Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 317: Chuột Gặp Phải Mèo




Trong phủ đại tướng quân, Phương Vân vừa mới vào cửa thì Chu Hân đã đứng chờ sẵn.

- Đại nhân...

Chu Hân mới đi tới hai bước thì đã kinh ngạc nhìn về phía sau Phương Vân. Hắn đi theo Phương Vân đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Phương Vân dẫn nữ nhân về nhà. Đặc biệt, nàng dẫn đầu kia rõ ràng là nữ mà lại cải nam trang, tay cầm chiết phiến đưa qua đưa lại, còn tưởng người khác nhìn không ra mình là nữ.

- Mấy vị này muốn đến thăm phủ đại tướng quân ta. Chu Hân, ngươi đi nói với nhà bếp chuẩn bị chút rượu và đồ ăn, sau đó mang lên đây.

Phương Vân điềm tĩnh nói.

Tuy Chu Hân không hiểu chuyện gì, nhưng hắn biết Phương Vân đang diễn trò, cho nên cũng phối hợp theo:

- Vâng, đại nhân!

Quân đội của Đại Chu hoàng triều phải đề phòng xung quanh một cách nghiêm mật. Đêm hôm khuya còn phải canh chừng địch nhân tập kích, có mấy người được ngon giấc chứ. Lúc này có lẽ là sáng sớm với người dân Hoài An thành, nhưng với nhà bếp quân đội thì đã rời giường từ lâu.

Phủ của đại tướng quân được xây dựng giống với phủ thành chủ, cửa chính là đại điện, dùng để thương nghị đại sự với tướng quân, đô úy, giáo úy. Còn phía sau đại điện chính là chánh đường để chiêu đãi khách nhân.

- Ngồi đi!

Phương Vân dẫn Thiên Ma công chúa cùng với mấy thị nữ tới chánh đường, sau đó ngồi xuống.

Bàn ghế ở chánh đường được dùng kim loại chế tạo thành, được những người thợ ở Công bộ tạo nên. Trên đó còn đầy những hoa văn phức tạp, lúc nhìn qua trông vô cùng tinh xảo.

Mặc dù xuất thân của Thiên Ma công chúa bất phàm, phụ thân là tông chủ một phái, quyền thế rất lớn. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên nàng đi vào một phủ đại tướng quân của Đại Chu hoàng triều, cho nên không khỏi tò mò nhìn quanh khắp nơi.

Năm người thị nữ cũng tò mò đánh giá xung quanh, khuôn mặt của các nàng đỏ bừng cả lên, đồng thời trong lòng còn có cảm giác kích thích. Đại Chu hoàng triều cùng với tông phái như nước với lửa, thế nhưng lúc này các nàng lại tiến vào phủ đệ của địch nhân, trong lòng mơ hồ có cảm giác khoái hoạt.

- Cảm giác như thế nào?

Phương Vân cầm một bình rượu đi tới, hỏi.

- Cũng tạm được, có thể chấp nhận!

Thiên Ma công chúa nghe thấy câu hỏi này thì liền nói, nhưng thực chất lại là nghĩ một đằng mà nói một nẻo.

Phương Vân cười cười, cũng không nói gì. Hắn dùng nội lực đem bảy cái chén đặt ở trên bàn. Sau đó khống chế rượu rót vào trong bảy cái chén đó, lập tức có một mùi thơm của rượu lan tỏa ra khắp xung quanh.

Mùi rượu này giống như là hương tỏa trong gió, thấm đến tận tim phổi người ta! Làm cho tâm thần sảng khoái vô cùng.

Tuy Thiên Ma công chúa cùng mấy người thị nữ không phải là người giỏi uống rượu, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm này thì không khỏi có ham muốn cầm lên để uống.

- Đây là rượu gì?

Thiên Ma công chúa hiếu kỳ hỏi.

- Quỳnh Tương, là rượu do Công bộ triều đình chế tạo. Chỉ được dùng để ban thưởng cho vương công quý tộc Đại Chu, các phu nhân ở kinh thành cũng rất thích uống loại rượu này.

- Thức ăn còn chưa có, tạm thời uống rượu đi sao. Tạ huynh, chắc ngươi không ngại chứ?

Phương Vân nói.

- Không ngại, không ngại.

Thiên Ma công chúa nói, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào bình rượu trong suốt của Phương Vân. Màu sắc của rượu Quỳnh Tương này là màu hổ phách, đẹp vô cùng. Nhưng nàng căn bản nhìn không ra được loại rượu này được chế tạo làm sao.

- Chư vị, xin mời.

Phương Vân ngồi xuống, rồi đưa chén rượu lên mời.

Chúng nữ thấy vậy thì vội đưa chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Ngoài dự tính của các nàng, loại rượu này khi uống vào không hề nồng, cũng không làm cho người ta phải sặc. Sau khi uống xong thì lại có cảm giác muốn uống thêm một chén nữa.

- Thêm một chén!

Thiên Ma công chúa nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Phương Vân cũng không để ý, lại đưa chén lên.

- Uống nữa không?

Nhìn Thiên Ma công chúa uống xong chén thứ hai, Phương Vân liền hỏi.

- Ừ, uống nữa.

Uống ba chén xong, hai má của Thiên Ma công chúa đỏ hồng lên, mắt như sóng nước, hiển lộ ra một cỗ phong tình mị người vô cùng.

Ở kinh thành, hầu hết mọi người khi uống Quỳnh Tương thì sẽ nhỏ nhẹ cẩn thận uống một chút, không có ai giống như Thiên Ma công chúa lại một hơi uống sạch ba chén. Bởi vì uống như vậy rất dễ say.

Phương Vân nhìn qua một chút, giống như vô ý hỏi:

- Không biết Tạ huynh là người nơi nào?

Tuy cái tên Quỳnh Tương rất đẹp, nhưng dù sao vẫn là rượu. Thiên Ma công chúa lúc này đã có men say.

- Đương nhiên là Thiên...

- Đương nhiên là người của thành này...

Một người thị nữ thấy Thiên Ma công chúa gần nói ra ba chữ "Thiên Ma sơn", vội vàng bước lên nói giúp.

Phương Vân lại rót thêm cho Thiên Ma công chúa một chén rượu:

- Không biết là ở nơi nào của Hoài An thành. Nếu như được, ta sẽ ghé qua bái phỏng.

Mấy người thị nữ lập tức cảnh giác lên:

- Công tử, người đã say rồi. Chủ mẫu còn đang...

Lời nói còn chưa hết thì đã nghe được một âm thanh vô cùng bình thản từ bên ngoài truyền tới.

- Phương tướng quân có ở đây không?

Âm thanh này vừa nổi lên thì mấy người thị nữ lập tức cảm thấy khí tức toàn thân mình đã bị một câu nói này đánh tan tác.

Tiếng bước chân ngày càng gần. Khi màn cửa vén lên thì Từ Chính Long mặc một Nho phục màu trắng đã bước vào.

- Đại Nho triều đình!

Sáu người thị nữ trợn to hai mắt lên, có cảm giác hồn phách của mình đã bị đánh tan xác, giống như là chuột đụng phải mèo vậy. Các nàng không thể nào ngờ rằng ngay trong phủ đại tướng quân này lại gặp phải một nhân vật đáng sợ như vậy.

Người này căn bản không cần làm gì cả, chỉ cần quát nhẹ một cái thôi thì các nàng sẽ bị hồn phi phách tán ngay, biến thành tro bụi. Sáu người lập tức run cả lên, đầu lưỡi có cảm giác tê dại đi, không biết nói làm sao nữa.

Quan lại Đại Chu hoàng triều làm việc rất có hiệu quả, đặc biệt khi biết có một vị đại nho muốn ở lại trấn giữ Hoài An thành thì thành chủ Hoa Tinh Phi lập tức chuẩn bị một phòng ốc, để cho Từ Chính Long ở lại.

Lần này Từ Chính Long tới là để nói lời tạm biệt Phương Vân. Nhưng mà, khi nhìn thấy mấy nữ tử trong phòng thì sắc mặt Từ Chính Long liền trầm xuống. Mặc dù hắn không biết võ công, nhưng đối với khí tức tà đạo thì vô cùng nhạy cảm. Cơ hồ không cần nghĩ, hắn biết toàn bộ nữ tử ở đây đều tu luyện võ công tà đạo.

Thiên Ma công chúa vốn đã hơi say, nhưng lúc này cảm nhận được cổ Hạo Nhiên Chính Khí mãnh liệt trên người Từ Chính Long thì liền tỉnh lại. Khi hai mắt nhìn thấy Từ Chính Long thì bị chấn kinh không thôi.

Mặc dù lúc bình thường nàng rất tùy hứng, nhưng những chuyện về đại Nho triều đình thì đã nghe qua rất nhiều. Cho dù đi vào giới tông phái hay thế tục, cho dù gặp phải kẻ nào thì nàng cũng có thể đi ngang qua. Nhưng, chỉ có đại Nho triều đình là không thể nào gặp được.

- Đại....Nho...

Tuy Thiên Ma công chúa gan lớn, nhưng lúc này cũng sợ ngây người.

- Không tốt!

Ở trên ngọn Thiên Ma sơn xa xôi, phụ nhân xinh đẹp thấy cảnh như vậy thì cũng sợ hãi, thất thanh kêu lên.

- Đừng gấp gáp, chờ thêm một chút!

Tông chủ Thiên Ma tông không biết lúc nào đã mở mắt ra, mắt cũng dần ngưng trọng lại. Cho dù là người nào trong giới tông phái dám có làm gì bất lợi với Thiên Ma công chúa thì hắn cũng không sợ, nhưng đại Nho triều đình lại là chuyện khác.

Vấn đề khó của hắn ở đây là: Nếu như không ra tay thì chỉ cần đại Nho này quát lên một tiếng thôi, ái nữ sẽ bị biến thành mây khói; nhưng nếu như xuất thủ, tuy có thể giết chết đại Nho triều đình này ngay, nhưng lập tức sẽ làm cả quần Nho tức giận. Lúc đó thì Thiên Ma tông và triều đình sẽ xảy ra chiến tranh, nếu như không chuẩn bị tốt thì sợ rằng cả đạo thống truyền thừa của Thiên Ma tông cũng bị biến mất!

Trong nội đường lúc này, người duy nhất còn trấn tĩnh được chỉ còn có Phương Vân.

- Lão sư, tạm thời đừng động thủ. Cô nương này chính là ái nữ của tông chủ Thiên Ma tông, bản tính ngay thẳng, cũng không phải là hạng người tà ác. Hơn nữa, học sinh phụng mệnh ở trên mượn cô nương này để tiến vào giới tông phái. Kính xin lão sư làm như không thấy, tạm thời không hỏi tới.

Phương Vân truyền âm nói.

Từ Chính Long nhìn thoáng qua Phương Vân, sau đó lại nhìn qua ánh mắt Thiên Ma công chúa một lúc.

Ánh mắt của đại Nho sáng tỏ vô cùng, có thể nhìn thấu hiểu được mọi việc. Đạt đến cảnh giới như Từ Chính Long thì chỉ cần nhìn qua một cái thôi thì có thể dựa vào ánh mắt của người đó để suy đoán ra tâm tính người đó ra sao.

Sau khi nhìn vào ánh mắt đang kinh hoảng của Thiên Ma công chúa một chốc lát, vẻ tàn khốc của Từ Chính Long dần dần buông lỏng:

- Ta tới lần này là để cáo từ Phương tướng quân. Nếu như Phương tướng quân có khách thì ta xin cáo lui trước vậy.

Vừa dứt lời, Từ Chính Long cũng không đợi Phương Vân nói lại, liền xoay người rời đi.

Sau khi Từ Chính Long đi một lúc, chủ tớ Thiên Ma công chúa còn thẫn thờ nhìn theo.

- Tạ huynh, sao thế? Mời ngồi a.

Phương Vân vỗ vỗ bả vai của Thiên Ma công chúa một cái, thản nhiên nói.

Thiên Ma công chúa bị Phương Vân vỗ vỗ bả vai thì có cảm giác cả người không tự nhiên, không khỏi theo bản năng nghiêng bả vai đi, đồng thời cũng có một cảm giác khác thường nổi dậy. Gương mặt của nàng cũng hồng hẳn lên, không hiểu là do còn say hay là ngượng ngùng.

- Ta đột nhiên nhớ mình còn có chút chuyện, phải đi trước vậy. Hẹn hôm khác sẽ bái phỏng Phương huynh!

Bị Từ Chính Long hù dọa như vậy, cho dù lá gan của Thiên Ma công chúa có lớn hơn thì cũng không dám ngồi tiếp. Vội vàng tìm cớ tránh đi.

Phương Vân thản nhiên cười. Cũng không ngăn trở, để cho mấy người đó tùy ý rời đi.

Thiên Ma công chúa xuất thân từ Thiên Ma tông, địa vị tôn quý vô cùng, tất nhiên nhãn giới của nàng cũng rất cao. Nếu như cố ý nịnh bợ, khúm núm thì sẽ làm cho đối phương có cảm giác không vui. Mối quan hệ với nàng cũng không thể trong sớm chiều mà có được.

- Uống rượu Quỳnh Tương của ta, bị Từ lão sư làm cho toát mồ hôi lạnh. Xem ra lần gặp gỡ này đã để lại cho nàng ấn tượng rất sâu.

Có thể lúc ban đầu, nàng Thiên Ma công chúa này gặp mình chỉ là vì tùy ý. Nhưng giờ đây, sợ rằng nàng sẽ rất khó quên mình.

Mấy người Thiên Ma công chúa này vừa đi thì Từ Chính Long liền bước vào.

Vẻ mặt Từ Chính Long bây giờ vô cùng nghiêm túc:

- Phương Vân, ngươi là người được Phu Tử lựa chọn, ta rất tin tưởng ngươi. Nhưng mà, ta cũng hi vọng ngươi nhớ kỹ những lời Phu Tử nói: "Đừng lầm đường"!

- Lão sư yên tâm, trong lòng học sinh hiểu rõ.

Phương Vân cũng có chút không ngờ Từ Chính Long lại nói những lời vậy.

- Mặt khác...

Từ Chính Long do dự một chút, nhưng vẫn nói ra:

- Mặc dù tiểu cô nương này xuất thân từ tà đạo, nhưng ánh mắt lại tinh khiết, tâm địa thiện lương, là người vô tội. Ta khuyên ngươi đừng vì lợi dụng cô nương đó mà xúc phạm đến.

Trong mắt Phương Vân hiện ra thần sắc kinh ngạc, nhưng sau đó nghiêm nghị hẳn lên:

- Lão sư yên tâm, trong lòng học sinh tự có cân nhắc, cũng biết nên làm như thế nào. Tuy tính tình nàng Thiên Ma công chúa này có chút hời hợt, nhưng bản tính không xấu. Học sinh sẽ không làm tổn thương đến nàng.

- Vậy thì tốt. Thành chủ đã chuẩn bị chỗ ở cho ta xong, ta cũng nên đi qua.

Từ Chính Long hài lòng gật đầu, rời đi.

Phương Vân cũng không biết rằng, những lời này này của hắn đã được đôi phu phụ tông chủ Thiên Ma tông ở xa mấy ngàn dặm nghe được. Nghe thấy mấy lời nói này của Phương Vân, tuy phu phụ tông chủ Thiên Ma tông không nói gì, nhưng trong mắt lại hiện lên thần sắc tán thưởng.