Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 327: Người Ở Doanh Hoang




Khi Đan Đỉnh trưởng lão nói ra lời này thì Phương Vân thấy được trong mắt của hắn có chút thần sắc kinh hãi một cách rõ ràng.

- Nếu Đan Đỉnh trưởng lão đã ra mặt thì Phương Vân sẽ không ra tay nữa.

Phương Vân nhìn đại trưởng lão đang kinh sợ ở trong ngực của Đan Đỉnh trưởng lão, hừ lạnh một tiếng, biến thành người bình thường lại rồi bay trở về đình đài của Ngu Thần.

- Thanh La phong đấu với Ma Thiên phong, Thanh La phong thắng!

Đan Đỉnh trưởng lão lập tức công bố kết quả tranh tài.

Các đình đài ở trên bầu trời vô cùng yên tĩnh. Thấy ánh mắt của Phương Vân nhìn qua, đám người Thanh Long thư sinh, Kim Địch tú tài, Phi Hoàng chân quân vội vàng cúi đầu, không hề dám nhìn vào đó.

Ở giới tông phái, quả đấm chính là đạo lý chính xác nhất. Những tán tu không hề có chỗ dựa như bọn hắn sợ nhất chính là trêu vào cường địch, lúc đó sẽ là cảnh mình chết mà không hiểu vì sao!

- Tiểu hầu gia cực khổ rồi. Nếu lần này có thể đi vào trong ba mươi sáu vị trí đứng đầu thì công của tiểu hầu gia là lớn nhất a!

Thấy Phương Vân đạp không đi lên, Ngu Thần vội vàng ngồi dậy, thần thái cũng vô cùng thân thiện.

- Ngu trưởng lão khách khí rồi.

Phương Vân khoát tay áo:

- Nếu như ta đã đáp ứng lời mời của trưởng lão thì đây là chuyện nên làm, không sao cả.

Ngu Thần ca ngợi thêm mấy câu thì song phương lại ngồi xuống, không khí cũng hòa hợp đi không ít.

Trận chiến giữa Thanh La phong cùng với Ma Thiên phong không phải là trận đấu cuối cùng, các trận đấu giữa các trưởng lão khác vẫn được diễn ra sau đó.

- Ngu trưởng lão, có một yêu cầu hơi quá đáng. Hi vọng trưởng lão có thể đáp ứng.

Phương Vân nói.

- Vị bằng hữu này của ta cũng rất muốn chiến đấu. Ta hi vọng, mấy trận chiến sau có thể để hắn thay ta ra sân.

Phương Vân đang muốn nhân cơ hội này mà rèn luyện vị biểu đệ của mình lại.

Ngu Thần do dự một chút:

- Có thể.

Sau khi đánh bại đại trưởng lão xong thì Thanh La phong đã chắc chắn đi vào ba mươi sáu vị trí đứng đầu. Cho dù Phương Vân không ra tay thì Ngu Thần cũng có thể dựa vào thực lực của bản thân mà giữ nguyên vị trí đó.

- Biểu ca, ở đây có không ít cường giả Linh Tuệ cảnh. Đệ sợ đệ đánh không lại, làm mất thể diện của huynh a!

Tôn Thế Khôn nói. Mặc dù hắn thừa kế đạo thống của Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ, nhưng dù sao mới chỉ tới Đại Biến cảnh, còn các trưởng lão ở đây thì có rất nhiều người là Linh Tuệ cảnh a.

- Đệ không cần lo lắng cái này. Long Hổ tông có nhiều trưởng lão như vậy, không phải tất cả các tu sĩ tới trợ trận đều có thực lực mạnh hơn ngươi. Một lát nữa, khi ngươi gặp đối thủ, chỉ cần đối thủ không vượt xa một con thiên long lực thì ngươi liền ra sân đối phó bọn họ. Nếu như ra khỏi cấp độ này thì ngươi trực tiếp nhận thua đi.

Phương Vân nói.

- Cũng được.

Thật ra, nhìn đấu lâu như vậy thì Tôn Thế Khôn cũng nóng lòng muốn thử rồi. Sau khi hắn rời núi thì chưa bao giờ giao đấu với cường giả cả.

- Trận tiếp theo, Thanh La phong đấu với Đông Nhĩ phong.

Đối thủ của Tôn Thế Khôn trong trận này chính là một cường giả Địa Biến cảnh, thực lực khoảng tám mươi con phi long lực.

- Đại Lực Thần Ma chưởng!

Tôn Thế Khôn hét lớn một tiếng rồi đánh một chưởng ra. Chỉ thấy trong hư không liền hiện ra một bàn chưởng trắng bệch khổng lồ, phía trên phảng phất còn có màu đỏ như máu của Thần Ma vậy. Từ trong chưởng thế mang theo một cỗ khí tức mạnh mẽ cổ xưa, giống như là từ thời đại hồng hoang tới vậy.

Ầm!

Tôn Thế Khôn mới đánh ra một chưởng thôi thì cường giả Địa Biến cảnh đối diện đã bị đánh bay lên không trung, nổ thành một đoàn huyết vụ. Một chiêu xuất thủ khiến cho toàn trường phải kinh hãi, ngay cả Tôn Thế Khôn cũng sợ ngây người. Hắn cũng không ngờ rằng Đại Lực Thần Ma chưởng lại có uy lực lớn đến vậy!

- Biểu đệ của ta thật có phúc phận lớn lao, lại được đạo thống của Đại Lực Thần Ma tông. Chỉ tiếc là cảnh giới của hắn còn chưa đủ, không thể phát huy được uy lực của Đại Lực Thần Ma chưởng!

Thực lực của Phương Vân càng cường đại thì nhãn giới cũng tăng lên không ít. Hắn có thể nhận ra được pháp môn "Đại Lực Thần Ma chưởng" của Tôn Thế Khôn vô cùng huyền ảo, uy lực không những dưới "Đại Lực Kim Cương chưởng", mà còn có phần hơn nữa. Dù sao Đại Lực Kim Cương chưởng không phải là võ học tinh thâm nhất của Chiêu Giác Tự, còn Đại Lực Thần Ma chưởng lại là tuyệt học nổi danh thượng cổ.

Phương Vân suy tính nếu như muốn phát huy hết toàn bộ uy lực của Đại Lực Thần Ma chưởng, thì chỉ sợ phải đạt đến Thiên Tượng cảnh mới được.

- Ngươi dám!

Thấy Tôn Thế Khôn đánh chết một đồng bạn của mình, mấy người còn lại liền nổi giận lên, nhất thời bỏ qua đối thủ của mình mà chạy lại bên Tôn Thế Khôn.

- Ta nhận thua! Ta bỏ cuộc!

Thấy mấy tên cường giả ba, bốn con thiên long lực đang đi qua, bộ dáng như muốn giết mình, Tôn Thế Khôn liền trở thành tên quang côn, hai tay đưa lên bỏ cuộc.

Hắn vốn không phải là người thuộc giới tông phái, chỉ là hạng vô danh tiểu tốt mà thôi, căn bản không có mặt mũi gì để giữ cả. Biết rõ đánh không lại mà còn đi đánh thì chính là ngu xuẩn, Tôn Thế Khôn cũng không phải là người vì cái sĩ diện mà đi chịu chết.

Thấy Tôn Thế Khôn vô lại, quang côn như vậy thì mấy tên tán tu cùng trưởng lão giận tím cả mặt lên, nhưng không dám làm gì cả. Đan Đỉnh trưởng lão vẫn còn đứng đó kia, bọn hắn không thể nào làm bậy được. Hơn nữa, một khi bỏ cuộc rồi thì xuất thủ với Tôn Thế Khôn cũng không còn ý nghĩa gì.

Đại trưởng lão hồi nãy chính là dùng chiêu này mà thoát chết được, Tôn Thế Khôn cũng là như vậy.

*****

- Sơn Nhạc na di!

Đột nhiên có hư ảnh của một ngọn núi hiện ra phía sau lưng Tôn Thế Khôn, sau khi hắn phun một ngụm tinh khí vào thì hư ảnh lập tức hóa thành một thực thể. Hắn vừa vung tay lên thì "ngọn núi nhỏ" này đã bay tới đập đối thủ một cái.

Ầm!

Một tiếng nổ ầm vang lên thật lớn, tên cường giả Linh Tuệ cảnh giao đấu với Tôn Thế Khôn có cảm giác mình bị một ngọn núi đập phải, xương cốt toàn thân cũng gãy nát. Một ngụm máu tươi được hắn phun ra, thần sắc uể oải, người này đã mất đi năng lực động thủ.

Hắn căn bản không thể nào ngờ được Tôn Thế Khôn lại có thể trực tiếp điều tinh khí của nguyên một ngọn núi tới như vậy, trong lúc sơ suất nhất thời đã bị trúng chiêu.

Tôn Thế Khôn trong lúc giao đấu đã hiển lộ ra các tuyệt học của Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ: Đại Lực Thần Ma chưởng, Sơn Nhạc na di, Thần Ma Câu Dịch đại pháp, Sơn Nhạc Câu Hình...mỗi một pháp môn đều là tuyệt học vô cùng cao thâm, khác hẳn với các tuyệt học đương thời.

Nhiều tuyệt học cường đại như vậy lại hiện ra trên tay một thiếu niên áo đen, lập tức dẫn tới sự chú ý của nhiều người. Vốn các tu sĩ còn không coi trọng tên thiếu niên hi hi hả hả này, nhưng giờ đây cũng phải thận trọng lại.

Có thể thực lực những người này không cao, nhưng kinh nghiệm cùng kiến thức lại không chỉ như thế. Những tuyệt học Tôn Thế Khôn biểu lộ ra vô cùng mạnh mẽ, mặc dù từng chiêu từng thức khác nhau nhưng lại cùng bản nguyên, điều đó cho thấy chúng thuộc về dạng đồng tông đồng nguyên. Nghĩ tới đây thì thân phận của Tôn Thế Khôn cũng không khó đoán nữa.

- Thiếu niên này lại là truyền nhân đạo thống của tông phái thượng cổ!

Không ít người trên Long Hổ Bình nghị luận về Tôn Thế Khôn. Tuy thực lực của Tôn Thế Khôn lúc này chỉ có Địa Biến cảnh, nhưng ai cũng hiểu rằng tiền đồ của người này là không thể định lượng. Dù sao, một người được sự hậu thuẫn của tông phái thượng cổ không thể nào là một cường giả bình thường được.

Mà bản thân Tôn Thế Khôn rất nghe theo lời của Phương Vân: Đánh được thì đánh, không đánh thì bỏ cuộc. Qua các trận đánh, số đối thủ bị hắn đánh bại cũng đã vượt qua con số mười người.

Phương Vân đang ngồi ở trong đình đài thấy vậy thì âm thầm gật đầu. Cách chiến đấu này đúng là một cách ma luyện tốt đối với Tôn Thế Khôn.

Đang lúc tiến hành quần phong tranh đấu thì đột nhiên ở bên ngoài Long Hổ tông có tiếng xôn xao. Ban đầu thì Phương Vân cũng không chú ý, nhưng tiếng xôn xao tựa hồ càng lúc càng lớn lên.

- Ở đâu ra một tên man di thế này, ta không thể nào hiểu được hắn nói gì cả!

- Hình như là Doanh nhân, là người ở Doanh Hoang tới đó, nơi đó cách xa đây lắm mà, sao người này lại ở đây được!

Mọi người nghị luận không thôi, càng lúc tiếng ồn cũng càng lớn lên.

- Hử?

Nghe thấy hai chữ "Doanh nhân" thì Phương Vân khẽ động trong lòng, lập tức đứng dây. Vừa đi qua thì đã thấy một người nam tử mặc áo bào màu đen thẫm, đang tả xung hữu đột trong đám người, xem bộ dáng thì hình như người này muốn lên núi.

Tuy cách ăn mặc của hắn có chút tương tự với người trung thổ, nhưng lại có một sự khác nhau rất rõ ràng, gây cho người ta một cảm giác rất quái dị. Hơn nữa, khác với ánh mắt luôn tràn đầy sự bình thản của người trung thổ, ánh mắt của người này lúc nào cũng ẩn chứa sự gấp gáp, nôn nóng.

- Ta...có...chuyện...

Phương Vân nghe thấy hắn dùng một giọng điệu vô cùng cứng ngắc nói ra vài chữ, sau đó liền nói ra một thứ ngôn ngữ hoàn toàn khác, không thể nào hiểu được. Tuy không có một ai hiểu được hắn nói gì, nhưng ánh mắt của người này vẫn vô cùng kiên định, không hề sợ hãi sự không hiểu của những người bên cạnh.

Đột nhiên, tựa hồ hắn nhìn thấy cái gì đó, thân thể gập lại một cái thì đã hóa thành một tàn lưu ảnh màu đen, thoáng môt cái đã có mặt trên Long Hổ Bình. Người này vừa ra tay thì không ngờ đã triển lộ ra một thân công phu kinh người.

- Nhanh quá!

Mấy tên tu sĩ nhìn qua thì vô cùng kinh hãi. Tuy thực lực của tên Doanh nhân này không mạnh, nhưng tốc độ lại vượt ra xa thực lực của hắn, hiển nhiên là có sự trợ giúp của một vật gì đó.

- Người nào dám xông vào Long Hổ Bình, giết hắn đi!

Mấy người đệ tử đang chịu trách nhiệm trục xuất tên Doanh Nhân này, không ngờ chỉ vì chút sơ sẩy mà để hắn xông vào trong Long Hổ Bình, nhất thời giận tím cả mặt lên.

- Lớn mật!

Mấy người đệ tử trọng yếu trên Long Hổ Bình thấy thế thì vô cùng giận, đang muốn tiến lên đối phó hắn. Nhưng không ngờ tên Doanh nhân này vừa tiến lên Long Hổ Bình thì đã chạy tới cúi đầu trước Đan Đỉnh trưởng lão, lạy ba lạy rồi lấy ra một cuốn cẩm thư màu vàng trong ngực, hai tay nâng lên, khuôn mặt nhìn Đan Đỉnh trưởng lão tràn đầy sự mong đợi...

- Quốc...thư...Viêm...Ma...chi...tâm..., trọng dụng....

Người Doanh nhân này nói chuyện vô cùng miễn cưỡng, đầu lưỡi cũng hơi tê cứng lại. Hiển nhiên hắn cũng không hiểu những chữ mình đang nói có ý nghĩa gì, chỉ nói ra một cách máy móc.

- Lui ra đi.

Thần sắc Đan Đỉnh trưởng lão bình thản ung dung, không hề có sự biểu hiện nào khác lạ. Hắn vung tay áo lên để cho các tên đệ tử trọng yếu đang muốn tới kia thối lui đi.

- Xem ra người này chính là Xuyên Khẩu Dương Giới mà ta muốn tìm rồi!

Phương Vân nhìn người Doanh nhân ở ngay Long Hổ Bình, thầm nghĩ. Hắn suy nghĩ một chút liền hiểu ra trong tay người Doanh nhân kia có một văn kiện rất quan trọng được đưa tới từ Doanh Hoang, về nội dung thì không khó đoán lắm, chắc chắn là chuyện kết minh.

- Tên Doanh nhân này cũng là người thông minh, vừa nhìn một cái thì đã biết Đan Đỉnh trưởng lão là người có địa vị cao nhất trên Long Hổ Bình này. Nhưng mà, hắn không hiểu gì về người trung thổ chúng ta cả, địa vị của Đan Đỉnh trưởng lão đúng là rất cao, nhưng còn chưa cao đến mức có thể tự quyết định đại sự này. Càng không nói tới việc ở đây còn rất nhiều tu sĩ các tông phái khác như vậy, còn có ta là một tướng quân triều đình nhìn xuống nữa...sợ rằng tên Xuyên Khẩu Dương Giới này phải thất vọng rồi.

Phương Vân thầm nói.

Đối với những môn phái khác thì Viêm Ma chi tâm không hề có tác dụng gì cả, nhưng đối với Phương Vân thì đó là tài liệu phải có để luyện chế Viêm Ma thượng cổ. Tất cả tài liệu khác thì hắn đã có gần đủ rồi, chỉ còn thiếu duy nhất một Viêm Ma chi tâm đó.

- Đạp phá thiết hài vô mịch xử, Viêm Ma chi tâm, ta muốn nó rồi!

Phương Vân nhìn xuống tên Doanh nhân đang cung kính quỳ trên mặt đất mà thầm nghĩ!