Phương Vân cùng Triệu Bá Ngôn nhìn nhau. Hai người đang nói đến chuyện của Tông Nhân phủ, không ngờ rằng ngay lập tức đã có tin của Tông Nhân Phủ đưa tới.
- Thư gì? Lấy ra cho ta xem!
Phương Vân đưa tay ra.
- Thiếu gia, thư ở đây.
Lương bá đưa thư tới.
Phương Vân mở phong thư ra, một hàng chữ như rồng bay phượng múa lập tức hiện lên trong mắt hắn: "Tông Nhân phủ đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn, chúc mừng tiểu hầu gia tấn chức Bình Yêu đại tướng quân!"
Dưới hàng chữ còn có một con dấu màu đỏ.
- Ha ha, tốt! Tông Nhân phủ tặng ta một phần đại lễ rồi!
Phương Vân nhìn xong, cười lớn lên:
- Ngươi đưa thư còn có đó không? Nói cho hắn biết, phần đại lễ này của Tông Nhân phủ, ta nhận!
- Vâng, thiếu gia.
Dừng một chút, Lương bá đem một hộp gấm tới:
- Tông Nhân phủ còn đưa tới lễ vật đây, thiếu gia có muốn xem qua không?
Phương Vân phất phất tay:
- Không cần! Đại lễ của Tông Nhân phủ đang ở trong tay ta rồi!
Phương Vân là người thông minh, chỉ cần nhìn lướt qua phong thư thì cũng biết đây mới chính là đại lễ của Tông Nhân phủ. Bằng vào cái con dấu ở trên lá thư này của Tông Lệnh Tông Nhân phủ, hắn có thể tùy thời mượn thế lực của Tông Nhân phủ để thu lấy các tin tức trọng yếu.
Cái lễ vật này quá nặng rồi! Tông Lệnh Tông nhân phủ quả thật đã tặng cho mình một phần lễ vật rất lớn! Giá trị của nó còn vượt xa hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim!
Triệu Bá Ngôn cũng có chút môn đạo, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Phương Vân, âm thầm kinh hãi:
- Thế lực Tông Nhân phủ tuyệt đối ở trên Phương gia. Cho dù Tông Nhân phủ không làm gì được Phương gia thì theo đạo lý cũng không cần lấy lòng Phương gia chứ! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vị chủ công ta đây còn có một bí mật gì đó? Ngay cả Tông Nhân phủ cũng vì nó mà phải lấy lòng ư!
Trong lúc nhất thời, Triệu Bá Ngôn cảm thấy Phương Vân mà mình hiểu rõ đã trở nên rất thần bí, không cách nào nhìn thấu được nữa. Nhưng dù sao hắn cũng đã lăn lộn ở trong giới tông phái một thời gian dài, biết rõ có thứ nên nói, có thứ không nên nói. Cho nên, mặc dù trong lòng có nghi vấn nhưng cũng không hỏi ra, hắn tiếp tục nói:
- Đại nhân, Tông Nhân phủ đã đưa tới đại lễ như vậy, chúng ta có cần...
Có Lương bá ở đây, Triệu Bá Ngôn cũng không muốn nói hết ra.
- Muốn, dĩ nhiên muốn!
Phương Vân thu mắt lại, cất đi lá thư của Tông Lệnh Tông Nhân phủ.
- Nếu như hắn không có ý định gì với Phương gia thì thôi, nhưng nếu như có bất cứ hành động gì thì đó cũng là lúc chết của hắn!
- Thuộc hạ hiểu!
Triệu Bá Ngôn khom người thi lễ, nhanh chóng rời đi.
Sau khi giải quyết xong chuyện Tông Nhân phủ, mọi thứ cũng trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Mỗi ngày, trừ việc tu luyện võ công thì Phương Vân lại tâm sự, tản bộ với mẫu thân. Quân luật của Đại Chu hoàng triều sâm nghiêm, nếu không có sự cho phép của Quân Cơ Xứ cùng Binh bộ thì không được phép rời quân đội. Phương Vân đã ở bên ngoài một năm, mượn cơ hội trở về báo cáo với Binh bộ lần này, liền hầu hạ mẫu thân của mình.
Vào mỗi ngày, Phương Vân đều lấy nửa viên đan dược thượng phẩm pha vào trong trà sâm để cho mẫu thân uống. Đến buổi sáng và buổi tối thì hắn lại dùng nội lực làm lưu thông máu huyết, tán đi các khí huyết bị tụ cho Hoa Dương phu nhân. Sau một thời gian ngắn, hiệu quả của đan dược bắt đầu bộc lộ ra, thân thể của Hoa Dương phu nhân đã tốt hơn rất nhiều, các nếp nhăn trên mặt cũng giảm hẳn đi.
Phương Vân lại ra lệnh cho Triệu Bá Ngôn sai người đi tìm các loại dược liệu tốt như hà thủ ô cho mẫu thân Hoa Dương phu nhân ăn vào. Dưới sự chiếu cố hết lòng của Phương Vân, Hoa Dương phu nhân cũng ngày càng khỏe hơn, hàng ngày cũng cười nhiều hơn. Không có các phu nhân, nương nương phi tần trong hoàng cung tìm phiền toái, dường như tâm thần của Hoa Dương phu nhân thư thái hẳn đi, hoàn toàn không lo gì nữa.
Thấy những điều này, Phương Vân cũng âm thầm vui mừng. Tuổi của mẫu thân đã lớn, cốt cách cũng định hình rồi. Không nói đến việc tu luyện võ đạo rất mất nhiều thời gian, mẫu thân không hề có nhiều thời gian như thế, cho dù là tu luyện thì sự khó khăn trong lúc tập cũng khiến cho mẫu thân chịu không nổi.
Võ giả, nếu như không đạt đến Thiên Tượng cảnh thì không thể gia tăng tuổi thọ được. Phương Vân cũng hiểu rõ, nếu như mình dốc hết sức thì mẫu thân mình có thể đạt tới Tinh Phách cảnh, nhưng muốn vượt qua được Địa Biến cảnh thì lại khó như lên trời, còn muốn đạt đến Thiên Tượng cảnh thì hoàn toàn không có khả năng!
Cho nên, Phương Vân cũng chỉ cầu thầm nguyện mẫu thân của hắn có thể thọ lâu, thân thể khỏe mạnh!
*****
Ở một nơi cách kinh thành rất xa, một dãy núi khổng lồ như một con rồng đất đang gục trên mặt đất được mây mù bao phủ lại. Cả dãy núi này tỏa ra một cỗ khí tức mênh mông, cổ xưa.
Ngọn núi này chính là nơi tọa lạc của Liệt Thiên tông, một trong những đại tông phái của Ma đạo. Thỉnh thoảng ở trên đỉnh ngọn núi này lại có những luồng kiếm khí đen nhánh phá rách hư không từ trong mây mù xuyên thấu qua. Phía sau mỗi luồng kiếm khí, chính là một tên đệ tử Liệt Thiên tông!
Két!
Cửa gỗ được đẩy ra, một tên người hầu thần thái hèn mọn, theo quy củ bưng một mâm cơm rồi đẩy cửa đi vào. Bây giờ là giữa trưa, đã đến thời gian ăn cơm. Hắn theo thời gian bưng cơm đến cho các đệ tử nội môn.
Quy củ của Liệt Thiên tông vô cùng sâm nghiêm. Lúc bình thường, khu vực nội môn cấm những người khác đi vào. Chỉ đến thời gian đưa cơm thì những người có thân phận thấp hèn nhất ở ngoại môn mới có thể tiến vào để đưa cơm. Nhưng mà, Liệt Thiên tông cũng có sự quản chế rất nghiêm khắc với thời gian đưa cơm của những người này. Thời gian lưu lại không đượt vượt quá thời gian đã quy định, nếu không sẽ bị môn quy trừng trị!
Xuyên qua một con đường bằng đá quanh co khúc khuỷu, một tên tạp dịch nhìn các đệ tử Liệt Thiên tông đang diễn luyện đạo pháp, kiếm pháp. Từng tiếng nổ ầm ầm phát ra, kiếm khí bay ngang đầy trời.
- Đáng tiếc, tư chất của ta tương đối kém, bằng không, đã có thể cùng bọn họ luyện tập...
Tên tạp dịch này thầm nghĩ trong lòng. Tư chất của hắn vốn không tồi, chẳng qua điều kiện thu nhận đệ tử của Liệt Thiên tông quá cao, từng đệ tử của Liệt Thiên tông toàn là những người có ngộ tính trăm năm mới có một. Tư chất hơn hắn rất nhiều, cho nên hắn không thể nào được nhận.
Nếu không phải thái độ của hắn thành khẩn, quỳ suốt một ngày một đêm ở ngoài, rồi đồng ý làm một tên tạp dịch ở trong Liệt Thiên tông thì sợ rằng còn không có tư cách đi đưa cơm như ngày hôm nay.
Từ khi tiến vào Liệt Thiên tông đến nay, hắn đã đợi đến tám năm rồi, nhưng công pháp tu luyện vẫn chỉ là những pháp môn trụ cột mà thôi. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì cho đến khi hắn chết già đi, tu vi võ đạo cũng không thể nào tiến triển thêm được.
- Đi nhanh về nhanh, đừng có ngừng lại quá lâu!
Ngoài cửa nội môn, các thủ vệ thấy hắn thì nghiêm nghị lại, khiển trách.
Tên tạp dịch này vội cúi đầu, thành khẩn nói “vâng" một tiếng. Sau đó đi qua cánh cửa, vào bên trong nội môn.
Trong nội môn có rất nhiều sương mù, từng cung điện như ẩn như hiện ở bên trong. Khác với các đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn ở trong các cung điện rất xa hoa. Bên trong toàn là giường gấm nhuyễn kim, sương phòng của các đệ tử ngoại môn không thể nào so sánh nổi.
Đệ tử ngoại môn nếu như có thể tấn chức thành đệ tử nội môn thì như là một bước lên trời vậy. Trừ việc có pháp môn tu luyện cao thâm thì còn có quyền sanh sát với các đệ tử ngoại môn. Thậm chí, có môn phái còn tìm các nữ tử đang ở tuổi thanh xuân tới cho các đệ tử nội môn hưởng thu vui đùa.
Cốc cốc cốc!
Tên tạp dịch này đứng ở trước một cung điện ở phía đông, gõ cửa. Vào ngày thường, khi hắn tới nơi này thì e sợ không thôi, nhưng tâm tình hôm nay lại có chút kích động. Ngay cả lực đạo gõ cửa cũng mạnh hơn một chút.
- Vào đi!
Một âm thanh nhàn nhạt, không hề có sự dao động nào từ bên trong truyền ra.
Tên tạp dịch này nghe được, lập tức đẩy cửa phòng đi vào. Phòng ở bên trong được thiết kế vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái giường hẹp bằng kim loại, một cái rương quần áo trong góc, trên tường có hai thanh kiếm, ngoài ra không còn gì cả
Có thể nói nơi này hoàn toàn khác với các phòng sang trọng khác của các đệ tử nội môn, thậm chí mấy cái chăn ở trên chiếc gường kim cũng là của đệ tử ngoại môn, đơn giản mộc mạc vô cùng.
Ngồi xếp bằng ở trên giường là một thiếu niên mặc đồ đen, thần sắc lãnh tuấn. Người này đang nhắm mắt xếp bằng, một cổ sương mù màu đen từ các lỗ chân lông phun ra, bao phủ hắn ở bên trong.
- Hử?
Cảm nhận được sự khác thường, Lục Vũ bỗng nhiên ngưng tu luyện, mở mắt ra. Tên tạp dịch đệ tử này lúc bình thường vô cùng biết điều, sau khi để mâm cơm xuống sẽ lặng lẽ rời đi. Nhưng hôm nay lại ở đây lâu như vậy, còn chưa đi ra.
- Ngươi có chuyện gì không?
Lục Vũ đi xuống giường, phất áo bào một cái, lạnh lùng nói.
Tên tạp dịch này cúi đầu, trong mắt hơi do dự một chút. Rốt cuộc cũng có dũng khí, nói ra:
- Lục sư huynh, có người nhờ ta chuyển giùm cho sư huynh một câu. Hắn nói: muội muội của sư huynh ở kinh thành rất tốt, sư huynh không cần phải lo lắng!
Oong!
Lục Vũ hơi run lên, đầu chấn động không thôi. Thần sắc lãnh tuấn của hắn chỉ trong thoáng chốc đã không còn. Chuyện hắn có một muội muội thì trừ sư phụ Nhiếp Thiên Ma Quân Hoành Vô Cương ra, những người khác không hề biết gì. Một tên đệ tử tạp dịch thì lại càng không thể biết.
- Tiểu hầu gia.
Bỗng nhiên Lục Vũ nhớ tới Phương Vân, chỉ trong nháy mắt đã có vô số suy nghĩ. Hắn không ngờ rằng Phương Vân lại có thể đem nanh vuốt của mình vươn tới Liệt Thiên tông!
Thấy Lục Vũ có phản ứng, tên tạp dịch này biết mình đã thành công rồi:
- Người kia còn nói: Có người rất mong gặp lại ngài!
Lục Vũ hít sâu một hơi, rất nhanh đã trấn định tâm thần lại. Sự đấu tranh bên trong các đệ tử nội môn Liệt Thiên tông rất mãnh liệt, nếu như để cho bọn họ phát hiện ra mình có điều gì không đúng thì không hay chút nào cả.
- Trừ những điều này ra, hắn còn nói gì nữa không!
Lục Vũ bình tĩnh nói.
- Không có.
Tạp dịch lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Nhưng mà, hắn có vài thứ muốn ta chuyển cho sư huynh!
Tên tạp dịch này nói xong thì để cái mâm gỗ xuống. Rồi lấy mấy bình sứ trong ngực ra đưa tới.
- Vị kia dặn ta đem mấy thứ này giao cho sư huynh!
Lục Vũ trầm mặc không nói, đưa tay đón lấy. Vừa mở nắp bình ra thì một mùi thuốc nồng nặc đã từ trong đó xông ra, mùi thuốc này vừa thoát ra thì đã lập tức tụ lại, có thể mơ hồ thấy được hình dạng sông núi lờ mờ ở bên trong.
Lục Vũ thất kinh:
- Đan dược thượng phẩm!
Lục Vũ không thể nào ngờ rằng Phương Vân lại đưa cho hắn bảo bối như vậy! Chỉ nhìn lướt qua thì trong bình này cũng có hơn trăm viên đan dược thượng phẩm.
- Trương Cô Vũ, ngươi thật to gian! Thời gian nửa nén hương đã đến, sao ngươi còn không ra!
Một âm thanh quát mắng từ bên ngoài truyền tới, chính là đệ tử tuần tra.
Tên tạp dịch này nghe vậy thì khẽ run lên.
- Ngươi cứ đi đi! Mấy ngày nữa, chờ ta tấn thăng làm đệ tử trọng yếu xong thì ta sẽ có cách cho ngươi làm đệ tử nội môn.
Lục Vũ phất phất tay, lạnh nhạt nói. Vốn hắn có thể nói giúp tên tạp dịch này một hai câu để các đệ tử tuần tra không qua hỏi nữa. Nhưng hắn không muốn làm như vậy, vì nếu làm thế thì sẽ khiến cho các đệ tử nội môn đối địch chú ý.
Trương Cô Vũ mừng rỡ nói:
- Đa tạ sư huynh!
Mặc dù tư chất của hắn không quá xuất sắc, nhưng tâm trí lại không kém. Một câu nói của Lục Vũ lập tức làm cho tinh thần hắn đại chấn.
"Đệ tử trọng yếu! Không ngờ vị sư huynh này lại sắp tấn thăng thành đệ tử trọng yếu rồi!"
Trương Cô Vũ kích động không thôi. Theo quy củ của Liệt Thiên tông, chỉ có cường giả Địa Biến cảnh mới có thể làm đệ tử trọng yếu của môn phái. Mà quyền lợi của đệ tử trọng yếu lớn hơn rất nhiều so với đệ tử nội môn, chỉ cần một câu nói thôi cũng có thể cho một đệ tử ngoại môn thành đệ tử nội môn.
Một câu nói này của Lục Vũ vừa làm cho hắn khiếp sợ, vừa hưng phấn!
"Trương Cô Vũ ta làm tạp dịch ở Liệt Thiên sơn đã tám năm rồi, không ngờ lại có ngày có thể thoát khốn!"
Tâm tình của Trương Cô Vũ lúc này kích động vô cùng, thân thể cũng run lên. Hắn không ngờ rằng chỉ vì đáp ứng yêu cầu nhờ của một người thôi, mà lại tạo nên bước ngoặt cho chính cuộc đời mình.
- Vâng!
Trương Cô Vũ đáp một tiếng rồi để mâm cơm xuống, xoay người bước nhanh ra ngoài!