn, chỉ sợ càng thêm không có cách nào.

“Phương Vân, ngươi còn không có nói cho ta biết, ngươi là làm sao biết ta có một tỷ tỷ? Ngươi có phải đã gặp tỷ hay không?”

Thiên Ma công chúa mặt đầy chờ mong nói.

Phương Vân do dự một chút, vô ý thức đã muốn giấu diếm xuống dưới. Dù sao, ngay cả cha mẹ của nàng cũng không nguyện nói cho nàng biết. Nhưng mà, nhìn thấy khuôn mặt đầy chờ mong của nàng, rốt cuộc vẫn có chút không đành lòng.

Chuyện này, bất luận là tốt hay xấu, Thiên Ma công chúa là người trong cuộc, hẳn là có tư cách biết. Dù sao, vợ chồng Thiên Ma tông chủ làm như vậy, có lẽ hoàn toàn là vì Thiên Ma công chúa. Nhưng có khi, vì quan tâm bảo vệ, đối với Tạ Phiên Nhiên mà nói, cũng không nhất định là chuyện tốt.

“Ta xác thực gặp qua, tóc dài màu bạc, tính cách rất lạnh, thích dùng kiếm..Phương Vân nói.

“Không sai, không sai. Chính là như vậy..

Thiên Ma công chúa liên tục gật đầu, vẻ mặt chờ mong: “Tỷ ấy ở nơi nào? Ngươi gặp qua tỷ ở đâu?”

“Ở tại..."Phương Vân miệng mở ra, vừa muốn nói chuyện. Đột nhiên, một đạo thanh âm trầm thấp, xuyên thấu hư không,rơi vào trong tai Phương Vân:

“Không nên nói với nó! Nó chịu không được kích thích. Chúng ta trước kia cũng có đề cập qua với nó, nó khi đó hôn mê ba ngày ba đêm, còn mà liên tục phát sốt. Chân khí đều không có tác dụng!”

Phương Vân trong lòng cả kinh: “Thiên Ma tông chủ!”