Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 368: Tiếng Rít Của Thỏ




Tông phái thượng cổ, có rất nhiều đạo thống được lưu lại nhưng đều được giấu tại những động phủ bí ẩn của họ, đồng thời chia làm hai tầng. Tầng bảo tàng thứ nhất, tất nhiên chỉ cần Địa Biến Cảnh là có thể mở ra được, còn bảo tàng tầng thứ hai cần đạt đến Thiên Tượng Cảnh mới có thể mở ra

khi đạt được bảo tàng tầng thứ hai, mới có thể xem như chân chính kế thừa đạo thống của phái đó.

Phương Vân tu luyện Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp liền mơ hồ hiểu ra vì sao những tông phái thượng cổ ấy chỉ thừa nhận những môn nhân Thiên Tượng Cảnh làm truyền nhân đạo thống.

Bởi lẽ như Thần Ma Câu Dịch phù lục này, khi muốn luyện ra phải tiêu hao hai trăm phi long lực, võ giả Địa Biến Cảnh đâu có ai có thể làm nổi?!

‘Đại Lực Thần Ma Tông, danh như ý nghĩa Vậy thì truyền nhân đạo thống của phái này, hẳn là Thiên Tượng Cảnh không chỉ có mười hai thiên long lực.” Phương Vân cũng bắt đầu hiểu ra rằng, mười hai thiên long lực so với võ giả Thiên Tượng Cảnh bình thường đã tính là rất khoa trương. Nhưng đối với những truyền nhân đạo thống của đại tông phái thượng cổ như Đại Lực Thần Ma Tông mà nói, con số ấy có phần vẫn rất nhỏ. Cho nên mới có thể xuất hiện vấn đề không thể thôi động nổi Thần Ma Câu Dịch phù lục.

“Đại tông phái thượng cổ quả nhiên rất biến thái. Chỉ là phù lục Thiên Tượng Cảnh không ngờ lại chỉ có thể ngưng luyện, không thể sử dụng được.”

Phương Vân âm thầm cảm khái không thôi.

Có đều, hắn cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại có chút chờ mong, mừng rỡ. Càng khó sử dụng, thì có nghĩa là pháp môn này càng lợi hại.

Phương Vân cố tình thử uy lực của Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp, liền dựa theo bí quyết công pháp, phân ra một tia ý thức, chìm vào trong tấm phù lục.

“Ầm!”

Trong khoảnh khắc ý thức chìm vào trong tấm phù lục, đầu Phương Vân liền chấn động kịch liệt, chỉ thấy tia ý thức của mình đang liên kết đến một thế giới quỷ dị. Thế giới đó hoàn toàn hỗn độn, nơi nào cũng là một màu đen kịt. Bên trong lờ mờ, vô số những tồn tại cường đại ở bên trong không ngừng giãy dụa. Động tác của chúng thật chậm, so với người bình thường còn chậm hơn gấp ngàn lần, vạn lần. Cảm giác như chỉ cần tùy tiện động mạnh sẽ nứt vỡ.

Cùng lúc, vô số thanh âm của thần ma truyền vào trong óc Phương Vân. Tiếng gào thét của chúng hỗn loạn, là tiếng kêu, tiếng gào, tiếng quát mắng... Vô số thanh âm cùng lúc phát sinh, Phương Vân cảm giác như mình có thể hiểu chúng nói gì, lại như không hiểu.

Điều này giống như vào một ngày nào đó, đột nhiên bị mất đi khả năng phân tích. Khi nghe được một thứ ngôn ngữ có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì. Loại cảm giác này vô cùng quỷ quái.

Phương Vân đột nhiên ngộ ra: “Phù lục Thần Ma Câu Dịch này sợ rằng chỉ là một dạng trung gian, để võ giả câu thông đến thế giới của thần ma.” Truyện "Đại Chu Hoàng Tộc "

Hắn không dám khẳng định cảm giác trong ý thức kia có phải là thế giới của thần ma hay không, nhưng loại cảm giác như thế này có thể giải thích được vì sao chỉ là tấm phù lục nhưng đã tiêu hao hai trăm phi long lực. Đồng thời cũng hiểu ra vì sao với lực lượng mười hai thiên long lực mình vẫn không thể thôi động được phù lục Thần Ma Câu Dịch.

“Hát!”

Phương Vân thầm quát khẽ một tiếng, chân khí như thủy triều ầm ầm cuộn chảy vào trong phù lục. Sau đó cảm giác kỳ dị truyền đến. Phương Vân cảm thấy sau khi hắn rót chân khí vào, tấm phù lục Thần Ma Câu Dịch này đột nhiên nặng thêm gấp mười, gấp trăm lần. Tựa như chân chính biến thành một ngọn núi cao.

Ầm ầm ầm!

Trong âm thanh cực lớn, toàn bộ sơn cốc bắt đầu rung động. Phía sau Phương Vân, một khối hư không uốn vặn, hóa thành một ma ảnh khổng lồ.

Ma ảnh này tựa hồ bị vây trong khối không gian phía sau Phương Vân, tại một nơi cực kỳ xa xôi đang muốn vặn gãy không gian, muốn phủ xuống sơn cốc. Một cỗ khí tức khổng lồ, cổ xưa, đáng sợ từ trong phiến không gian uốn vặn đó khuếch tán ra bên ngoài.

“Không ngờ tiểu tử này lại triệu hoán được thần ma!”

ở một nơi cách sơn cốc rất xa, thỏ tinh đang nằm cạnh một gốc cây, thấy một màn như vậy, lập tức mạnh mẽ ngồi dậy, củ cà rốt trong tay cũng vì cả kinh mà ném đi.

“Thỏ gia ta vừa thu thập mấy tên gia hỏa không hợp nhãn biến thành dược tinh hình người, tâm tình tốt lên rất nhiều, cho nên không vội tới thu thập tên tiểu tử dám ăn thịt “thỏ” nhà ngươi. Không ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng này!”

“Rốt cục thì gia hỏa này định làm gì với lão bất tử thượng cổ kia nhỉ?”

Thỏ gia đưa mắt nhìn sơn cốc phía trước, đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Lúc này Phương Vân không tiếp tục thôi động Thần Ma Câu Dịch phù lục nữa. Tấm phù lục này đã nuốt gọn ba trăm phi long lực chân khí của hắn mà vẫn chưa có biến hóa gì, hơn nữa càng lúc càng nặng. Rõ ràng hắn hiện tại không thể nào thôi động nổi.

“Ngưng luyện tấm phù lục này mất hai trăm phi long lực, chỉ mới hơi thôi động đã tốn mất ba trăm phi long lực. Rốt cục thì tấm phù lục này nếu muốn thôi động hoàn toàn thì phải tốn bao nhiêu chân khí đây”.

Phương Vân âm thầm khiếp sợ. Mười hai thiên long lực, không ngờ còn chưa có cách nào thôi động phù lục Thần Ma Câu Dịch. Loại chuyện này mà nói ra thực sự quá khoa trương. Hắn cũng đã hiểu ra biểu đệ Tôn Thế Khôn đã đưa cho mình công pháp gì.

“Tông phái thượng cổ quả nhiên lợi hại!”

Hiện tại tốt xấu gì Phương Vân hắn cũng tính là một nhân vật, nhưng lại chưa thể sử

dụng nổi công pháp của tông phái thượng cổ. Những tông phái này có bao nhiêu lợi hại có thể thấy được.

Sơn cốc này càng đi vào trong, thời gian trôi qua càng nhanh. Tại vị trí của Phương Vân, thời gian nhanh hơn bên ngoài tám lần. Như vậy tốc độ thu nạp nguyên khí bổ sung cho chân khí tiêu hao cũng rút ngắn đi rất nhiều.

Sau khi bổ sung chân khí, ăn chút thức ăn, hồi phục thế lực, Phương Vân lại tiếp tục tu luyện.

Thời gian ba động tại sơn cốc, chậm nhất ở ngoài cùng và nhanh nhất trong ở sâu trong sơn cốc. Tốc độ trôi qua của thời gian như thế này không phải là tăng dần đều mà là càng đi đến gần hạch tâm của sơn cốc, thời gian biến hóa càng nhanh. Từ nơi đánh dấu của Phương Vân mà xem xét, sau khoảng hơn mười trượng nữa, thời gian trôi qua chính là một con số đáng sợ. Nếu tiếp tục sâu vào phía trong, thì bội số còn tăng thêm rất nhiều.

Nói cách khác, chỉ cách một bước chân, khả năng chênh lệch đã là gấp mười lần, thậm chí là hơn mười lần. Thời gian lưu động như thế nếu nắm bắt không tốt, thì sẽ chết đói. Kiểu chết này, thực sự quá khó nhìn.

Không phải Phương Vân không nghĩ cách tiến vào nơi thời gian nhanh hơn gấp mười sáu lần bởi nếu như thế chỉ cần tu luyện nửa ngày đã tương đương với tám ngày bên ngoài. Trên phương diện thời gian hắn càng tiết kiệm được nhiều hơn.

Có điều đáng tiếc là dòng chảy ấy quá khó nắm bất, hơn nữa một khi không cẩn thận chỉ đi sai một bước, có thể sẽ tiến vào khu vực thời gian trôi đi nhanh gấp cả trăm lần. Cái này là bởi vì thời gian không thể cảm nhận được, hơn nữa khi tu luyện rất dễ tiến vào trạng thái vong ngã, càng khó mà nhận ra được biến hóa của thời gian. Cho nên nắm bắt “thời gian” để luyện công, kỳ thực rất nguy hiểm. Chỉ cần không chuẩn bị tốt, chắc chắn sẽ chết đói một cách tức tưởi.

Thời gian gấp tám lần, đã là cực hạn mà Phương Vân có thể lợi dụng!

Sau khi tế luyện Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp thêm lần nữa. Phương Vân lại ngưng luyện Bát Sơn Tồi Nhạc Đại Pháp. Môn công pháp này so với Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp còn khoa trương hơn, tiêu hao của hắn vừa đủ bốn trăm phi long lực. Hơn nữa giống như một ngọn núi thời thượng cổ, trực tiếp trầm đọng dưới đáy đan điền, không hề nhúc nhích.

Phương Vân âm thầm khiếp sợ trước sự mạnh mẽ của những tông phái thượng cổ. Truyền nhân đạo thống của họ một khi bước vào Thiên Tượng Cảnh quả thực mười bảy mười tám thiên long lực chỉ là nhẹ như lông hồng. Có lẽ hơn hai mươi long lực cũng không phải không có khả năng. Chỉ như vậy mới có thể thi triển được những bí pháp này!

Sau khi đưa ra những kết luận này, ý định ban đầu của Phương Vân cũng “chết hẳn”, chuẩn bị tạm gác lại hai tấm phù lục đó, đợi khi nào đạt đến Thiên Tượng Cảnh mới sử dụng.

Thời gian ngày đêm trôi đi. Phương Vân lợi dụng thời gian, chau chuốt lại một thân sở học. Toàn bộ công pháp đều được hắn tế luyện lại một lần, căn cơ vững chắc.

Phương Vân ở lại trong cốc tu luyện mười ngày. Thời gian mười ngày ấy tương đương với tu luyện bình thường tám mười ngày, nhưng là khổ luyện liên tục ngày đêm.

Nguyên bản vì đề thăng quá nhanh, căn cơ của Phương Vân không quá vững chãi, nhưng sau khi trải qua “gần ba tháng” tu luyện lần này, đã vững chắc thêm không ít.

Không những vậy, lực lượng của Phương Vân còn gia tăng ba mươi phi long lực nữa.

Thậm chí tinh thần lực của hắn cũng tăng cường không nhỏ, càng lúc càng trở nên tinh thuần, sau này khi đột phá ba mươi sáu tầng thiên cương càng thêm nắm chắc.

‘Đi thôi, Thập Tam hoàng tử có lẽ cũng sắp lên đường rồi!”

Phương Vân đứng lên, chuẩn bị mọi thứ để sau này trở lại đây tu luyện.

Thức ăn nước uống trong túi không gian của hắn tiêu hao không quá nhiều. Lúc trước tính toán cho bốn người ăn, cho nên có thể duy trì liên tục mười ngày. Có điều đây là tính, để phân phối cho bốn người cứ sáu bảy ngày ăn một lần. Hiện tại chỉ có một mình hắn, đương nhiên có thể duy trì lâu hơn nhiều.

Sau khi thu lại mấy tên yêu quân, Phương Vân đi đến cửa cốc, lập tức bay vụt lên không trung.

Phương Vân cũng không biết, lúc này có một con thỏ đang ngồi xồm trên ngọn cây, lặng lẽ nhìn hắn rời đi. Có vẻ như “thỏ gia” đang rất phiền muộn.

“Thôi quên đi. Để lần sau thỏ gia sẽ sẽ tìm ngươi.”

Thỏ tinh ngửa đầu nhìn Phương Vân, thầm thì Phương Vân cũng không biết mười ngày qua nó vẫn luôn theo dõi Phương Vân.

Một làn gió thổi qua, thỏ tinh đột nhiên biến mất

“Ầm ầm!..” Nơi thỏ tinh biến mất, không gian rung động, bị phá vỡ. Sau đó một con Cùng Kỳ cực lớn, ầm một tiếng, từ hư không xuất hiện, nặng nề rợi xụống đất, huyết nhục mơ hồ.

Toàn thân Cùng Kỳ co giật, không ngừng thu nhỏ lại, sau một lát hóa thành một bóng người, nằm trên mặt đất, không hề động đậy, rõ ràng đã chết.

Sâu trong không gian ở phía Bắc, một con thỏ đứng giữa không trung, có chút điên cuồng, có chút kiêu ngạo, lớn tiếng gào lên:

‘Tới đây, tới đây... Đám súc vật các ngươi chọc giận thỏ gia rồi! Để ta giết sạch các ngươi!”

Tiếng gầm gừ của thỏ tinh vang lên từng đợt đáng sợ trong hư không, tựa như từng cơn lốc xoáy. Cơn lốc ấy có thể dễ dàng xé nát núi cao, sông sâu, biển rộng, ở trước mặt cơn lốc không gian đáng sợ này, một đám thần thú khí tức cường đại, tiếp cận Thiên Trùng Cảnh ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, điên cuồng chạy trốn.

Tiếng rít của thỏ tinh, tựa hồ không phải dành cho đám hung thú đã mất đi thần trí kia. Mắt nó, ngập màu máu, tựa hồ đang nhìn về một không gian xa xăm.

Ở trên mặt đất phía sau lưng thỏ tinh, bốn con viên hầu không ngừng thu nhỏ lại chừng một trượng. Tám con mắt nhìn chằm chặp vào thỏ tinh đang ở giữa không trang, trong lòng vô cùng run sợ.

.