Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 282: Kinh Đào Hải Lãng




Bình Đỉnh hầu phủ.

Mấy người hộ vệ đang đứng canh trước cửa phủ, thì đột nhiên thấy có một bóng người đang hùng hổ đi tới trước hầu phủ.

- Hử? Là con thứ Phương gia!

Mấy hộ vệ sáng mắt lên, lập tức nhận ra thân phận Phương Vân. Chỉ thấy sắc mặt Phương Vân trầm vô cùng, không nói tiếng nào đang đi đến trước đại môn Bình Đỉnh hầu phủ.

- Đứng lại!

Đầu lĩnh bọn hộ vệ lập tức hét lớn lên, chặn Phương Vân lại:

- Nơi này là Bình Đỉnh hầu phủ, ngươi muốn làm gì?

Phương Vân ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua tên hộ vệ này:

- Hiển Hoa phu nhân có ở đây không?

- Hử?

Đầu lĩnh hộ vệ nhướng mày:

- Phu nhân vừa trở về, đang nghỉ ngơi trong phủ. Ngươi muốn gặp phu nhân thì phải xin phép đã!

Mặc dù Phương Vân đang rất giận trong lòng, nhưng cũng không hoàn toàn vọng động. Nghe thấy Hiển Hoa phu nhân đã trở lại, liền lười dài dòng.

Ầm!

Áo bào Phương Vân khẽ động, ngay lập tức có một cỗ khí tức đáng sợ từ trên thân thể hắn bộc phát ra. Uy áp của cường giả Địa Biến cảnh không giờ phút này một chút nào giữ lại, phá thể mà ra.

Các hộ vệ ở ngay cửa đang muốn nói mấy câu thì cảm giác được một cỗ uy áp đáng sợ giống như núi cao đang áp xuống. Chỉ nghe các tiếng "ầm ầm" ở bên tai, lần lượt các tên hộ vệ Bình Đỉnh hầu phủ bị cỗ uy áp đáng sợ này ép quỳ xuống giống như con cóc vậy, không thể động đậy được.

- Cường giả Địa Biến cảnh!

Chúng hộ vệ Bình Đỉnh hầu phủ kinh hãi cả lên. Có đánh chết bọn họ cũng không tin người một năm trước còn bị tiểu thế tử Bình Đỉnh hầu Dương Khiêm, cùng tiểu thế tử Trấn Quốc hầu Lý Bình đánh trọng thương, bây giờ lại trở thành cường giả Địa Biến cảnh!

Võ giả sau khi bước vào Địa Biến cảnh chính là một bước lên trời, muốn giết những hộ vệ như bọn hắn thì căn bản không cần động thủ. Chỉ cần một ý niệm thôi, chỉ cần một chút uy áp là có thể đánh chết bọn họ.

Mặc dù bọn họ là hạ nhân, nhưng chuyện tình của Hiển Hoa phu nhân cùng Hoa Dương phu nhân bọn họ cũng biết. Nhìn thấy thần sắc Phương Vân lạnh như băng, ánh mắt lãnh khốc, bọn họ liền biết rõ ràng Phương Vân là vì mẫu thân mà tới.

Bọn họ sợ hãi vô cùng a! Chỉ cần Phương Vân động một chút là có thể giết toàn bộ bọn hắn!

- Địa Biến cảnh, Địa Biến cảnh! Hắn có thể phong hầu được rồi a!

Chúng hộ vệ Bình Đỉnh hầu phủ đang quỳ dưới đất như con cóc kia run sợ cả lên! Không ai dám xem thường con thứ Phương gia nữa!

- Hừ!

Phương Vân hừ lạnh một tiếng, cũng mặc kệ những tên hộ vệ hầu phủ đang gục trên mặt đất. Áo bào hắn rung lên một cái, trực tiếp đi qua đại môn mà bước vào trong!

- Dừng lại!

Các hộ vệ trong Bình Đỉnh hầu phủ phát hiện các hộ vệ ở ngoài cửa có điều khác thường, lập tức đi tới. Nhưng Phương Vân chỉ trừng mắt một cái, thì những người này còn chưa nói được câu gì đã bị uy áp đáng sợ của Phương Vân đè gục trên mặt đất! Giống như là chó chết vậy, không thể động đậy được!

Mặc dù Bình Đỉnh hầu phủ cũng có chút quyền thế trong Quý tộc hầu, nhưng nếu muốn có một tên cường giả Địa Biến cảnh ở trong hầu phủ là chuyện không thể nào. Lúc này, ở khắp Bình Đỉnh hầu phủ đều có các cao thủ vây quanh lại, người nào người nấy đều có khí tức mãnh liệt. Người thì ẩn thân trong bụi hoa, người thì ẩn thân bên cạnh hồ cá, người thì đứng ở trên nóc nhà...toàn bộ đều cảnh giác cao độ như đang đối mặt với đại địch vậy!

Nhưng mà, chỉ cần xông vào trong phạm vi sát cơ của Phương Vân thì còn chưa kịp nói một câu đã gục trên mặt đất. Giống như là thần tử đang thần phục chủ tử vậy!

Đây là thực lực, là chênh lệch thực lực tuyệt đối! Những hộ vệ Bình Đỉnh hầu phủ lúc này cũng như gà đất chó kiểng vậy, hoàn toàn không có tư cách phản kháng!

Phương Vân chỉ nhìn qua cách bố trí kiến trúc của Bình Đỉnh hầu phủ một cái, lập tức đi về hướng tây nam!

Phủ đệ của vương hầu Đại Chu hoàng triều là do Công bộ theo mệnh lệnh của hoàng thất mà kiến tạo thành. Nha hoàn, tỳ nữ ở nơi nào; sai vặt ở nơi nào; hộ vệ ở nơi nào; thế tử, quận chúa ở nơi nào; phu nhân tiểu thiếp ở nơi nào đều có quy tắc quy định cả, không thể nào làm loạn lên được.

Phương Vân chỉ cần dựa vào cách bố trí kiến trúc của Tứ Phương hầu phủ, rồi nhìn qua một cái là đoán được chỗ ở của Hiển Hoa phu nhân.

*****

Trong sương phòng.

Hiển Hoa phu nhân đang ngồi trên ghế thái sư, tay nâng một chén trà nhỏ bằng sứ màu xanh, phía sau còn có hai nữ tỳ tâm phúc. Một người nắn vai, một người đấm lưng.

- Con tiện nhân Hoa Dương phu nhân kia, lần này lại bị ả làm cho đau đầu.

Hoa Dương phu nhân uống một hớp trà, âm trầm nói.

- Những bọn phu nhân các ngươi thật là nhàm chán! Ta cũng không hiểu ngươi đùa giỡn với nàng ta nhiều như vậy làm gì, sao không giết đi?

Lão quản gia Ngụy Duyên cách đó không xa lười biếng nói, vẻ mặt dương dương tự đắc. Hắn một tay chống trên bàn, một tay lấy hoa quả trên bàn quăng vào trong miệng, không hề có chút bộ dáng quản gia nào cả.

Hai tên nữ tỳ vội vàng cúi đầu xuống, bộ dáng như không nghe không thấy gì cả. Đối với lão quản gia có biểu hiện quái dị này các nàng đã sớm thấy, nhưng không dám bàn luận đến.

- Hừ! Ngươi biết cái gì?

Hiển Hoa phu nhân hừ lạnh một tiếng, phất phất tay. Hai tên tỳ nữ lập tức thi lễ một cái, lui về phía sau một bước, đứng yên tại chỗ.

- Dương Bưu con ta chết ở trong tay hai đứa con tiện nữ Hoa Dương kia. Mặc dù ta không thể giết chết nàng, nhưng cũng phải làm cho nàng đau khổ không thôi. Ta phải vì Bưu nhi mà báo thù!

Hiển Hoa phu nhân đứng dậy, vẻ mặt độc ác nói.

Thấy bộ dáng độc ác này của Hoa Dương phu nhân, tên cao thủ Thiên Tà tông giả làm Ngụy Duyên cũng không khỏi rùng mình, nhưng ngay sau đó giễu cợt nói:

- Hoàng phong vĩ, phụ nhân tâm*, Câu này quả nhiên không sai!

Hiển Hoa phu nhân cũng chỉ cười lạnh một tiếng, cũng mặc kệ người này nói về đức hạnh của mình thế nào. Nàng ta vung tay áo lên, ngồi ngay ngắn lại nói:

- Ta mặc kệ tính tình ngươi thế nào, nhưng nếu như để lộ chân tướng ở bên ngoài thì chỉ có con đường chết! Lúc đó người nào cũng không thể cứu ngươi đâu!

- Thiên Tà Dịch hình đại pháp của ta đã sớm đạt đến đại thành, hơn nữa trên người còn có Nặc Tức châu, coi như là Tam Công cũng không phát hiện được...những cái này thì không cần ngươi quan tâm!

Phần lớn những người trong tông phái đều vô câu vô thúc, những cái điều lệ sâm nghiêm của Đại Chu hoàng triều đối với bọn họ là không có tác dụng. Bản thân Ngụy Duyên cũng đã sớm quen thuộc với tính tình của Hiển Hoa phu nhân. Chỉ bởi vì mệnh lệnh của cha mà Hiển Hoa phu nhân lúc hai mươi tuổi đã bỏ chạy đến Bình Đỉnh hầu phủ, ủy thân làm phu nhân trong thế tục đã hai mươi năm. Đối với những loại nữ nhân này, người trong tà đạo không những cảm động, mà còn có cảm giác khinh bỉ!

"Một nữ nhân thật đáng thương, nàng ta đã hoàn toàn chìm đắm trong cái quyền lực thế tục này rồi! Hơn nữa còn rút ra không được.", Ngụy Duyên không khỏi cảm khái trong lòng. Đột nhiên hắn cảm thấy có điều gì đó, thần sắc biến đổi, quay đầu lại quát lên giận dữ:

- Người nào?

Đồng thời lúc này có một đạo kình khí phá cửa mà vào. Hai cánh cửa gỗ sau một tiếng "ầm" liền bay lên trên không trung nổ thành vô số mảnh nhỏ rồi rớt xuống phòng. Sau khi bụi gỗ rơi xuống thì có một thân ảnh có thần sắc trầm như băng đang đi đến, chính là sát thần Phương Vân!

- Không tốt!

Phương Vân vừa mới hiện ra ngay cửa thì Ngụy Duyên liền biết mình không phải là đối thủ, trong lòng sợ hãi lên. Hắn phản ứng cực kỳ mau, không nói lời nào thì đã nhảy lên, chuẩn bị phá cửa sổ bay đi.

- A....

Cùng một thời gian, hai người tỳ nữ cũng bị dọa sợ quá mà hét ầm lên.

- Phương Vân, ngươi thật to gan!

Hiển Hoa phu nhân đầu tiên là cả kinh. Nhưng sau khi nhìn thấy Phương Vân thì hai hàng lông mày dựng đứng lên, bàn tay vỗ mạnh một cái rồi đứng dậy. Bộ dáng của nàng ta bây giờ giận dữ vô cùng, hoàn toàn mất đi phong thái của nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đương triều.

- Ngươi lại dám xông vào phủ đệ trọng thần triều đình, quả thật là đáng tội chết đến vạn lần! Đáng chết đến vạn lần!...Ta sẽ đem chuyện này bẩm báo lên Hoàng Hậu nương nương, nói người đánh ngươi vào thiên lao!

Hiển Hoa phu nhân dùng sức thét to lên.

Một cái con thứ Phương gia nho nhỏ lại dám xông vào hầu phủ. Nàng đường đường là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đương triều mà hắn còn dám làm loạn như vậy, nơi này còn có vương pháp sao? Còn có quốc pháp sao? Hiển Hoa phu nhân tuy thấy Phương Vân xông vào như thế, nhưng căn bản không sợ Phương Vân làm loạn, đây là kinh thành của Đại Chu hoàng triều, là nơi tụ tập của các văn thần đại nho. Nếu như Phương Vân dám làm loạn, nàng sẽ dám làm cho cả Phương gia phải tan thành tro bụi!

- Nữ nhân ngu xuẩn!

Ngụy Duyên nghe thấy Hiển Hoa phu nhân nói thế thì thầm mắng một câu. Người ta rõ ràng dám đánh tới cửa rồi, dám xông vào phòng của ngươi rồi thì tất nhiên đã có chỗ dựa vững chắc, đã có kế sách vẹn toàn. Ngươi còn ở đây hô hào vương pháp, quốc pháp thì không phải là trò trẻ con sao!

- Hừ!

Phương Vân căn bản không để ý tới mấy lời của Hiển Hoa phu nhân, hắn vừa phá cửa vào thì liền nhìn Ngụy Duyên. Mắt thấy Ngụy Duyên chuẩn bị phá cửa sổ trốn đi, Phương Vân liền cười lạnh một tiếng, trực tiếp tung một chưởng ra bắt lấy:

- Ngươi trốn được không?

Một bàn tay khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện ở trên không rồi đánh xuống, Ngụy Duyên lập tức giống như bị thiên lôi đánh vậy, từ không trung rớt xuống rồi gục trên mặt đất.

- Ngươi! Ngươi! Ngươi!

Ngụy Duyên ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng sợ cùng tuyệt vọng vô cùng, đôi môi cũng khẽ run lên muốn nói gì đó nhưng lại không nói được. Một chưởng này của Phương Vân đã phá vỡ đan điền của hắn, phế đi hai mươi năm tu luyện của hắn!

Công lực bị phế, Thiên Tà Dịch Hình đại pháp cũng không thể tiếp tục được nữa, Nguy Duyên liền lộ ra diện mạo thật sự: Là một nam tử trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi.

Thấy Ngụy Duyên bị một chưởng của Phương Vân đánh ra nguyên diện mạo, Hiển Hoa phu nhân lộ ra vẻ bối rối. Nhưng dù sao nàng cũng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đương triều, ánh mắt hơi nhíu một chút rồi lấy lại bình tĩnh, quát lên:

- Phương Vân, ngươi muốn làm gì? Hộ vệ...ặc ặc!

Một bàn tay nhanh như tia chớp đã chụp vào cổ của Hiển Hoa phu nhân, Hiển Hoa phu nhân lập tức phát ra tiếng kêu khan. Nàng ta kinh hãi vô cùng rồi, hai chân dãy dụa...nhưng vào lúc này có một âm thanh lạnh như băng truyền vào tai:

- Ngươi mà còn nóng nảy nữa, ta sẽ giết ngươi!

Hiển Hoa phu nhân ngẩn ngơ, nàng có thể cảm giác được Phương Vân đang nói thật, hắn thật dám làm như thế! Nàng quá kinh hãi rồi, hoàn toàn không tin được vào mắt mình: “ Tên tiểu súc sinh này điên rồi sao?”

Hai mắt Hiển Hoa phu nhân trợn tròn lên, vẻ mặt bất khả tư nghị. Đôi môi của nàng giật giật định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng im lặng.

- A...

Hai người nha hoàn nhìn thấy một màn trước mắt này thì ngẩn ngơ, rốt cuộc không nhịn được mà la hoảng lên.

- Câm miệng!

Phương Vân chỉ trừng mắt một cái thì hai người nha hoàn như thấy quỷ vậy, vội vàng bụm miệng lại. Nhưng bộ ngực vẫn phập phồng kịch liệt, rõ ràng là đang hoảng sợ vô cùng.

- Phu nhân, phu nhân!

Lúc này hộ vệ ở bên ngoài kinh hô cả lên. Nhưng dưới uy áp của Phương Vân thì không có người nào dám bước vào bên trong cả.

- Nói cho bọn hắn biết là ngươi đang tiếp khách!

Phương Vân trừng mắt nhìn Hiển Hoa phu nhân, mắt sắc như đao kiếm vậy.

Mọi việc đều phát sinh quá nhanh, Hiển Hoa phu nhân không kịp làm gì cả. Nhưng dù sao nàng cũng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đương triều, cũng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn. Sau khi khiếp sợ một lúc thì cũng tỉnh táo lại, thầm nghĩ: "Chỉ cần hắn dám đụng đến ta thì Phương gia sẽ tan thành tro bụi ngay. Sát hại nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đương triều chính là tử tội, ai cũng không cứu hắn được. Bản thân ta cũng muốn nhìn xem tên súc sinh này muốn làm gì?"

Nghĩ như vậy, Hiển Hoa phu nhân cũng tỉnh táo lại.

- Các ngươi lui xuống đi.

Hiển Hoa phu nhân phất phất tay, nói với hai người nha hoàn:

- Nói với những người ở ngoài cũng lui đi. Nói với bọn hắn biết là ta đang tiếp kiến "ấu tử Phương gia"!

Khi nói đến "ấu tử Phương gia" thì Hiển Hoa phu nhân cố ý nhấn mạnh xuống. Dụng ý của nàng ta vô cùng rõ ràng, nếu như nàng ta có gì ngoài ý muốn thì "ấu tử Phương gia" Phuong Vân tuyệt đối không khỏi liên quan!

- Phương Vân, ngồi đi!

Thần sắc Hiển Hoa phu nhân thản nhiên, đưa tay chỉ ghế thái sư, hào phóng nói.

Tâm tính, khí độ được nàng rèn luyện qua bao nhiên năm tranh đấu với nhau, giờ phút này được nàng hiển lộ ra rõ!