Sau khi Sở Cuồng rời đi, trướng bồng liền yên tĩnh lại.
Phương Vân lấy một cuốn sách cổ trong túi không gian ra đọc, đây đúng là cuốn "thời đại cận cổ" của Cốt Hoàng Thánh Vu giáo. Nội dung trên cuốn sách này hắn đã nhớ kỹ, nhưng vào lúc rảnh rỗi vẫn lấy ra nghiên cứu.
Thánh Vu giáo cũng là đại phái, mặc dù không thể sánh với Thái Tố phái hay Thủy Ma tông, nhưng quy mô cũng không nhỏ. Đặc biệt là Cốt Hoàng, chưởng giáo của Thánh Vu giáo có thực lực sâu không lường được, hoàn toàn có tư cách chỉ điểm cho Phương Vân.
Mỗi một chưởng môn của các tông phái đều có thực lực sâu không lường được. Phương Vân sau lần đại chiến ở Mãng hoang này có thể nói là được mở rộng nhãn giới ra. Nhưng vẫn chưa thấy các chưởng môn chân chính của bất kỳ môn phái nào cả.
- Tu vi sau khi đạt đến Linh Tuệ cảnh là có thể mở ra được sự ảo diệu của bộ não con người, gia tăng sự thông tuệ cùng trí khôn. Ngoài ra, ngộ tính cũng được đề cao lên rất nhiều, bất kỳ công pháp, tuyệt học cũng rất dễ hiểu rõ, không hề bị tư chất hạn chế.
- Muốn đạt đến Linh Tuệ cảnh, ngoại trừ Linh Tuệ phách phải cường đại hơn thì còn cần có công pháp đặc biệt. Công pháp khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau. Sau khi đạt đến cảnh giới này thì không chỉ gia tăng ngộ tính, mà còn có thể hiểu được quy tắc của thiên địa, có thể lợi dụng quy tắc mà hiểu được mọi thứ trong trời đất. Cho dù không mở mắt thì cũng có thể từ trong hư không lấy được tin tức vô tận, hiểu rõ mọi thứ như lòng bàn tay! Cho nên, công pháp mà võ giả lựa chọn để tiến lên Linh Tuệ cảnh hết sức quan trọng, không được ham muốn mà chọn đại được!
- Bộ não của con người là tính mệnh của trời đất, cũng là nhà của tam hồn, là nơi cực kỳ huyền diệu, còn Linh Tuệ phách lại ẩn thân giữa hai hàng lông mày. Cho nên nói, muốn đạt đến Linh Tuệ cảnh thì phải mở ra lộ tuyến vận hành nội lực trong não để đem nội lực cùng Linh Tuệ phách ở mi tâm quán thông cùng nhau, dùng nội lực để tăng cường Linh Tuệ phách, qua đó hiểu được quy tắc của trời đất.
- Bước này là bước mấu chốt nhất, đồng thời cũng là bước nguy hiểm nhất. Thiên mệnh tam hồn cực kỳ ảo diệu, nếu như cảnh giới không đủ thì không thể nào thể nghiệm và quan sát. Võ giả vào thời điểm trùng kích Linh Tuệ cảnh phải vô cùng cẩn thận, nếu không tam hồn sẽ bị đả thương mà không biết. Nếu như tam hồn bị thương thì khả năng đạt đến Thiên Trùng cảnh cũng biến mất, cũng không có khả năng vượt qua Thoát Thai cảnh! Phải nhớ lấy, nhớ lấy!
Đọc đến đây thì Phương Vân kinh hãi vô cùng. Lấy thực lực Địa Biến cảnh đỉnh phong hiện giờ của hắn, chỉ cần viết một phong thơ đến Man Hoang, nói với phụ thân Tứ Phương hầu cho một cuốn công pháp Linh Tuệ cảnh là có thể đột phá ngay lập tức. Nhưng mà, cái câu "Không có khả năng vượt qua được Thoát Thai cảnh" lại làm cho Phương Vân kinh tâm.
Phương Vân cũng biết tu vi của phụ thân ở trên Dương Hoằng, nhưng nói Phương Dận đã vượt qua Thoát Thai cảnh thì hắn tuyệt đối không tin. Cường giả sau khi đạt đến Thoát Thai cảnh thì sẽ có năng lực nghịch thiên cải mệnh, nếu như phụ thân đã đạt đến cảnh giới này thì Phương gia tuyệt sẽ không có cái vận mệnh bị xét nhà diệt tộc!
- Nếu như có thời gian thì phải lên Man hoang, gặp qua phụ thân mới được!
Phương Vân thầm nghĩ trong lòng. Công pháp tu luyện đến Linh Tuệ cảnh sẽ liên quan đến bí mật tu luyện của Phương gia, cho dù Phương Vân có yêu cầu thì Phương Dận cũng sẽ không viết qua thơ.
- Phụ thân, rốt cuộc người là người như thế nào a?
Nhớ tới phụ thân của mình, Phương Vân không nhịn được mà có cảm giác mờ mịt cùng khẩn trương. Phụ thân có thể dùng một đao mà chế trụ Dương Hoằng, điều này đã nói lên tu vi của người rất mạnh. Nhưng tại sao ở kiếp trước lại bị xét nhà diệt tộc, tại sao bị kết tội mưu phản a?
Phương Vân cũng không nhớ nổi lần cuối mình gặp phụ thân là khi nào nữa. Đã rất lâu, rất lâu lắm rồi phụ thân chưa trở về kinh thành. Rốt cuộc một người phải ngu trung đến mức nào thì mới có thể trấn thủ biên cương đến hai mươi năm, ngay cả nhà cũng không về cơ chứ!
Trong lòng phụ thân, mẫu thân, đại ca và mình rốt cuộc có địa vị như thế nào? Ở trong lòng người thật sự luôn tận trung với hoàng thất, Nhân Hoàng, và Đại Chu thật không? Tại sao vào kiếp trước lại bị kết tội mưu phản chứ?
Có rất nhiều bí ẩn, Phương Vân cảm giác thấy chính mình phải gặp phụ thân thì mới có thể giải khai được.
- Lần này trở về kinh, sau khi găp người của Tắc Hạ Học Cung xong, phải tìm biện pháp lên Man hoang gặp phụ thân.
Phương Vân thầm nghĩ trong lòng. Trong lòng hắn, điều làm hắn thấy khó hiểu nhất chính là việc mình trọng sinh, chuyện này vô cùng quỷ dị. Thực lực của hắn càng mạnh, hắn càng cảm giác thấy chuyện này không hề đơn giản như mình đã nghĩ!
- Hôm nay ta đã đạt đến Địa Biến cảnh, theo như ước định với Lý Ức Huyền thì cũng đã đến lúc bí ẩn trong lòng ta được giải khai.
Phương Vân nhìn về phương hướng kinh thành, thầm nghĩ.
Theo quy củ của triều đình Đại Chu, khi đạt đến cấp bậc đại tướng quân thì phải lập tức trở về kinh báo cáo với Binh bộ, rồi phải mời người tới vẽ bức họa, để Binh bộ lập hồ sơ. Qua những chiến công lần này thì ít nhất Phương Vân cũng được làm đại tướng quân, trở về kinh thành là điều tất nhiên.
Tĩnh tâm lại, Phương Vân lại đọc sách tiếp. Trong cuốn thời đại cận cổ, Cốt Hoàng cũng có giới thiệu qua các công pháp cao nhất dùng để trùng kích Địa Biến cảnh, những công pháp này cũng được tông phái giới công nhận.
Xếp hàng thứ nhất là Đại Trí Độ Luận kinh của Chiêu Giác Tự, đây là một môn công pháp tu luyện Linh Tuệ phách đặc biệt; Xếp hạng thứ hai chính là Hoàng Đình kinh của Thái Tố phái, đây không phải là một môn công pháp chỉ tu luyện Linh Tuệ phách, mà là một bộ pháp môn tu luyện đầy đủ. Bên trong đó có pháp môn tu luyện Linh Tuệ phách của Thái Tố phái; Xếp hàng thứ ba chính là Thủy Ma Nguyên Thư của Thủy Ma tông, cũng như Thái Tố phái, đây là một môn pháp môn tu luyện đầy đủ, pháp môn tu luyện Linh Tuệ phách chỉ là một phần trong đó. Cũng bởi vì như thế nên không được xếp hạng thứ nhất!
Mặt khác, Cốt Hoàng còn có nhắc tới Kiếm điển của Kiếm tông, cùng Minh Vương kinh của Minh tông. Nhưng mà hai phái này đã lâu rồi không xuất hiện ở tông phái giới, trong đó Kiếm tông lại được xưng là môn phái đứng đầu ba nghìn đại tông phái. Còn nhắc tới hai phái này vì ba ngàn năm trước đã có một người từng lấy danh nghĩa "Kiếm tông" xuất hiện ở bên ngoài, hơn nữa còn có kiếm thuật hết sức cao siêu. Từ đó về sau, không có ai còn nghe qua cái tên Kiếm tông nữa, rất nhiều người hoài nghi là Kiếm tông không có truyền thừa đạo thống xuống, nhưng mà đây cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Nhưng mà, Cốt Hoàng bởi vì thận trọng cho nên cũng nhắc tới nó trong cuốn sách này.
Nhìn xong mấy dòng chữ cuối, Phương Vân cũng thở dài ra một hơi. Những tông phái trong cuốn thời đại cận cổ này, không có một môn một phái nào không phải là quái vật lớn cả, muốn lấy được những công pháp đó cơ hồ là điều không thể.
- Thực lực bây giờ ta bây giờ đã là Địa Biến cảnh đỉnh phong, nếu như thi triển Địa Biến chi pháp thì hoàn toàn tranh phong được với Thiên Tượng cảnh bình thường, cũng không cần nóng lòng sưu tầm công pháp Linh Tuệ cảnh! Để sau khi trở về thì nói Triệu Bá Ngôn chú ý một chút, xem thử có tìm được gì không!
Phương Vân thầm nghĩ trong lòng.
Buông lỏng tâm tư, Phương Vân lại tiếp tục tu luyện củng cố cảnh giới của mình. Thời gian từng ngày trôi qua, chỉ trong nháy mắt mà đã qua nửa tháng.
- Tướng quân, Hầu gia cho mời!
Vào một ngày, bỗng nhiên có một tên lính liên lạc vào trong trướng bồng của Phương Vân.
- Hầu gia?
Phương Vân giật mình, nhưng liền hiểu được:
- Là Mãng Hoang hầu?
Trong quân có ba vị Võ hầu, một vị Quý tộc hầu. Nếu như là Võ hầu cho mời thì sẽ gọi là "Võ hầu cho mời", chứ không phải là "Hầu gia".
- Đúng, mời đi theo ta!
Lính liên lạc gật đầu.
*****
- Lại là Hứa Uyên.
Phương Vân thầm nghĩ trong lòng. Một năm trước, ở khu vực săn bắn Đông Giao, hắn và đại ca Phương Lâm đã từng đem thế tử của Hứa Uyên là Hứa Quyền treo trên cột cờ một ngày. Mặc dù đó chỉ là sự tranh chấp của thiếu niên, nhưng Hứa Quyền dù sao cũng là thế tử của Mãng Hoang hầu, đại biểu cho thể diện của Mãng Hoang hầu. Đối đãi với Hứa Quyền như vậy chẳng khác gì là đánh vào thể diện của Mãng Hoang hầu cả!
- Vị Hầu gia này, không phải muốn mượn cơ hội này mà đối phó ta chứ?
Phương Vân như có điều trầm tư, nhưng mà nghĩ lại:
- Sợ cái gì! Ta chuẩn bị làm đại tướng quân rồi, phải lên Binh bộ báo cáo nữa. Hắn có lợi hại hơn nữa thì cũng sẽ không động thủ vào lúc này!
Địa vị càng cao thì càng có nhiều điều phải lo, cũng có nhiều chuyện không thể tự mình động thủ được!
Tuy gió tuyết ở ngoài trướng bồng còn rất lớn, nhưng đã không lớn như hồi xảy ra chiến tranh nữa. Đi theo lính liên lạc, Phương Vân đi thẳng tới trướng bồng của Mãng Hoang hầu.
Trướng bồng của Mãng Hoang hầu ở ngay trên đỉnh của một ngọn núi cao phía bắc, trong phương viên mấy trượng không hề có gió tuyết thổi vào. Ở ngay cửa trướng bồng có hai hàng thị vệ đứng vững.
Phương Vân vừa bước vào lều trại thì lập tức thấy trong lều có một chậu than hồng, vô cùng ấm áp. Mặt khác, trên mặt đất còn có một tấm chăn lông màu đỏ, hướng về một cái bàn đọc sách hình chữ nhật. Ở ngay đó có một người nam tử hai vai rộng rãi, sắc mặt hồng nhuận đang ngồi xếp bằng trước bàn viết gì đó.
Chỉ là cái nhìn đầu tiên thôi, nhưng Phương Vân đã có cảm giác trên người Mãng Hoang hầu hiển lộ ra một cỗ khí phách đặc biệt, vừa có cái khí phách mãnh liệt của Binh gia, lại có cái khí phách ưu nhã của Nho gia.
Nhân vật như thế, nếu như được ngòi bút của quan sử thi Nho gia ghi lại, thì sợ rằng lập tức sẽ buông bút xuống mà viết hai hàng chứ: "Trị thế chi năng thần, loạn thế chi kiêu hùng!"
Nghe thấy tiếng bước chân, Mãng Hoang hầu để bút xuống, ngẩng đầu lên. Trong mắt của hắn bắn ra hai cỗ ánh sáng như rồng như hổ vậy.
- Mạt tướng ra mắt Hầu gia!
Phương Vân lập tức quỳ xuống một gối.
Thần sắc Mãng Hoang hầu bình thản, đánh giá Phương Vân một lúc rồi nói:
- Phương Vân, ngươi biết tội rồi chứ?
"Tới rồi.", Phương Vân khẽ nói trong lòng, lập tức biết vị Mãng Hoang hầu này muốn gây khó dễ.
- Mạt tướng không biết, kính xin Hầu gia nói rõ!
Phương Vân nói.
- Hừ! Ngươi tự ý cách ly quân ngũ, sau đó tới Mãng hoang mà lại ẩn thân đi, không hề báo cáo. Trong mắt của ngươi còn có quân kỷ, còn có triều đình?
Mãng Hoang hầu lạnh lùng nói.
Nghe thấy mấy lời này của Mãng Hoang hầu, Phương Vân có chút ngoài ý muốn. Tuy lời nói của Mãng Hoang hầu sắc bén, nhưng trong khẩu khí cũng không có nhiều ý trách cứ.
"Kỳ quái, chẳng lẽ ta trách nhầm người này rồi!", Phương Vân vốn nghĩ tìm một cái cớ nào đó để nói cho qua. Nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện Bình Đỉnh hầu suốt mười mấy năm qua luôn cố gắng kéo Mãng Hoang hầu qua bên mình mà không thành. Trong lòng hắn khẽ động, liền thẳng thắn nói:
- Bẩm đại nhân, ân oán của mạt tướng và Võ hầu Dương Hoằng thiên hạ đều biết. Mạt tướng cũng vì nóng lòng lập công, sợ Võ hầu lấy công báo tư, đem mạt tướng triệu ra phía sau rồi không thể lập được công cho triều đình!
Trong mắt Mãng Hoang hầu có chút ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ rằng Phương Vân lại thẳng thắn như vậy. Hắn khẽ gật đầu, nói:
- Việc này chỉ có một lần chứ không được có tiền lệ cho lần sau. Còn nữa, Võ hầu chính là linh hồn của đại quân, địa vị cao thượng, không thể lấy lòng tiểu nhân mà đi đoán được. Nhớ lấy!
Phương Vân nghe thấy lời này thì lập tức biết Mãng Hoang hầu cũng không có ý trách cứ, nhớ tới Hứa Quyền ở kinh thành thì trong lòng có một cảm giác quái dị: "Hổ phụ khuyển tử a"!
!.