Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 312: Truyền Nhân Đại Lực Thần Ma Tông




- Ba nghìn một trăm vạn!

Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong sương phòng số tám truyền tới một âm thanh bình tĩnh thong dong.

Âm thanh vừa phát ra lập tức làm cho cả đấu trường chết lặng.

- Ai nha, công chúa! Người nhìn xem, lại có một phú hộ mới nổi kìa!

Trong phòng khách khanh số sáu, một thị nữ kêu lên.

Ánh mắt Thiên Ma công chúa chớp động, dường như bị nhận lấy kích thích vậy, cắn răng một cái rồi kêu lên:

- Ba nghìn năm trăm vạn!

- A!

Năm người thị nữ nhất thời không đề phòng để cho Thiên Ma công chúa nói ra cái giá này, lập tức kinh hô một tiếng, cả bọn sợ đến nỗi mặt trắng bệch đi.

"Âm thanh này dường như đã nghe ở đâu rồi!", Phương Vân khẽ nhíu mày, tiếp tục nói:

- Ba nghìn tám trăm vạn!

- Ba nghìn chín trăm vạn!

Phương Vân vừa mới nói ra thì lại có âm thanh từ phòng khách khanh số tám phát ra.

- Ba nghìn...

Thiên Ma công chúa vừa mới mở miệng thì mấy người thị nữ đã vội vàng chạy tới che miệng nàng lại.

- Hơn ba nghìn bao nhiêu?

Nữ đấu giá sư đợi hồi lâu nhưng không thấy người trong phòng số sáu nói nữa, thì không kiên nhẫn nói.

Cuối cùng có một thị nữ lanh trí, nói:

- Ba nghìn chín trăm vạn lẻ một!

Người nói giá ban nãy trong phòng khách khanh số sáu là một nam tử, nhưng đột nhiên bây giờ lại thành ra giọng của nữ tử. Cả phòng đấu giá cũng vì vậy mà an tĩnh lại, rồi chỉ một lát sau...

- Ha ha...

Mọi người trong phòng đấu giá cười to lên, không khí vốn khẩn trương cũng dịu bớt đi không ít. Nghe thấy cách đấu giá này, rốt cuộc mọi người cũng biết vị nói giá trong phòng số sáu từ đầu đến giờ đều là vô tâm mua bán, hoàn toàn là bậy đâu đánh đó.

- Khách nhân tôn quý, mỗi lần tăng giá đều không thể thấp hơn trăm vạn Chu Tước đan được!

Trong phòng đấu giá, nữ đấu giá sư nhíu nhíu mày, có chút không vui nói. Nhưng nàng cũng không dám nhiều lời, mỗi người trong phòng khách khanh đều có thân phận cả, lời này của nàng đã là cực hạn rồi.

Lúc này nàng cũng đã biết người trong phòng khách khanh số sáu từ nãy giờ sợ rằng đều là vô tâm mua bán. Nói xong câu đó thì nàng cũng không để ý tới nữa, lập tức quay đầu nhìn về phòng khách khanh số ba cùng phòng khách khanh số tám, trong mắt tràn đầy sự chờ mong.

Nghe thấy có âm thanh nữ tử từ trong phòng số sáu truyền ra, Phương Vân cũng thầm cười trong lòng. Hắn lắc đầu một cái rồi tiếp tục báo giá:

- Bốn nghìn vạn!

- Bốn nghìn một trăm vạn!

Âm thanh trong phòng số tám theo sát ngay phía sau.

Phương Vân nhíu mày càng lúc càng sâu, dường như người này đang có ý hơn thua với mình. Rõ ràng tài lực của hắn vô cùng hùng hậu, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ tăng thêm có một trăm vạn.

- Sáu nghìn vạn!

Phương Vân nhất cử tăng thêm một nghìn chín trăm vạn, sau đó không nói nữa, yên lặng theo dõi diễn biến.

Giá tiền này đã là cực hạn của Phương Vân. Thâm Hải Thủy Mẫu tinh mặc dù đáng giá, nhưng cũng có giá cực hạn của nó. Sau khi có được mười khối Thâm Hải Thủy Mẫu này thì cũng không thể ngưng luyện ra được Thủy Phong, mới chỉ tạo được hình dạng bên ngoài thôi. Nếu như ra ngoài sáu nghìn vạn mà Phương Vân hắn còn theo thì đúng là quá ngu xuẩn rồi!

- Ta bắt buộc phải có được Thâm Hải Thủy Mẫu tinh. Nếu như người trong phòng số tám kia còn cố ý theo nữa, thì ta chỉ còn cách ra khỏi Tụ Bảo các, sau đó xuất thủ đối phó hắn thôi!

Ánh mắt Phương Vân híp lại, trong con người xuất hiện thần sắc lạnh lẽo. Nếu như đối phương cố ý hơn thua với hắn thì đúng là tự tìm đường chết!

Toàn trường yên tĩnh lại, cái giá sáu nghìn vạn Chu Tước đan vừa nói ra thì bao gồm nữ đấu giá sư, Lam Ngâm Kiếm cùng Ngu Thần đều lộ ra thần sắc khiếp sợ. Mười khối Thâm Hải Thủy Mẫu tinh này mặc dù trân quý, nhưng cũng chỉ là tài liệu, xét về giá trị cũng không nhiều đến thế. Mà sáu nghìn vạn Chu Tước đan đã có thể mua được một kiện Địa Nguyên pháp khí không tệ rồi!

Cả Tụ Bảo các lập tức yên lặng lại, ngay cả Thiên Ma công chúa cũng đẩy mấy cái tay che miệng của các thị nữ ra, khuôn mặt khiếp sợ không thôi.

Tuy nói Thiên Ma tông giàu có, nhưng cũng không chịu được việc tiêu xài như vậy. Mặc dù nàng có thể dùng đến một nghìn vạn Chu Tước đan để mua một chút đồ, nhưng cũng có điều kiện hạn chế. Trong vòng một năm, tối đa nàng cũng chỉ có hai, ba cơ hội để tiêu xài như vậy thôi! Nếu như ngày nào cũng làm vậy thì cả Thiên Ma tông cũng phải phá sản.

- Người này rốt cuộc là ai?

Thiên Ma công chúa an tĩnh lại, ánh mắt tò mò nhìn về phòng khách khanh số ba. Nàng tự cảm thấy mình đã kiêu ngạo, đã giàu có lắm rồi, nhưng người này so với nàng hình như còn giàu có hơn, còn kiêu ngạo hơn nhiều!

Chỉ là một giây ngắn ngủi thôi, nhưng dường như đã rất lâu lắm rồi, khách nhân trong phòng số tám rốt cuộc đã báo giá:

- Sáu nghìn một trăm vạn!

Trong âm thanh rốt cuộc đã có chút dao động. Sáu nghìn một trăm vạn mua mười khối Thâm Hải Thủy Mẫu tinh đã không phải là vấn đề đáng giá hay không nữa rồi, cái này căn bản là đấu phú; đấu khí; đấu phá sản!

- Hừ!

Phương Vân hừ lạnh trong lòng một tiếng rồi đứng lên. Mặc dù trong túi không gian của hắn còn có một đống Vạn Linh Chi Nham cùng Oan Hồn Chi Thạch, sau khi bán đi thì chắc chắn sẽ hơn sáu nghìn vạn. Nhưng nếu như hắn biết rõ đối phương cố ý đối nghịch với mình, thì tự nhiên sẽ không tiếp tục đi làm cái chuyện ngu xuẩn tiếp tục tăng thêm nữa!

- Lục gia, chúng ta đi thôi!

Phương Vân nói với Lam Ngâm Kiếm ở phía sau.

Lam Ngâm Kiếm vốn đang lo lắng Phương Vân sẽ tiếp tục nói thêm, không nghĩ tới Phương Vân cư nhiên lại dứt khoát rút lui như thế. Hắn là người tinh tường, lúc nghe Phương Vân nói ra giá sáu nghìn vạn nhưng giọng rất bình tĩnh, điều đó cho thấy Phương Vân vẫn còn tài lực. Hiển nhiên, sáu nghìn vạn tuy nhiều nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn có thể thừa nhận được!

Có thể ở trong phạm vi thừa nhận, nhưng lại quyết định rút lui thật nhanh, không để cho cái ý chí ham muốn chiến thắng. Điều này làm cho Lam Ngâm Kiếm có một nhận thức mới về Phương Vân.

- Ừ, chúng ta đi thôi!

Mới vừa đi đến cửa thì đột nhiên có một trận gió ào tới. Một tên sai vặt mặc áo xanh đột nhiên đi vào. Lam Ngâm Kiếm nhận ra đây là hạ nhân của Tụ Bảo các, giận tím mặt lên:

- Ai bảo ngươi tiến vào?

Tụ Bảo các có quy củ củ Tụ Bảo các, phòng khách khanh không phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào!

- Lục gia bớt giận, là khách nhân trong phòng số tám nói ta tới đây!

Tên sai vặt này nói.

Lục gia cả kinh. Dựa vào việc người trong phòng số tám có thể báo ra giá sáu nghìn vạn để mua đồ thì đã đủ để Tụ Bảo các coi trọng rồi.

- Lục gia, đừng nóng vội. Nghe thử hắn muốn nói gì.

Phương Vân giơ lên tay, lạnh nhạt nói.

Thấy hai người nhìn chằm chằm mình như vậy, gã sai vặt cũng có chút sợ hãi. Do dự một chút, hắn đã nói ra:

- Xin hỏi vị này có phải là tiểu hầu gia Phương Vân?

- Hử?

Bị một tên sai vặt nói thẳng ra thân phận mình như vậy, trong lòng Phương Vân lập tức nổi lên một cơn sóng lớn. Nghe tên sai vặt này nói như vậy, hiển nhiên thân phận của mình là được người trong phòng khách khanh số tám nói cho biết. Nói cách khác, người trong phòng đó đã sớm biết thân phận của Phương Vân.

Nhưng mà phải biết rằng, từ lúc Phương Vân tiến vào Hoài An thành đến nay thì đây là lần đầu tiên được Lục gia dẫn vào Tụ Bảo các! Nhưng đối phương lại có thể cách sương phòng mà nói ra thân phận của mình, điều này cũng làm cho Phương Vân phải khiếp sợ.

"Người này quả nhiên là vì ta mà đến!", tâm niệm Phương Vân vừa chuyển, lập tức hiểu người trong phòng số tám đã sớm nhìn ra thân phận của mình, hơn nữa hồi nãy đấu giá mỗi lần tăng thêm một trăm vạn cũng chính là trêu chọc mình.

Đây cũng là lần đầu tiên Phương Vân gặp một người biết thân phận của mình nhưng lại nhờ sai vặt đến hỏi như thế, hắn không khỏi có hứng thú đối với thân phận đối phương. Nhưng mà, dù sao hắn cũng là người có tâm cơ sâu kín, tâm tính cũng trầm ổn không ít cho nên trên mặt cũng không hề biểu lộ ra điều gì. Chỉ mở miệng nói:

- Không sai, chính là ta!

- Vậy thì tốt quá!

Ngoài dự tính của Phương Vân, người sai vặt lại thở phào nhẹ nhõm, tươi cười nói:

- Xin tiểu hầu gia chờ một chút. Vị khách nhân trong phòng số tám nói mong tiểu hầu gia dừng bước, nếu như tiểu hầu gia không ngại thì khách nhân đó muốn gặp tiểu hầu gia. Hơn nữa còn có một vật muốn tặng cho tiểu hầu gia.

- Ồ?

Phương Vân dừng bước lại, mặt không chút thay đổi nói:

- Được rồi, ngươi nói với hắn là ta ở đây chờ!

- Tiểu nhân lập tức đi ngay!

Gã sai vặt nhanh chóng xoay người rời đi.

Lam Ngâm Kiếm thấy cuộc nói chuyện như vậy thì cũng không khỏi ngạc nhiên, tất cả mọi việc đều nằm ngoài dự đoán của hắn.

- Bản thân ta cũng muốn nhìn xem ai muốn đối nghịch với ta!

Tâm tư Phương Vân vừa động thì lập tức bước về, ngồi xuống chỗ của mình. Đối phương đã có thể biết thân phận của Phương Vân, điều đó cũng có nghĩa là mình không còn gì bí mật với hắn cả, mà thân phận của đối phương lại như một mảnh sương mù. Dưới tình huống như vậy, dĩ nhiên Phương Vân không ngần ngại nhìn xem thử đối phương là thần thánh phương nào.

Đấu giá vẫn tiếp tục tiến hành, nhưng mà Phương Vân cũng không có tâm tư tham gia.

Chỉ chốc lát sau, vị nữ đấu giá sư xinh đẹp ở dưới đã bưng một cái khay đến, nở nụ cười đầy quyến rũ:

- Vị này là tiểu hầu gia Phương Vân đi. Ta được vị khách nhân trong phòng khách khanh số tám ra lệnh đem mười khối Thâm Hải Thủy Mẫu tinh này cho tiểu hầu gia. Bởi vì tiểu hầu gia còn mua những vật khác của chúng ta, cho nên theo như thông lệ, ta đã đem mấy khối Thâm Hải Thủy Mẫu tinh đó để chung với những đồ tiểu hầu gia đã mua. Một lát, tiểu hầu gia có thể lấy đi là được.

Trong khay cũng chỉ có một ít tinh thể Thâm Hải Thủy Mẫu, hiển nhiên đây chỉ là biểu đạt hàm ý mà thôi. Còn mười khối Thâm Hải Thủy Mẫu chân chính đã sớm được cất đi rồi.

- Hử?

Chân mày Phương Vân khẽ nhếch, nhưng cũng không nói gì. Ánh mắt của hắn đang nhìn về chỗ sau màn cửa sương phòng.

Một tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền vào. Người còn chưa vào tới nơi thì đã nghe được tiếng cười truyền đến:

- Sao rồi? Nhận được lễ vật của ta mà còn chưa hài lòng sao?

Âm thanh vừa phát ra thì màn cửa đã được vén lên. Một người thiếu niên mặt mày thanh tú nắm một cái quạt trong tay, cổ tay hơi lắc nhẹ, người thong dong đi đến.

Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt trong sương phòng đều tập trung nhìn về người thiếu niên mặc áo đen này.

- Í!

Nữ đấu giá sư xinh đẹp nhìn người áo đen này rồi nhìn Phương Vân một cái, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Từ hàng lông mày của hai người này toát ra một khí chất có ba phần tương tự nhau.

Phương Vân cũng hơi nghi ngờ nhìn người thiếu niên áo đen này, bộ dáng của tên thiếu niên rõ ràng là đã biết mình. Nhưng Phương Vân lại không nhớ rõ là mình có biết một người như thế.

Đột nhiên, trong lòng khẽ động. Dường như Phương Vân nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ ngoài ý muốn rồi bật thốt lên nói:

- Là ngươi!

Âm thanh vừa phát ra, Phương Vân cũng không nói lời nào nữa. Hắn đi tới vài bước, duỗi tay ra nhéo lấy lỗ tai của người thiếu niên này.

- Ai da, đau!

Thiến niên áo đen quát to một tiếng, làm ra bộ dáng e ngại vô cùng, dưới chân liên tục lui về sau tạo ra một hư ảnh. Sau đó, hắn nói ra một câu khiến cho mọi người ở đây phải chấn động cả lên:

- Biểu ca, đệ nhận thua! Đệ biết sai rồi, đừng nhéo nữa!

- Hừ!

Phương Vân hừ lạnh một tiếng, cổ tay thuận thế tiến tới bắt được cánh tay của thiếu niên áo đen, rồi kéo một cái. Ngay lập tức, người thiếu niên áo đen bị quay mấy vòng trên không trung. Ngay lúc đó thì trong cơ thể người thiếu niên này phát ra một cỗ lực lượng hùng hồn đánh văng bàn tay của Phương Vân, sau đó thoáng một cái đã bay tới một góc trong sương phòng, cười hì hì!

- Lục gia! Phiền toái mấy người các ngươi ra ngoài trước một lát đi sao!

Phương Vân cũng không truy kích, mở miệng nói.

Mỗi người đều có một chút bí mật không muốn cho người khác biết. Mặc dù Lục gia rất thân với mình, nhưng Phương Vân cũng không muốn cho hắn biết chuyện này.

Lam Ngâm Kiếm cùng với nữ đấu giá sư gật đầu, sau đó cùng rời khỏi phòng.

Chờ hai người đó ra khỏi phòng xong, tâm thần Phương Vân khẽ động. Lập tức có một cổ nội lực vô hình khuếch tán ra bao trọn cả căn phòng lại, không cho âm thanh phát ra ngoài.

- Được rồi, bây giờ không có người ngoài nữa. Thế Khôn, nói cho huynh biết, tại sao tu vi võ đạo của đệ lại tiến triển tới như vậy?

Phương Vân nhìn qua thiếu niên áo đen nói. Lấy năng lực của hắn bây giờ, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy biểu đệ của mình đã đạt tới Địa Biến cảnh. Tính tình của Thế Khôn hay đùa giỡn, không chuyên chú vào việc gì cả, nhưng lại có thể vượt qua Địa Biến cảnh thì quả là một chuyện đáng kinh ngạc!

- Ha ha, biểu ca quả nhiên lợi hại. Đệ vốn cho rằng đệ được đạo thống của Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ thì đã lợi hại rồi, không ngờ huynh còn lợi hại hơn đệ!

Tôn Thế Khôn cười hì hì nói. Đi tới mấy bước, rồi không hề khách khí ngồi xuống ghế của Phương Vân.