Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 288: Lan Thai Bí Uyển




Trương Anh rất thông minh, mặc dù công việc rất mệt, nhưng hắn hiểu rằng đây chính là sự mài luyện Thái Phó dành cho hắn. Phải biết rằng, Lan Thai Bí Uyển mặc dù không có quyền lực gì, không quản được chuyện trong triều đình cũng như ở bên ngoài, nhưng đây lại là một cơ cấu rất là trọng yếu với hoàng thất.

Trương Anh xuất thân thấp hèn, vốn không có trông chờ điều gì. Nhưng sau khi hắn vào Lan Thai Bí Uyển được một thời gian thì dần được các học sĩ trong Lan Thai Bí Uyển yêu thích. Có khi gọi hắn đến tham dự việc quan sát tinh tượng cùng thôi diễn, cũng có khi đem các tinh đồ* cực kỳ trọng yếu đưa cho Trương Anh sao chép!

Công việc này tuy vô cùng khô khan, nhưng Trương Anh lại được lợi không nhỏ. Dần dần, hắn cũng hiểu rõ công việc của các học giả, thậm chí còn có lúc trực tiếp thay thế vài học giả tiến hành quan sát tinh tượng. Nhưng Trương Anh vẫn chưa được tham dự vào công việc quan trọng nhất của Lan Thai Bí Uyển, thôi diễn thiên cơ.

Lan Thai Bí Uyển mặc dù chịu trách nhiệm việc ra các bộ Dương lịch hàng năm để chỉ đạo các công việc hàng ngày của hoàng thất, vương công đại thần cùng quan lại địa phương. Nhưng tác dụng thần bí nhất cũng như quan trọng nhất đó chính là thay thế hoàng thất suy đoán vận mệnh của quốc gia, đại thế của thiên hạ.

Sự vận hành của Lan Thai Bí Uyển vô cùng phức tạp, cũng không chỉ dừng lại trong việc quan sát tinh tượng, vẽ tinh đồ, mà còn liên quan đến sông núi, tiên thiên thuật sổ, thậm chí còn phải thu thập các việc xảy ra ở các huyện, quận, phủ, châu của Đại Chu. Các việc xảy ra ở các huyện, quận, phủ, châu khắp Cửu Châu chính là căn cứ trọng yếu để Lan Thai Bí Uyển suy luận ra xu thế tương lai của thiên hạ!

Những thứ khác trong nói, chỉ việc phân tích các việc xảy ra ở huyện, quận, phủ, châu là một việc hết sức khổng lồ rồi! Do đó, số lượng công việc của Lan Thai Bí Uyển nhiều đến mức nào cũng có thể nghĩ được.

Trong các công việc của Lan Thai Bí Uyển thì tiên thiên thuật sổ là việc quan trọng nhất. Nhưng những học vấn liên quan đến tiên thiên thuật sổ, rồi vận dụng nó để tiên đoán thiên cơ chỉ nằm trong tay các Đại Nho mà thôi. Mà việc quan sát tinh tượng, vẽ tinh đồ, cùng với việc nắm giữ các việc ở huyện, quận, phủ, châu chỉ có ý nghĩa khi kết hợp với tiên thiên thuật sổ!

Phương Vân nhập ngũ đã một năm, vẫn thường xuyên trao đổi tin tức cùng với Trương Anh. Đối với tình huống của Trương Anh thì Phương Vân cũng biết đại khái, nhưng tình huống cụ thể thì đây là lần đầu được nghe Trương Anh nói đầy đủ đến.

- Đúng rồi.

Trương Anh đột nhiên nói.

- Có một lần đại học sĩ Trương Lỗ ở Lan Thai Bí Uyển quan sát tinh tượng, ngay lúc đó hắn nhận được một tràng cảnh tinh tượng từ Lan Thai Bí Uyển. Chỉ vừa nhìn qua thôi mà sắc mặt đã thay đổi rồi. Lúc đó ta có nghe hắn kinh hô một tiếng "Quần Hổ Phệ Long"! Tuy ta đã theo hắn một thời gian nhưng đó là lần đầu thấy hắn thất thố như thế!

Phương Vân khẽ nhíu mày. Hắn cũng có quan sát tinh tượng, nhưng chẳng biết cách nào để từ đấy đoán ra được vận số của thiên cơ. Nhưng cái cách cục "Quần Hổ Phệ Long" này vừa nghe thì đã biết chẳng phải là điềm tốt gì. Phải biết rằng, cho dù là ở đâu thì Long cũng chính là đại biểu cho sự tồn tại cao quý nhất trong trời đất! Mà chức trách của Lan Thai Bí Uyển chính là quan sát vận thế thiên hạ cho hoàng thất, cái từ "Long" ở đây đại biểu cho cái gì, không cần nói cũng biết!

- Quần Hổ Phệ Long, phải chăng đây là dấu hiệu cho đại loạn của thiên hạ!

Phương Vân khẽ động trong lòng, chỉ thông qua bốn chữ thôi, nhưng hắn đã luận ra ý nghĩa chính trong đó! Trong lúc đang suy nghĩ, hắn khẽ nhìn qua thì thấy Trung Tín hầu vẫn đang bày ra bộ dáng đang thưởng thức trà thơm. Phương Vân thấy vậy liền hiểu ra: Trung Tín hầu đã biết tin tức này từ sớm rồi, nhưng giờ đây chẳng qua đang muốn Trương Anh chính miệng nói cho mình biết.

"Trung Tín hầu cũng đã khổ tâm a!", Phương Vân thầm nói. Hắn vốn là người ân oán phân minh, cho nên hắn tự nhiên ghi khắc trong tâm ân tình này của Trung Tín hầu.

Vừa suy nghĩ thì lại nghe Trương Anh nói tiếp:

- Đại học sĩ Trương Lỗ ngay lúc đó nhìn về phía ta, nhưng ta không hề nói gì, vẫn sao chép tư liệu như cũ. Trương đại nhân cho là ta không nghe được gì cho nên không nói thêm gì nữa. Phương huynh, ngay sau đó Lan Thai Bí Uyển đã hạ một mệnh lệnh: nghiêm cấm đem bất cứ đồ vật gì từ trong ra. Hơn nữa, ta còn có cảm giác được có người giám thị ta trong một thời gian rất dài. Việc đưa tin trong quân cũng không an toàn, rất dễ những người chú ý bắt được cho nên ta không có đem chuyện này nói cho Phương huynh. Phương huynh chớ trách.

Trương Anh nói. Âm thanh có phần cảm thấy có lỗi.

- Trương huynh, đừng khách khí. Chuyện này nếu như liên quan đến hoàng thất thì tất nhiên là chuyện quan trọng, cẩn thận vẫn hơn.

Phương Vân nói.

- Ha ha.

Trung Tín hầu ngay lúc này đột nhiên cười:

- Hôm nay chỉ là cuộc gặp gỡ riêng thôi, đừng nói chuyện quốc sự nữa. Tiểu hầu gia, lại đây dùng trà đi. Đây là trà do chính phu nhân ta làm, nàng xuất thân từ danh môn, đối với trà đạo cũng có tâm đắc.

Phương Vân tất hiểu ý, ngồi lại uống một ngụm rồi cầm lấy một miếng bánh bỏ vào trong miệng! Sau đó ba người chỉ ngồi hàn huyên với nhau, không hề bàn luận đến chuyện trong triều nữa.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Phương Vân biết được Trương Anh vẫn chỉ là đệ tử ký danh của Thái Phó, còn chưa được thu làm đệ tử chính thức. Nhưng mà Phương Vân cũng biết những chuyện như vậy không nên đề cập đến. Thái Phó là một người trong Tam Công, điều kiện làm đệ tử của hắn vô cùng hà khắc, nếu không thể thông qua một vài khảo nghiệm thì không thể làm đệ tử chính thức được.

- Cũng không còn sớm nữa. Hầu gia, ta về phủ vậy!

Phương Vân nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, lúc này trời đã tối rồi.

- Ừ. Anh nhi, thay ta tiễn tiểu hầu gia đi!

Trung Tín hầu nói.

- Hài nhi tuân lệnh!

Lúc hai người đi ra ngoài phủ thì đã có xe ngựa của Trung Tín hầu phủ chuẩn bị sẵn.

- Phương huynh. Phụ thân ta có lời chuyển cáo cho ngươi, người nói rằng đợi đến ngày ngươi phong hầu, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì người nhất định có cách để cho toàn bộ Bình Dân hầu ủng hộ ngươi!

Lúc đi lên xe ngựa, Trương Anh khom người thi lễ một cái. Ngay lúc khom người, hắn khẽ nói nhỏ.

Phương Vân ngây ngốc trong chốc lát, sau đó buông màn xe xuống, thản nhiên nói:

- Trương huynh, thay ta cảm ơn bá phụ. "Trà bánh" hôm nay ta vô cùng hài lòng!

Nói đến hai chữ "trà bánh", Phương Vân cố ý nhấn mạnh xuống. Trong lòng hắn cũng hiểu được, nếu như Trung Tín hầu mượn Trương Anh nói ra điều này thì chắc chắn hắn sợ rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại mình lúc mình rời khỏi kinh thành!

Hí!

Tiếng ngựa hí vang lên, chiếc xe ngựa rời khỏi Trung Tín hầu phủ, rồi đi tới Tứ Phương hầu phủ.

- Thiếu gia, ngài đã về!

Ngay lúc Phương Vân trở về phủ thì đã có Lương bá đợi ngay đó.

- Ừ.

Phương Vân nhàn nhã đáp, cũng không có để ý mấy.

- Thiếu gia, lúc ngài không có ở đây thì có một người tên là Triệu Bá Ngôn tới tìm. Hắn nói là phụng mệnh của ngài!

Lương bá nói tiếp.

- Triệu Bá Ngôn!

Chân mày Phương Vân khẽ cau lại, lập tức nói:

- Không sai, hắn đúng là phụng mệnh của ta mà tới kinh thành! Bây giờ hắn ở đâu?

- Ta đã dẫn hắn vào thư phòng của ngài!

Lương bá nói.

Phương Vân cũng không nói thêm, bước tới thư phòng.

Két!

Cửa phòng được mở ra, có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trong đó. Nghe thấy âm thanh mở cửa, người này vội đứng dậy.

- Thuộc hạ tham kiến đại nhân!

Triệu Bá Ngôn cung kính thi lễ.

- Ngươi tới rất nhanh. Ta về kinh mới ngày thứ hai mà ngươi đã tới phủ rồi, rất tốt!

Phương Vân vung tay áo lên, đi tới sau bàn đọc sách:

- Ngồi xuống đi!

- Thuộc hạ không dám!

Phương Vân thấy thế thì cũng không miễn cưỡng, nói tiếp:

- Đã như vậy thì ngươi cứ đứng đi. Ta cũng không nói nhiều, những chuyện ta muốn ngươi làm đã sao rồi?

Triệu Bá Ngôn nghe vậy thì nở nụ cười tự tin. Hắn đưa tay vào trong áo, rút ra một tờ giấy được gấp lại, đưa tới:

- Đại nhân, mời ngài xem qua. Theo như lệnh của đại nhân, ta đã thu nạp được một ngàn sáu trăm tám mươi hai tên thám báo. Võ công của những người này không cao, nhưng việc dò thăm tin tức thì lại rất dễ dàng!

Chân mày Phương Vân khẽ nhếch lên. Nghe Triệu Bá Ngôn nói như thế thì hắn cũng có chút bất ngờ. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mà Triệu Bá Ngôn có thể có nhiều thám báo như vậy, đúng là ngoài ý muốn của hắn.

Hắn cũng không khách khí, sau khi nhận lấy tờ giấy thì lập tức mở ra xem. Tuy vóc người Triệu Bá Ngôn to cao, nhưng chữ viết lại rất phong lưu. Trên tờ giấy này chi chít các hàng chữ. Thân phận, đặc điểm, võ công của những thám báo đều được Triệu Bá Ngôn viết ra rất ngắn gọn, súc tích!

Thân phận của những người này không hề đồng nhất, bao gồm: tiểu nhị, cường đạo, sư gia, binh sĩ, kỹ nữ, đệ tử tông phái, tán tu...

- Hử?

Khi thấy trên danh sách có mấy người đệ tử của Thái Tố phái cùng Thủy Ma tông thì Phương Vân khẽ mỉm cười. Thái Tố phái cùng Thủy Ma tông đều là đại phái đại tông cả, mấy thám báo nằm vùng của Triệu Bá Ngôn tuy có thân phận cực thấp, chỉ là tạp dịch cùng đầu bếp, nhưng nhiêu đó đã đủ rồi. Dù sao nhiệm vụ của bọn họ chính là đi hỏi thăm tin tức, cũng không phải đi sống chết gì với đối thủ. Hơn nữa, thân phận càng thấp kém thì người khác càng không để ý tới!

Phương Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Bá Ngôn. Thấy Phương Vân nhìn sang, mặt Triệu Bá Ngôn lập tức hiện lên vẻ tự tin.

- Không tệ! Chỉ trong thời gian ngắn mà có thể phát triển được như vậy. Năng lực của ngươi làm ra rất kinh ngạc!

Phương Vân gật gật đầu nói.

- Cảm tạ đại nhân khen tặng!

Triệu Bá Ngôn cung kính nói.

- Những tài bảo đưa cho ngươi, dùng như thế nào rồi?

Phương Vân nói.

Thần sắc Triệu Bá Ngôn hơi đổi, vội vàng rút ra một quyển sách từ trong tay áo:

- Đại nhân, ở đây cho ghi chi tiết các khoản chi tiêu, cùng với con số dư lại. Mời đại nhân xem qua.

Chờ Phương Vân nhận lấy, Triệu Bá Ngôn mới cúi đầu nói:

- Đại nhân thứ tội. Vì phát triển nhiều thám báo như vậy cho nên chi phí cũng rất lớn! Những người trong môn phái thì chỉ cần đan dược cùng công pháp, cái này còn dễ chút ít. Nhưng mà, đối với những thám báo trong thế tục thì cần phải tốn rất nhiều kim ngân, nếu không thì rất khó để thu nạp lòng người ạ.

Phương Vân nhìn một cái, quả nhiên trong sách ghi rất cặn kẽ. Nhìn thoáng qua con số cuối cùng thì cũng khẽ kinh ngạc, con số mà Triệu Bá Ngôn tiết kiệm được nhiều hơn rất nhiều so với dự tính của hắn.

- Chuyện kim ngân ngươi không cần phải lo, ta sẽ nghĩ biện pháp!

Phương Vân nói.

Chuyện kim ngân đúng là một chuyện vô cùng nhức đầu. Ở Tây Nhị thành thì hắn còn có thể nhận được một chút tài bảo, nhưng sau khi bị Dương Hoằng náo động thì Tây Nhị thành không còn được như trước nữa. Nhưng mà, chuyện này đúng là chuyện hắn phải quan tâm đến, chỉ là không được lộ ra trước mặt thủ hạ.

Phương Vân nhìn vào kim ngân còn dư trong quyển sách, nhiêu đây cũng đủ để cho hắn chống đỡ một chút thời gian. Nếu như thật sự không xong thì trực tiếp bán đi một kiện Địa Nguyên pháp khí. Những vật như thế có giá trị liên thành, nếu như bán được thì sẽ có đủ số tài bảo chống đỡ được trong một thời gian dài.

Nhưng mà, những vật như Địa Nguyên pháp khí trước giờ chỉ có người mua vào, chứ chưa có ai nguyện ý bán ra cả! Mà bản thân Phương Vân hiện tại cũng chỉ có một kiện Ngũ Ngục Phong, nhưng mà đây là pháp khí bảo vệ tánh mạng, không thể nào bán ra được!

-----------------

*Tinh đồ: tư liệu vẽ lại các hiện tượng tinh tượng.

!