Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 277: Trí Mưu Của Anh Vũ Hầu




Thân hình Phương Vân lóe lên, không ngừng xuyên qua trong dòng người.

- Không phải, không phải...cũng không phải...

Từng tên binh sĩ bị hắn nhìn qua rồi lướt đi, trong đó cũng có mấy người có bóng lưng rất giống Phương Lâm, nhưng mà khi quay lại thì không phải. Dường như Phương Lâm sau khi để lại phong thư này thì đã biến mất đi rồi.

- Đại ca!

Âm thanh Phương Vân vang dội khắp các ngọn núi, quanh quẩn khắp các sơn cốc.

- Đại ca...đại ca...đại ca!

Nghe thấy tiếng quát này, mọi đôi mắt chung quanh đều nhìn sang, nhưng mà không ai đáp lại cả. Phương Vân thấy vậy thì lắc lắc đầu, không hiểu vì sao đại ca đã ở chỗ này mà không ra nhìn mình!

Bỗng nhiên, trong lòng Phương Vân khẽ động:

- Vọng Khí, Vọng Khí! Đại ca cho dù giấu được thân ảnh của mình, nhưng không thể giấu được tinh mang số mệnh của mình!

Phương Vân liền đưa nội lực vào trong hai mắt. Lập tức từng đạo tinh mang số mệnh hiện ra trong mắt, những đạo tinh mang màu nhạt lập tức bị hắn bỏ qua, nhưng mà sau đó thì hắn lại do dự.

Lúc đại ca Phương Lâm rời đi, hắn còn chưa tu thành Vọng Khí pháp, cho nên chưa ngắm qua tinh mang số mệnh của đại ca Phương Lâm. Hôm nay, đại ca rời đi cũng đã lâu rồi, hắn cũng không biết tu võ đạo của đại ca đã đạt đến cảnh giới gì!

- Đúng rồi, đại ca là thế tử chốn kinh thành, số mệnh ít nhất cũng có màu đỏ nhạt!

Phương Vân chợt nhớ tới những gì trong pháp môn Vọng Khí pháp Thiên Tà tông đã có nói qua. Nhớ tới điều này, hắn lập tức bỏ qua rất nhiều tinh mang số mệnh, nhưng mà lần đại chiến Mãng Hoang này đã tập trung rất nhiều thanh niên tài tuấn của Đại Chu, số mệnh của những người này cũng cực thịnh, đều là màu đỏ cả. Phương Vân muốn thông qua phương pháp Vọng Khí này để tìm Phương Lâm cũng không dễ dàng.

- Kiên trì tìm, kiên trì!

Phương Vân xẹt qua mỗi thân ảnh có tinh mang số mệnh màu đỏ, mỗi lần đi qua đều mang theo hi vọng, nhưng rất nhanh đã thành thất vọng.

- Không, không nhất định là màu đỏ không, có thể là màu đỏ đậm mới đúng ( Xích sắc)*!

Phương Vân lại lần nữa tìm kiếm những người có tinh mang số mệnh màu đỏ đậm, những người có màu này chính là cường giả Địa Biến cảnh. Đại quân ở Mãng Hoang tuy nhiều, nhưng những người đạt tới cảnh giới này cũng không nhiều lắm.

- Không phải! Không phải! Cũng không phải!

Từng cường giả Địa Biến cảnh lần lượt bị Phương Vân nhìn qua. Đến cuối cùng, Phương Vân rốt cuộc nhìn thấy có một vị tướng quân mặc giáp trụ đang dẫn theo vài người đi tới phía trước. Ở trên người của người này, Phương Vân cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc.

- Đại ca! Huynh...

Phương Vân vui mừng, vội vàng đặt tay lên vai vị tướng quân này.

- Càn rỡ!

Đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, hai tên hộ vệ quát lên, vội vàng đặt hai tay lên bội kiếm của mình.

Nhưng Phương Vân không hề để ý đến bọn họ, chỉ là nhìn về vị tướng quân này. Bị người khác đặt tay lên vai, vị tướng quân này cũng theo bản năng quay đầu lại một cái, nhưng người này không phải là Phương Lâm.

- Ừ!

Vị tướng quân này phất phất tay cho hai tên hộ vệ lui ra, đưa mắt nhìn Phương Vân, nói:

- Vị tướng quân này, không biết có chuyện gì?

Hai tên hộ vệ lúc này cũng thấy ngọc bội An Quốc tướng quân ở ngang hông Phương Vân, không dám càn rỡ, vội thu kiếm vào.

Trong mắt Phương Vân hiện lên thần sắc thất vọng:

- Không có gì!

Nhìn thấy đối phương không phải là đại ca Phương Lâm, Phương Vân cũng không hề có tâm tư khách sáo. Hắn xoay người một cái, lập tức bay ngược lại về quân doanh.

Nhìn thấy Phương Vân biến mất, hai người hộ vệ quay đầu lại hỏi:

- Người ấy là thân đệ đệ của đại nhân, sao đại nhân lại tránh mặt hắn?

Người tướng quân này bỏ nón giáp ra, khuôn mặt hơi biến đổi một chút rồi hiện ra khuôn mặt thật sự. Người này có chút giống Phương Lâm, nhưng trên khuôn mặt lại có thêm phần tang thương cùng chững chạc hơn Phương Lâm. Ở hai đầu lông mày của hắn còn có một vết sẹo kéo dài tới khóe mắt!

Phương Lâm nhìn phương hướng Phương Vân biến mất, bình tĩnh nói:

- Vẫn chưa đến thời điểm để huynh đệ chúng ta gặp mặt nhau!

Hai tên hộ vệ nghe vậy cũng không ngạc nhiên. Tâm tư của Phương Lâm, không phải những người như họ có thể đoán được.

- Tiểu đệ, ngươi đã trưởng thành rồi, cũng không cần ta che chở nữa!

Phương Lâm thầm nói trong lòng.

Vào lúc Mãng Hoang đại chiến, cảnh tượng Phương Vân hóa thành hung thú độc chiến với tam đại Yêu Vương, hắn đều nhìn thấy cả. Hắn cũng không ngờ rằng, tiểu đệ của mình đã bước chân vào Địa Biến cảnh, hơn nữa tu vi còn cao thâm hơn mình.

Thấy cảnh đó, rồi nhớ đến vị tiểu đệ có thân thể gầy yếu, lúc nào cũng thích văn ghét võ; nhưng bây giờ đây vị tiểu đệ đó đã không cần người huynh trưởng mình che chở nữa, nghĩ đến đây Phương Lâm không khỏi có chút ngẩn ngơ. Nhưng sau đó, lại là vui sướng hẳn lên, đồng thời cũng có chút tự hào. Huynh đệ Phương gia bọn hắn, không một người nào là người hèn nhát cả!

Cũng không có người nào ngờ tới Phương Lâm lại ăn mặc khổ đến như vậy. Lúc này, đúng là hắn đang từ tầng dưới chót đi lên, từ một vị thế tử hầu phủ cao cao tại thượng, ăn sang mặc đẹp lại biến thành một vị tướng quân hèn không có tiếng tăm gì và cũng ăn khổ, ra trận giết địch như bao người khác!

Hắn cũng từng bị vô số người chèn ép, nhưng đều kiên quyết vượt lên!

Hắn cũng từng vô số lần gặp tình cảnh nguy hiểm, cái vết sẹo trên mặt kia đã chứng minh hết thảy!

Hắn cũng từng trùng kích vào Địa Biến cảnh, trong lúc vô tình đã rơi vào địa bàn của một đầu Địa Ma cường đại, suýt nữa là năng lượng hao hết, bị Địa Ma vô cùng vô tận cắn nuốt!

Nhưng hắn đều đã xông qua được tất cả, hắn có tín niệm cố chấp, hắn có lý do không thể đầu hàng - Hắn chính là Phương Lâm!

- Phúc Khang, ta sẽ không để nàng đợi chờ quá lâu! Ta nhất định sẽ làm nên vinh quang rực rỡ, nhất định đón nàng vào đại môn Phương gia ta!

Phương Lâm nhìn kinh thành ở phía tây, yên lặng nói. Tên của hắn bây giờ không phải là Phương Lâm nữa, mà là Lâm Khang!

- Chúng ta đi thôi!

Hắn khẽ nói với hai vị hộ vệ tâm phúc, dứt lời liền xoay người rời đi!

*****

Trong quân doanh, Phương Vân đang cầm một phong thư, ở phía trên còn có một tờ giấy, từng nét chữ quen thuộc đập vào mắt hắn.

"Tiểu đệ, lúc này ta không thể trở về kinh thành được. Nếu đệ có về kinh thành thì thay ta vấn an mẫu thân! Ta vẫn khỏe mạnh, không cần phải đi tìm! Đợi đến ngày phong hầu, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ gặp lại!"

Phong thư của Phương Lâm vô cùng ngắn gọn, chỉ có mấy câu mà thôi.

- Đại ca quả nhiên vẫn canh cánh với quyết định của Vũ Mục cùng Nhân Hoàng!

Phương Vân nhìn thấy hai chữ "phong hầu" mà thầm nghĩ trong lòng. Về phần lá thư trong tay, đó là của Phương Lâm viết cho mẫu thân, trên đó viết:

"Mẫu thân, người tại thượng. Con bất hiếu Phương Lâm kính bút...."

Phương Vân cũng không biết là hắn đã gặp qua Phương Lâm. Chỉ là, Phương Lâm có thể nhận ra hắn, còn hắn không thể nhận ra Phương Lâm!

- Đại ca....

*****

Ngày thứ hai, từ trong quân doanh Mãng Hoang hầu đưa tới một chiếc xe ngựa màu đồng xanh, Phương Vân mang theo một vị quan ghi chép chiến công của Mãng Hoang hầu bước lên xe ngựa.

- Dương Hoằng vẫn còn ở trong quân doanh sao?

Trước khi đi, Phương Vân nhìn Chu Hân hỏi.

- Ừ.

Chu Hân gật đầu:

- Dương Hoằng lần này bị thương rất nặng, không điều dưỡng dăm ba tháng là không được. Người bên chúng ta còn thấy Dương Hoằng đi ra cùng với tam đại giám sát, sắc mặt tái nhợt vô cùng, khí sắc không tốt!

Lúc đại quân rút lui, muốn nhìn thấy một người cũng không phải là khó.

- Ừ.

Phương Vân gật đầu. Hắn làm việc trước giờ vô cùng cẩn thận, cho dù Dương Hoằng đã chết, thì sợ rằng hắn vẫn phải đề phòng mới được.

Mà hiện tại thì tam đại Võ hầu đã trở về kinh thành, Dương Hoằng vì lý do dưỡng thương cho nên phải ở lại trong quân doanh. Hơn nữa, tình huống giữa Yêu tộc cùng với triều đình còn chưa rõ ràng, cho nên cũng cần một vị Võ hầu ở lại để trấn định lòng quân. Có Mãng Hoang hầu trấn giữ, Dương Hoằng hẳn không thể nào tùy ý rời khỏi quân doanh.

- Lên đường thôi!

Phương Vân trèo lên xe ngựa, phất phất tay. Chỉ nghe "giá" một tiếng, phu xe đã phất roi lên, xe ngựa liền đi về hướng lên kinh thành. Đại Chu hoàng triều là quốc gia võ phong hưng thịnh, cũng là một quốc gia có lễ nghi. Đại tướng quân được sắc phong, khi đi vào kinh thành cũng cần chuẩn bị lễ nghi, nếu không thì các đại tướng quân sẽ cứ bay về kinh thành, việc này cũng không tránh khỏi không ra thể thống gì!

Người kéo xe, ngựa kéo cũng được tuyển chọn rất kỹ từ trong quân ra, cước lực của tuấn mã cực nhanh. Bốn con ngựa thượng hạng, mặc dù không thể ngày đi được tám trăm dặm, nhưng đi bốn, năm trăm dặm không phải là vấn đề.

Từ Mãng Hoang lên kinh thành có khoảng một vạn lý, cũng cần hơn một tháng mới đến được, Phương Vân cũng không gấp. Tranh thủ khoảng thời gian này, hắn cũng bắt đầu tôi luyện lại võ học của mình. Công lực của hắn hôm nay đã đến bình cảnh, nhưng mà cũng cần mài luyện, quy nạp lại các võ học ở trên người.

Từ lúc hắn đi theo con đường võ đạo đến nay, đã phong ấn rất nhiều cao thủ, cường giả. Võ công của những người này tuy thô thiển, nhưng có chút người có võ công vô cùng tinh diệu, tỷ như: "Nhất khí ngự kiếm" của Đinh Chính Lễ, chỉ cần được sử dụng thích đáng là có thể một kiếm giết chết đối phương, ngay cả cơ hội phòng ngự cũng không có; còn có ba thức "Luân Hồi đao pháp", Phương Vân đang muốn lợi dụng ba chiêu trước để đoán ra chiêu thứ tư, hoặc là đem ba chiêu đầu tiên hợp lại thành một để tăng uy lực lên; Mặt khác, cũng có thể bắt đầu thử việc dung hợp Băng Thiên Đại Thủ ấn cùng với Địa Biến chi pháp, để xem thử uy lực tăng lên thế nào...

Xe ngựa đi được ba nghìn dặm liền tiến vào một chỗ hoang vắng trong rừng núi. Đột nhiên trong lúc này có một bàn tay màu tím từ trong hư không hiện ra rồi giáng xuống, giống như là có một ngọn núi đè xuống chiếc xe ngựa vậy.

Ầm!

Phương Vân tựa như một tia chớp, từ trong xe ngựa bắn ra, khó khăn tránh được một chưởng màu tím này. Nhưng chiếc xe ngựa thì lại ầm một tiếng, bốn con tuấn mã, một tên phu xe, một tên qua phụ tá của Mãng Hoang hầu, một tên quan ghi chép chiến công, tính luôn cả chiếc xe ngựa đều biến thành bụi phấn!

Cùng lúc đó, một thân ảnh mặc áo bào màu đen rộng từ từ trời trên trời hạ xuống, âm thanh lãnh khốc vang dội tứ phương:

- Bây giờ không có người vật nào cản trở, trước lúc ngươi chết, chúng ta cũng có thể hàn huyên một chút! Ngươi cũng đừng nên chạy trốn, nếu không ta lập tức sẽ giết ngươi!

- Dương Hoằng!

Phương Vân khiếp sợ nhìn người trên không trung.

- Không sai, là ta!

Thân thể của hắc ảnh trên không trung hơi chấn động. Một tiếng nổ "ầm" vang lên, bộ áo bào màu đen chia năm xẻ bảy, lộ ra một thân ảnh mặc hoa phục màu tím. Vẻ mặt Dương Hoằng lãnh mạc mà cao ngạo, giống như một vị thần ở trên cao nắm hết mọi vật vào trong tay.

- Ngươi dám tự ý rời khỏi quân doanh!

- Hừ!

Dương Hoằng hừ lạnh một tiếng, không hề có chút sợ hãi nào. Hắn đứng trước Phương Vân, vòng hai tay lại, lãnh đạm nói:

- Ta không hề tự ý cách ly quân doanh. Giờ phút này ta đang ở ngoài trướng bồng xem cảnh vật.

Phương Vân liền giật mình, nhưng ngay sau đó cười lạnh nói:

- Ngươi nhờ Thủy giám sát sứ trong tam giám sát thay thế ngươi? Ngươi nghĩ làm thế có thể che được tai mắt của Mãng Hoang hầu?

Dương Hoằng thản nhiên cười, trên mặt còn có chút giễu cợt:

- Ngươi đừng quên ta hiện đang bị trọng thương, khí tức yếu ớt, cũng không khác là mấy so với Thủy giám sát sứ! Cho nên, nếu ngươi bị chết ở chỗ này thì không thể nào trách tội trên người ta được!

- Mưu kế hay, tính toán hay lắm! Thì ra ngày đó, ngươi căn bản không hề bị thương!

Phương Vân lạnh lùng nói.

- Ngươi cũng thông minh lắm!

Dương Hoằng hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó cười nói:

- Không hổ là người có thể buộc tội ta ở Tam Đường Hội Thẩm!

Phương Vân ỷ mình có Địa Biến chi pháp, cho nên không hề sợ hãi Dương Hoằng. Dương Hoằng tựa hộ cũng có chỗ dựa, cũng không vội gì giết Phương Vân. Hai người cứ thế mà đối mặt với nhau.

------------------------------

*Xích sắc: Các vương công tử đệ sinh ở chốn kinh thành, vì được tinh mang số mệnh của các đời vương hầu che chở nên vốn đã có màu đỏ nhạt ( Hống sắc), còn cường giả đạt đến Địa Biến cảnh thì sẽ có màu đỏ đậm ( Xích sắc). Phương Vân ở đây nghĩ đại ca của mình cũng đã trùng kích đến Địa Biến cảnh, nên mới tìm sang màu đỏ đậm.