Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 349: Tam Hoàng Đạo Thống, Ngũ Đế Đạo Thống




“Đi thôi”.

Phương Vân tế luyện thành công Thủy ngục phong, gọi mọi người đến, tiếp tục hướng về phía trước bay vút mà đi.

Vụ khí càng ngày càng mỏng, mà bùn đất cũng càng ngày càng dày, có nhiều chỗ thậm chí đã có màu vàng nhạt. Trong lòng mọi người khẩn trương, hiểu rằng chỉ sợ gặp phải người khác, dưới chân lập tức tiến độ nhanh hơn.

Ước chừng một lúc lâu sau, một mảng núi non liên miên trập trùng, xuất hiện ở xa xa.

Một mảng xanh tốt, cơ hồ muốn chảy ra nước.

Nghe xa xa thổi tới không khí tươi mát, mọi người lập tức tinh thần đại chấn.

“Đến rồi...” Y Vi Lương vui vẻ nói.

“Lúc này vấn đề nước uống lương thực đã được triệt để giải quyết” Huyết Y hầu gật đầu nói.

Nước uống lương thực sớm muộn sẽ có lúc hao hết, cho nên cần phải tìm nguồn cung cấp nước uống lương thực, mói có thể giải quyết vấn đề này, nếu không mà nói đến khi dùng hết thì vẫn không tìm đâu ra được.

“Đi! Bảo tàng trong không gian này, nhất định là ở trong vùng núi non này!”

Dịch Thiên hầu liên tiếp hơn mười ngày đều là trong biển sương mù màu xám mênh mông, lúc này đột nhiên nhìn thấy một mảng xanh ngắt, dịch Thiên hầu tinh thần cũng đại chấn.

Phương Vân gật nhẹ đầu: “Trong chốc lát mọi người cẩn thận một chút. Chúng ta tại bờ biên chậm trễ rất nhiều ngày, tốc độ cũng không nhanh. Rất nhiều người chỉ sợ sớm đã vượt lên trước chúng ta tiến nhập nơi này. Ngàn vạn coi chừng bị trúng mai phục”.

“Tiểu hầu gia nói đúng”.

Mọi người gật gật đầu, cũng biết đám người mình dọc theo bên cạnh hải đương màu đen, vừa đi vừa ngừng, tốc độ khá chậm, so không được với những người đi thẳng tới kia.

Hơn nữa, vị trí tiến vào mảng không gian này, hoàn toàn là tùy ý quầng xuống. Cũng không nhất định, tất cả mọi người bị vứt vào trong khu vực sương mù. Nói không chừng có một số người, đã bị vứt vào trong khu vực núi rừng này.

“Đi thôi”.

Mọi người rời bờ biển, hướng về dãy núi xa xa bay vút tới.

“Phành!”

Trong sương mù dày đặc, một vương hầu Đại Chu triều nặng nề rơi lên trên mặt đất, lực lượng cường đại đánh lên trên thân thể của hắn, trên mặt đất tạo nên một cái hố to.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Bá Hạ hầu nỗ lực gượng nửa người trên, hắn sắc mặt hồng nhuận, hiện ra vẻ hồi quang phản chiếu. Một cỗ bọt máu từ khóe miệng của hắn chảy ra, trong bọt máu có chút mảnh vỡ, đó là nội tạng bị chấn nát.

Kinh mạch trong cơ thể hắn, ngay cả nội tạng hoàn toàn đã bị chấn cho vỡ nát. Nếu không phải võ giả sinh mệnh lực cường đại, hắn giờ đây đã chết rồi.

“Ngươi nói đi?”

Trong tiếng bước chân thanh thúy, một trung niên nam tử sắc mặt tái nhợt, chậm rãi từ trong sương mù đi ra. Trên mặt hắn mang theo một vẻ mặt trào phúng, một bộ dáng ngươi nên biết.

“Ngươi…” Bá Hạ hầu ánh mắt liếc qua kim chỉ Thanh ngân lâu long giới trên tay trái trung niên nam tử, không ngừng lắc đầu, một bộ đáng không thể tin được: “Không có khả năng, không có khả năng. Ngươi không thề nào là hắn”.

“Ngươi cũng có thể xuất hiện ở đây, còn có cái gì là không thể nào?”

Trung niên nam tử cười lạnh đi qua, nâng chân một cước đạp lên trên lồng ngực Bá Hạ hầu, triệt để giẫm nát tim của hắn. Bá Hạ hầu lúc sắp chết, đôi mắt trên mặt còn trợn tròn, một bộ đáng không thể tin được.

“Đáng tiếc, ta không thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi. Cho ngươi nhìn thấy khuôn mặt thật của ta”.

Trung niên Nam tử cười lạnh, cơ bắp trên mặt biến hóa, trong nháy mắt hiện ra một gương mặt khác.

“Lại một người nữa!” Dương Hoằng đứng ở bên cạnh Bá Hạ hầu, nhìn sang phương xa, trong ánh mắt không có bất kỳ gợn sóng: “Đủ rồi, nhiều vương hầu như vậy chết ở chỗ này, cũng đủ để cho Thập Tam hoàng tử càng đau đầu”.

“Chuyện này qua đi, Thái tử Lưu Tú, đối với ngươi sẽ càng thêm ỷ lại”.

Một giọng nói trầm đục, từ trong Thanh ngân lâu long giới ở tay trái Dương Hoằng phát ra. Thanh âm này trung khí mười phần, mang theo một cỗ ý tứ trầm tư hàm xúc. Tựa như phảng phất là một tuyệt đại kiêu hùng đang mưu đồ đại kế.

Dương Hoằng thần sắc bình tĩnh, đối với thanh âm này, tựa như cũng không ngoài ý muốn:

“Chuyện của Thái tử gấp không được. Hắn hiện tại đối thủ cạnh tranh nhiều lắm. Chỉ nói Thập Tam hoàng tử này cũng không phải ta đối phó được, Nhân Hoàng truyền cho hắn Ngũ Đế chân long quyền, không dưới Bát hoang đế cực quyền của ta. Hơn nữa hắn còn luyện hóa tinh huyết Thiên cương thần thú ứng Long, một khi thi triển Thiên Tượng chi pháp, ta cũng chỉ có cách chạy trốn!”.

“Hoàng tử này cũng không cần để tâm. Mà Nhân Hoàng của các ngươi, mới là người ngươi chính thức phải cẩn thận, ở trước mặt hắn, ngay cả ta cũng phải cẩn thận, nơm nớp lo sợ, thi triển Thượng cổ tiềm tức đại pháp, e sợ bị hắn phát hiện. Nhưng tiếc, ta không thể ở kinh thành thi triển Thiên thị địa thính đại pháp, điều tra hư thực hoàng cung. Nếu như không mà nói, có thể điều tra hư thực của hoàng thất Đại Chu các ngươi, nhìn xem vị hoàng đế này của các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!”

Thanh âm trong Thanh ngân lâu long giới nói.

“Mục đích của hắn, phi thường đơn giản, đó chính là trấn áp chư giáo vạn phái, nhất thống bát hoang, làm đệ nhất đế từ xưa đến nay. Điều này tất cả mọi người đều hiểu rõ. Ngược lại là các ngươi, dù gi cũng là cường giả thượng cổ. Đường đường chưởng giáo thượng cổ Chiến thần cung, lại có thể làm Hoàng hậu Đại Chu triều, các cường giả thượng cổ tông phái khác, cũng không biết bao nhiêu ẩn vào làm Tần phi nương nương hậu cung. Thật không biết, những thượng cổ đồng đạo của các ngươi kia sau khi biết, có thể cười nhạt hay không!” Dương Hoằng lạnh lùng nói.

“Trấn áp chư giáo vạn phái? Hắc hắc!” Linh hồn trong nhẫn cười lạnh: “Cường giả siêu việt Thoát thai cảnh, đều có thể biết suy đoán cát hung họa phúc tương lai, biết trong tối tăm Thiên Cơ vận chuyển. Chính là hoàng cực thế tục, có thể làm được cái gì? Cũng đáng được đường đường chưởng giáo thượng cổ Chiến thần cung thi giải chuyển thế, làm hoàng hậu thâm cung?”

“Vậy rốt cuộc là vì sao?” Dương Hoằngung dung thản nhiên nói.

“Hắc hắc, ngươi cũng nhạy bén, biết mượn loại chuyện này dò xét ý của ta. Nhưng mà ngươi yên tâm, trước khi ngươi đạt tới tầng thứ bảy Thoát thai cảnh Thiên trùng thất phẩm. Ta sẽ không nói cho ngươi biết”.

Linh hồn trong nhẫn một câu nói toạc ra tâm cơ của Dương Hoằng.

Dương Hoằng bị một câu nói toạc ra tâm cơ, cũng không xẩu hổ, chỉ lạnh nhạt nói:

“Những cái này ngươi sớm muộn cũng nói cho ta biết”.

“Những cái này ngươi cũng không phải lần đầu tiên hỏi ta, không cần uổng phí tâm cơ. Ta chỉ có thể nói cho ngươi, ngươi cứ ngẫm lại, trong thâm cung, ngoại trừ Chiến thần cung, là Đại tông phái thượng cổ bài danh chín mươi chín, còn có chưởng giáo tông phái nào vào hoàng cung?” Linh hồn trong nhẫn nói.

Dương Hoằng trong lòng khẽ động, lập tức hỏi: “Là có ý gì?”

“Thượng cổ Chiến thần cung, ở trong một trăm tông phái thực lực mạnh nhất là bài danh ở cuối. Bọn họ tự biết không sánh bằng những tông phái phía trước kia. Mới ủy thân hoàng cung, làm hoàng hậu thế tục. Là muốn mượn trợ lực lượng hoàng thất, hoàn thành mục đích các nàng, về phần những tông phái khác, ví dụ như thượng cổ đệ nhất đại tông Kiếm tông, ngươi khi nào thì thấy qua bọn họ ở trong hoàng cung”.

Dương Hoằng mắt lộ ra trầm tư, trầm ngâm không nói.

“Người chính thức nắm trong tay thượng cổ còn chưa có xuất hiện, chỉ có thể tùy ý để những tôm tép này sôi nổi một thời gian ngắn. Nhưng mà, nói trở lại, những tôm tép này, ủy thân vào trong hoàng cung, cũng không bôi nhọ thân phận, Nhân Hoàng thế hệ các ngươi, cũng là tuyệt đại kiêu hùng”.

“Từ xưa đến nay, có thể tụ tập đạo thống Tam Hoàng Ngũ Đế, cũng chỉ một người này. Phải biết rằng, sau viễn cổ, đạo thống Tam Hoàng thất truyền, Tam Hoàng giáp vị, tính, cả đạo thống của ba vị Thánh hoàng, toàn bộ đều biến mất. Phải biết rằng, ngay cả năm vị đại đế thượng cổ, đều không tìm được đạo thống Tam Hoàng, bất đắc dĩ mới tự mình dựng lên Ngũ Đế tuyệt học.

Nhân vật như vậy, phóng tới thịnh thế thượng cổ mười vạn tông phái, cũng là nhân vật nắm trong tay giáo phái! Chưởng giáo Chiến thần cung, làm vợ hắn, chẳng những không có nhục thân phận, ngược lại là nàng chiếm tiện nghi!” Linh hồn trong nhẫn thản nhiên nói.

Dương Hoằng trầm mặc không nói, đương kim hoàng thất tụ tập Tam Hoàng giáp vị cùng Ngũ Đế giáp vị hắn hiểu rõ, về phần có phải là được đạo thống Tam Hoàng, hắn cũng không rõ ràng.

“Ngoài Thoát thai cảnh, đã có năm nghìn tuổi thọ. Cùng cường giả thượng cổ các ngươi nếu đạt đến tam hồn viên mãn thì có tám vạn tuổi thọ. Hắn nếu quả thật như ngươi nói, chiếm được viễn cổ đạo thống Tam Hoàng cùng đạo thống Ngũ Đế.

Mượn nhờ hai môn tuyệt học này, một khi hắn tu luyện, đến tam hồn viên mãn, có tám vạn tuổi thọ, chỉ sợ cũng không phải thiên cổ đệ nhất đế, mà là vạn cổ đệ nhất đế! Đến lúc đó chư thiên vạn giới trong, ai cũng không phải đối thủ của hắn!”

Dương Hoằng thần sắc ngưng trọng nói.

Linh hồn trong giới cũng trầm mặc không nói. thật lâu mới nói:

“Muốn tam hồn viên mãn, đạt tới cảnh giới tám vạn tuổi thọ, cần phải có quyết tâm cửu tử nhất sinh, không phải dễ dàng đạt tới như vậy. Chuyện này tạm thời không nói, ngươi vẫn chuyên tâm qua nhất anh rồi hãy nói. Ta cảm giác được, ở đây có nhiều thứ, đối với ngươi có trợ giúp rất lớn”.

Linh hồn trong nhẫn trầm mặc xuống, không tiếp tục nói nữa, tựa như đang tại suy nghĩ cái gì đó.

Ánh mắt Dương Hoằng bỗng nhúc nhích, rất nhanh đem tạp niệm đuổi ra khỏi óc, tay giơ cao, Dương Hoằng sử xuất một môn thượng cổ tuyệt học: “Thiên thị địa thính”.

Thanh âm vừa dứt, bình địa nổi cuồng phong, Dương Hoằng mí mắt nháy động, phóng xạ ra hào quang lôi đình, trên bầu trời, cũng có một tiếng sần ầm ầm, hướng về bốn phương tám hướng mà khuếch tán đi.

Sau một lát, gió đừng mây tan, Dương Hoằng hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên bước ra, lập lòe vài cái, liền biến mất ở trong sương mù, hướng về phía dãy núi ở phương xa loé sáng mà đi.

Trong dãy núi, đám người Phương Vân, khiếp sợ nhìn trước mắt.

“Bích La hoa!”

“Tử Linh tụy!”

“Nhân sâm vạn năm!”

“Thông mạch đằng!”

Mọi người đều kêu lên những cái tên kỳ hoa dị thảo này. Khác với khu vực sương mù, trong dãy núi này, tràn ngập linh khí nồng hậu. Vô số kỳ hoa dị thảo Đại Chu triều rất khó tìm được, đều xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Những kỳ hoa dị thảo ở trong này không biết sinh trưởng bao lâu, mỗi một cây đều có hỏa hầu sâu đậm. Để lộ ra linh khí, làm cho người ta kinh tâm.

“Trời ạ! Những cái này toàn bộ đều là tài liệu luyện đan tuyệt hảo. Có nhiều thứ thậm chí là tài liệu không thể thiếu để luyện chế cực phẩm, tuyệt phẩm đan dược. Thật không dám tin tưởng, ở chỗ này mọc nhiều như vậy mà không có ai thu thập”.

Y Vi Lương trong mắt tràn đầy khiếp sợ, là truyền nhân của thượng cổ Thần Hành tông, nàng đối với những kỳ hoa dị thảo này, so với bất luận kẻ nào đều quen thuộc hơn. Cho dù Phương Vân được Phu Tử tương trợ, đọc vô số kinh thư. so ra cũng kém nàng.

Phải biết rằng, thượng cổ Thần Hành tông còn có một dánh xưng khác: Tầm Bảo tông.

Phái này bất kể là là trên trời hay dưới đất, đều là vì tầm bảo, trộm bảo, sau đó chạy trốn.

Lên trời xuống đất, chỉ cần nơi nào có bảo tàng, là lập tức đến đó tìm. Đụng phải nhân vật lợi hại, cũng có thể bỏ chạy. Không có ai so với bọn hắn đối với các loại thiên tài địa bảo quen thuộc hơn.

“Ô”.

Tựa hồ là bị thanh âm của Y Vi Lương kinh động, trong những được thảo này, đột nhiên thoát ra một đứa nhỏ bóng loáng như mài bằng ngọc, trên đầu có mấy lá cây, không nói hai lời, triệt để bỏ chạy,

“Chạy đi đâu!”

Y Vi Lương mắt sáng lên, quát một tiếng, lập tức liền biến thành một đạo kim quangbay đi ra ngoài.

“Oa!”

Đứa nhỏ bị dọa kêu lên sợ hãi, mắt thấy sắp bị bắt đến nơi, nó đột nhiên hướng xuống dưới mặt đất trầm xuống, biến mất không thấy, Y Vi Lương do dự một chút, cắn răng một cái, lập tức thi triển ra Hành thổ đại pháp của Thần Hành tông, hướng xuống dưới mặt đất mà chui xuống.

.