Phương Vân hiện tại đã đạt tới Địa Biến cảnh đỉnh phong, đây là một điều kiện thuận lợi. Mà căn cứ vào tâm đắc tu luyện của Phong Thái Thương thì phương pháp tu luyện Linh Tuệ cảnh của hắn rất là đặc thù, phải tốn một thời gian rất dài.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Phương Vân mới có ý nghĩ đem các pháp khí của mình nâng thêm một cấp bậc nữa.
Nếu như có thể tế luyện Ngũ Ngục Phong ra thêm bốn ngọn núi Phong, Thủy, Hỏa, Địa thì kiện pháp khí này có thể đề thăng làm cực phẩm trong Địa Nguyên pháp khí. Nhưng để làm được như vậy cần phải có cơ duyên cùng vận khí rất lớn. Đây là một chuyện tốn rất nhiều thời gian, cho dù Phương Vân có thể đạt tới Thiên Tượng cảnh thì cũng chưa chắc làm nổi.
Ngược lại, nếu muốn tế luyện Bạch Cốt châu tới Địa Nguyên pháp khí thì lại dễ dàng hơn một chút.
Bước hình đầu tiên của bạch cốt châu chính là hóa thành mười hai đầu Đại Lực Bạch Cốt ma; bước thứ hai hóa thành Vu ma; bước thứ ba chính là Viêm ma thượng cổ, có năng lực điều khiển thời tiết ở các nơi khác nhau. Một khi đạt đến Viêm ma thì sẽ có uy lực vô cùng lớn, đồng thời, Bạch Cốt châu lúc đó cũng đã ngang với Địa Nguyên pháp khí!
Muốn đem Vu ma tế luyện thành Viêm Ma thượng cổ thì cần rất nhiều tài liệu quý hiếm, như: huyết tinh, tánh mệnh nguyên tinh, hàn thiết biển sâu…ngoài ra, còn phải luyện chế ở trong núi lửa nóng chảy thì mới được!
- Những thứ này toàn là đồ của tông phái giới. Xem ra, phải đến tông phái giới để dò la tin tức mới được.
Huyết tinh, nguyên tinh…những vật này đối với người bình thường là vô dụng, thứ hai là người bình thường phân biệt không được. Cho nên không thể mua được ở thế tục, vì thế phải đi đến tông phái giới để tìm kiếm!
Cốc cốc!
- Vào đi!
Phương Vân thanh tỉnh lại.
Cửa phòng mở ra, Triệu Bá Ngôn cầm một phong thư đi vào:
- Đại nhân, Lục gia của Tụ Bảo các đưa tin.
- Hử?
Phương Vân khẽ ngạc nhiên, lập tức ngồi dậy:
- Lấy ra cho ta xem!
Phương Vân đưa mắt nhìn một cái, trên phong thư có viết “Lam Ngâm Kiếm cảm ơn tiểu hầu gia Phương Vân”. Phương Vân giờ này mới biết vị Lục gia này có tên thật là Lam Ngâm Kiếm. Có thể nói bức thư này viết vô cùng cẩn thận, ý tứ đại khái là chúc mừng Phương Vân đã được sắc phong làm đại tướng quân, sau đó nói với Phương Vân là hắn đã về đến phạm vi thế lực an toàn của Tụ Bảo các.
- Bức thư này do ai đưa tới?
Phương Vân hỏi.
- Dạ, là một hầu bếp ở Tây Hạc lâu, còn ở ngoài cửa ạ!
Triệu Bá Ngôn nói.
- Ha ha.
Phương Vân cười nói:
- Lá thư này chính là mấu chốt quan trọng để ta chọn lấy thành trì!
Người của Tụ Bảo các cực kỳ đoàn kết. Cứu Lục gia chẳng khác nào để cho Tụ Bảo các thiếu một nhân tình rất lớn, sau này có thể dễ dàng mượn lấy tài lực của Tụ Bảo các hơn. Mặc dù nói thương nhân hay tính toán, Tụ Bảo các không thể có khả năng cho Phương Vân một kiện Địa Nguyên pháp khí, nhưng chắc chắn sẽ cho giá ưu đãi.
Như việc Phương Vân muốn tế luyện Bạch Cốt châu lại, có những tài liệu rất khó kiếm được. Nhưng chỉ cần có quan hệ với Tụ Bảo các, nhờ Tụ Bảo các tìm giùm, sau đó báo lại cho hắn một tiếng là có thể giảm được rất nhiều phiền toái.
- Ngươi chờ một chút!
Phương Vân lấy một cây bút lông ra từ trong ống đựng bút, chạm một chút mực rồi viết ra một phong thư.
- Giao cái này cho người đưa tin, nói hắn đưa cho Lục gia!
- Vâng!
Triệu Bá Ngôn lĩnh mệnh đi.
Sau khi tấn thăng thành Bình Yêu đại tướng quân, thì Phương Vân có một cơ hội được lựa chọn thành trì để đóng quân. Ý của Phương Vân chính là đóng ở thành trì nào có thế lực của Tụ Bảo các, như vậy có thể mượn được “thế” của Tụ Bảo các!
Thực lực Tụ Bảo các hùng hậu vô cùng, chỉ cần thấy Tụ Bảo các có thể đùng đến bốn kiện Địa Nguyên pháp khí để trấn áp phân các ở Tây Nhị thành đã cho thấy tổ chức này rất giàu. Nếu không phải vì Địa Nguyên pháp khí quá đắt, căn bản không thể nào dùng từ “mua nổi” để hình dung thì Phương Vân sẽ không có đi luyện chế Địa Nguyên pháp khí làm gì, trực tiếp mua là được!
Ba ngày sau đó, Lục gia đã đưa tới một tờ giấy. Lần này không phải là thư mà là một tờ bản đồ đơn giản, trên đó có phát họa đại hình của Cửu Châu, sau đó có dùng mực nước điểm một vài chỗ ở trên, sát ngay đó còn có tên của các thành trì.
Tờ bản đồ này chính là bản đồ phân bố thế lực của Tụ Bảo các.
Phương Vân vung tay lên, lập tức lấy ra tấm bản đồ hành quân, ở trên đó có phát họa địa hình của Đại Chu cùng với tứ hoang. Tấm bản đồ này do Binh bộ phân phát cho đại tướng quân, là bản đồ do chính triều đình phái người đi vẽ, để giúp các đại tướng quân Đại Chu hành quân đánh giặc, cực kỳ tinh chuẩn.
Phương Vân đem hai tờ bản đồ đè lên nhau, yên lặng suy nghĩ.
Đại tướng quân của Đại Chu hoàng triều quá nhiều. Mà những đại tướng quân đó vì muốn có cơ hội kiến công lập nghiệp nên đa phần toàn chọn việc trấn thủ các thành trì ở biên cương Đại Chu. Cho nên, Phương Vân nếu muốn trấn thủ thành trì ở các nơi gần Địch hoang, Di hoang, Mãng hoang, Man hoang là điều cực kỳ khó.
Nhưng mà, cách nghĩ của Phương Vân lại hoàn toàn khác.
Trước khi nhìn thấy Dương Hoằng và Phu Tử, thì ý muốn của Phương Vân chính là sớm lập được chiến công để được phong vương bái hầu. Nhưng bây giờ đã không giống như trước nữa, sau việc hắn xông vào Bình Đỉnh hầu phủ thì đã không còn người nào dám dây dưa vào mẫu thân. Hơn nữa, người người đều cho rằng, mình sắp được phong hầu rồi nên chắc chắn mình có rời khỏi kinh thành thì mẫu thân cũng không gặp phải chuyện gì cả.
Không có các phu nhân tìm phiền toái cho mẫu thân; thực lực của phụ thân mạnh mẽ đến nỗi Bình Đỉnh hầu không dám làm càn, chính những điều đó đã khiến cho Phương Vân không còn nóng lòng được phong Hầu nữa. Dù sao, nếu như mình phong Hầu quá sớm thì tương lai lúc đại ca phong Hầu sẽ rất khó khăn.
Một môn hai Hầu thì còn trong phạm vi chấp nhận được, nhưng nếu có đến ba Hầu thì sẽ khiến cho dân chúng phải nghị luận, thậm chí còn có người lấy lý do quyền hành Phương gia quá lớn để luận tội.
Đừng xem Nho gia bây giờ đối với Phương Vân không tệ lắm, nhưng nếu như có liên quan đến các vấn đề nguyên tắc thì sợ rằng Nho gia sẽ là thế lực đầu tiên chỉ trích ngay. Cho nên, việc phong Hầu của hắn phải lựa ngay thời điểm đại ca cũng được phong Hầu, cả hai người cùng được phong Hầu thì sẽ giảm đi được một chút áp lực.
Hơn nữa, nếu như đại ca muốn ở cùng một chỗ với Phúc Khang công chúa thì phải đạt được hiệp nghị của Vũ Mục với Nhân Hoàng, đó chính là được phong Hầu. Nếu như bởi vì mình mà ảnh hưởng đến chuyện của đại ca cùng Phúc Khang công chúa thì Phương Vân có đi chết cũng cảm thấy không hết tội!
Cho nên, Phương Vân cảm thấy việc cấp bách nhất bây giờ không phải là phong Hầu mà chính là tăng tu vi võ đạo lên! Chỉ khi có vũ lực cường đại thì mới có thể thay đổi được vận mệnh của Phương gia!
Căn cứ vào cuộc nói chuyện với Phu Tử ở khu rừng hoa mai, mặc dù tu vi của phụ thân có thể đã đến Thiên Trùng cảnh, nhưng theo sự thôi diễn của Phu Tử thì Phương gia vẫn đi vào vận mệnh cửa nát nhà tan! Điều này làm cho Phương Vân sinh ra một cảm giác rất cấp bách!
Cả Thiên Trùng cảnh cũng không thể thay đổi được vận mệnh của Phương gia, một Địa Biến cảnh nho nhỏ như mình thì có thể làm gì chứ?
Phương Vân có dự cảm cái cảm giác cấp bách trong lòng mình càng ngày càng lớn hơn!
Lấy thực lực của Phương Vân hiện giờ, nếu như dùng Địa Biên chi pháp thì căn bản có thể quét ngang toàn quân đội, ở trong quân đội đã không còn bao nhiêu ý tứ nữa. Nếu thế thì chẳng bằng xông pha vào tông phái giới, để có thể mài luyện năng lực mình hơn.
Thực lực của tông phái giới vô cùng thâm hậu, chỉ dựa vào mấy người như Phong Thái Thương, Quân Niệm Sinh đã có thể chế trụ Phương Vân, mà những người này chẳng qua là cao thủ trong thanh niên đồng lứa thôi. Phía trên bọn hắn còn có rất nhiều cường giả đã thành danh nhiều năm.
Nếu như có thể lẫn vào trong tông phái giới để tu luyện, rõ ràng sẽ có hiệu quả hơn so với quân đội nhiều!
Có ý nghĩ như thế, Phương Vân liền chọn một thành trì:
- Hoài An thành, chính là chỗ này!
Hoài An thành ở trung bộ Đại Chu, có khoảng cách tương đối với tứ hoang. Nhưng, điều quan trọng nhất đó là ở đây có phân các của Tụ Bảo các. Đối với Phương Vân thì bản đồ phân các của Tụ Bảo các cũng đại diện cho một phần thế lực của các tông phái.
Bởi vì, Tụ Bảo các được mở ra chính là vì các tông phái. Nơi có phân các của Tụ Bảo các thì cũng có ý nghĩa nơi đó có rất nhiều tu sĩ các tông phái.
Sau khi xác định được nơi đóng quân, Phương Vân lập tức viết một phong thư đưa vào Quân Cơ Xứ.
Hai ngày sau, đã có thư hồi đáp của Quân Cơ Xứ: Chấp nhận!
Phương Vân lập tức lấy danh nghĩa Bình Yêu đại tướng quân, triệu tập nhân mã của mình đang đóng ở Mãng hoang tiến về Hoài An thành. Sau khi làm xong, Phương Vân liền ở lại kinh thành chờ mười ngày. Vì theo sự tính toán của Phương Vân, mấy vạn binh mã của hắn muốn từ Mãng hoang đi đến Hoài An thành thì cũng cần đến nửa tháng, cho nên cũng không cần lên đường gấp.
Thời gian từng ngày trôi qua, Phương Vân vẫn ở trong Hầu phủ. Trừ những lúc tu luyện tâm pháp Linh Tuệ cảnh của Phong Thái Thương, thì những thời gian còn lại hắn luôn phụng dưỡng mẫu thân. Hai mẫu tử cùng ăn cơm, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Một tháng sau, ở Di hoang lại xảy ra chiến tranh. Mà ở trong đại chiến này, đã có một người làm kinh động cả cuộc chiến, thậm chí còn kinh động đến kinh thành.
Y Vi Lương, một vị nữ tướng, trước cuộc chiến này thì nữ tử đã được phong làm Cân Võng đại tướng quân. Nhưng điều làm Phương Vân chú ý tới người này chính là Lục bộ đang vì nữ tử tên Y Vi Lương, mà triệu tập cả Lục bộ để thương nghị chuyện phong Hầu! Hơn nữa, Lục bộ cũng vì thế mà sinh ra tranh cãi nhau.
Đại Chu hoàng triều bị Nho gia ảnh hưởng quá sâu, đạo lý Tam Cương Ngũ Thường đã xâm nhập vào lòng người. Vốn một nữ tử không được phép đầu quân, hơn nữa trong lịch sử hơn ngàn năm của Đại Chu cũng chưa có nữ vương hầu nào, nhưng quả thật lần này đã bị ảnh hưởng không thôi.
Trời sinh nữ tử đã có thể chất yếu, việc tu luyện võ công khó khăn hơn nhiều so với nam tử. Hơn nữa, trong quân ngũ đều là nam tử cả, cho dù một nữ tử có thực lực được phong Hầu thì cũng không nguyện ý ở chung một chỗ với đám nam tử mình đầy vết máu, mồ hôi khắp người, rất là dơ bẩn. Tỷ như Cô Xạ quận chúa Lưu Tiên Nhi, nếu như nàng ta muốn được phong Hầu thì hoàn toàn có thể. Nhưng nếu muốn để cho nàng cùng sống với các nam tử trong quân đội, rồi nhiều ngày không tắm rửa, thì sợ rằng phản ứng đầu tiên chính là vung kiếm giết hết người ở chung quanh.
Nữ tử đầu tiên ở Đại Chu muốn được phong hầu, chuyện này đã làm cho cả kinh thành sôi sục lên. Có nhóm người cho rằng Y Vi Lương hoàn toàn có tư cách, có thể được phong Hầu. Nhưng có một nhóm khác lại nói rằng nữ tử thì không nên ra chiến trường, làm như vậy là trái với nguyên tắc, cho dù công lao có đủ thì cũng không thể phong Hầu.
Cả hai nhóm đều là người của Nho gia!
Dần dần, bởi vì chuyện này quá huyên náo, nên bối cảnh của Y Vi Lương cũng dần được bộc lộ ra.
Phụ thân của Y Vi Lương là một vị đại tướng trấn thủ thành ở biên cương.
Ở biên cương có rất nhiều loại thành trì, có thành trì vì buôn bán phát triển mà trở nên rất giàu có. Nhưng cũng có nhiều thành trì vì chiến hỏa liên miên mà rất hoang vu.
Phụ thân của Y Vi Lương chính là một đại tướng quân trấn giữ một tòa thành hoang vu ở biên cương quanh năm suốt tháng. Cả đời hắn luôn ở biên cương, ngay cả thê tử nhi nữ mà hắn cũng không đoái hoài đến. Nguyện vọng lớn nhất của hắn là hi vọng trước khi chết, triều đình có thể thừa nhận công lao của hắn mà phong hắn thành vương hầu. Cũng không phải vì hắn ham vinh danh phú quý, hắn chỉ hi vọng triều đình có thể khẳng định mình mà thôi.
Vị đại tướng quân này, cuối cùng cũng không thể được phong hầu, buồn bực mà chết!
Y Vi Lương chính là nữ nhi của hắn!
Nhận được tin phụ thân mất đi, Y Vi Lương liền gia nhập quân ngũ. Mục đích của nàng chỉ có một, đó là thực hiện nguyện vọng được phong hầu thay cho phụ thân!
Năm ngày sau đó, Nhân Hoàng đã nhúng tay vào, áp chế hết mọi tranh cãi:
- Y Vi Lương hiếu kính với phụ thân, kỳ tâm có thể thấy rõ. Nay thấy công lao đã đủ phong Hầu, sắc phong làm Duẫn hầu!