Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 233: Toàn Bộ Khôi Phục




Lam Đại Nguyệt vừa đi thì đệ tử ngoại môn chung quanh liền nghị luận:

- Hoàng Tuyệt, Chu Ngọc nổi danh là người nhỏ mọn trong đệ tử nội môn, người này xui xẻo rồi!

- Tâm tính Lam sư tỷ quá thiện lương, căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác. Nàng vừa đi thì sợ rằng Hoàng Tuyệt, Chu Ngọc lập tức muốn động thủ, đệ tử nội môn có địa vị tôn sùng, cho dù có giết một đệ tử ngoại môn thì cũng không có chuyện gì. Phương Vân này muốn nguy hiểm rồi!

- Hoàng Tuyệt, Chu Ngọc bình thời vẫn hoành hành ngang ngược bên ngoại viện, đáng tiếc ta không phải là đệ tử nội môn, nếu không sẽ cho bọn họ đẹp mắt!

Hoàng Tuyệt, Chu Ngọc đang ở đây cho nên những lời này bọn họ cũng không dám nói ra ở miệng, chỉ dám oán thầm trong lòng.

- Hừ!

Hoàng Tuyệt Chu Ngọc hừ lạnh một tiếng, trong mắt xuất hiện hàn quang, sắp xuất thủ với Phương Vân. Nhưng mà, hai người bọn họ còn chưa có động thủ thì đã nghe được một âm thanh lạnh như băng:

- Hai tên phế vật! Thật không biết sống chết!

- Cái gì? Ta đây không nghe lầm chứ?

Nghe được âm thanh này, không chỉ là Hoàng Tuyệt, Chu Ngọc mà các đệ tử ngoại môn ở đây cũng mở to mắt nhìn Phương Vân đang ở trong đám người.

Trong mắt Phương Vân hiện lên ánh sáng lạnh, không hề có ý do dự. Tiếng nói vừa dứt thì liền bước nhanh tới, tốc độ của hắn nhanh vô cùng.

- Ha ha, tốt, tốt!

Thấy Phương Vân không những lùi bước mà còn đi tới muốn ra tay với mình, Hoàng Tuyệt, Chu Ngọc cũng giận đến nỗi cười lên! Tay phải Hoàng Tuyệt vừa nhấc lên thì toàn bộ tay phải liền bành ra, giống như là một con mãng xà đang bành trướng vậy.

Pháp môn 'Mãng xà' này là một pháp môn tăng cường khí lực, Hoàng Tuyệt đạp chân một cái, mãnh liệt đánh về Phương vân. Cùng một thời gian, Chu Ngọc ở bên cạnh cũng tung một quyền ra.

- Ầm!

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người thì vẻ mặt của Phương Vân lại vô cùng hờ hững, chẳng qua đơn giản đưa hai tay lên đã nhẹ nhàng phá vỡ thế tới như lôi đình của hai người.

- Cái gì?

- Làm sao có thể?

Trên mặt hai người tràn ngập sự kinh ngạc cực độ, còn không kịp phản ứng thì liền nhìn thấy trong mắt Phương Vân đã hiện lên ánh sáng lạnh.

Két!

Vẻ mặt Phương Vân vô cùng lãnh khốc, hai bàn tay liền hóa thành trảo. Lập tức Hoàng Tuyệt, Chu Ngọc phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết, quả đấm của hai người lập tức mềm nhũn đi, trên đầu khớp xương còn vang lên tiếng xương gãy giòn tan.

- A! Đau chết ta, đau chết ta!

Hoàng Tuyệt phịch một tiếng đã quỳ xuống mặt đất kêu lên. Trên trán của hắn đang nhỏ ra từng giọt mồ hôi lạnh.

- A! Ngươi bỏ qua cho chúng ta đi sao, van cầu ngươi đấy, ngươi đại nhân đại lượng, xin hãy bỏ qua cho chúng ta!

Chu Ngọc cũng quỳ trên mặt đất, hắn vừa đau mà vừa sợ.

Phương Vân gây cho bọn hắn một cảm giác như một tòa núi cao không thể rung chuyển. Hơn nữa, thực lực của bọn hắn cũng hoàn toàn áp chế bọn họ!

Hít!

Thấy một màn như vậy, các đệ tử Lãnh Nguyệt phái chung quanh cũng hít vào một hơi lạnh, mí mắt nhảy lên không thôi. Đây, đây cũng là đệ tử ngoại môn a!

Có mấy người biết Phương Vân, thường ngày thì họ không nhìn đến Phương Vân nhưng giờ đây thì trong áo lại chảy ra mồ hôi lạnh! Họ hoàn toàn không ngờ rằng người có tính cách cổ quái, có khuôn mặt trắng bệch này lại có thực lực như vậy!

- Thật là may a!

Thấy một màn như vậy, sắc mặt bọn họ trắng ra, trong lòng hoảng sợ như vậy!

- Đồ không biết sống chết, bây giờ là ta quỳ, hay là các ngươi quỳ?

Phương Vân từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như đang nhìn người chết vậy!

Hắn đường đường là Bình Bắc tướng quân của triều đình, ở kinh thành là tiểu hầu gia, là người sắp bước vào hàng ngũ cường giả Địa Biến cảnh. Không ngờ hai nhân vật như hai con kiến hôi này lại muốn hắn quỳ xuống, thật không biết sống chết!

- Chúng ta quỳ, chúng ta quỳ! Người là đai nhân, đại lượng, hãy bỏ qua cho chúng ta đi!

Hai người đột nhiên phát hiện Phương Vân không hề yếu như mình tưởng tượng thì lập tức quay về trở về bộ mặt vô lại, nịnh trên hiếp dưới, hai người vô cùng hiểu rõ điều này.

- Khẩu thị tâm phi!

Phương Vân lắc đầu, đột nhiên đưa chân ra đá vào đan điền, đá bọn họ ra ngoài xa.

- Không!

Vẻ mặt hai người hoảng sợ rồi rơi trong đám người, sau đó ngất đi. Phương Vân đá vỡ đan điền của bọn họ coi như đã phá đi tư cách đặt chân trong môn phái của họ rồi.

Làm xong những thứ này thì Phương Vân xoay người lại, sau đó vẻ mặt lãnh khốc đi về sương phòng.

Phương Vân đột nhiên trở nên vô cùng thần bí, cao lớn, sâu không lường được trong chúng đệ tử ngoại môn. Những người này tự động tách ra một con đường cho hắn đi tới, không hề dám ngăn cản.

- Sư huynh, hai vị sư huynh!

Chờ Phương Vân đi ra thì mới có người dám tới dò xét thương thế của hai người Hoàng Tuyệt, Chu Ngọc.

- Đan điền của ta, đan điền của ta...bị phá rồi!

Hoàng Tuyệt kêu thảm, tỉnh lại.

Vốn còn có người định tới nâng hai người, nhưng khi nghe Hoàng Tuyệt nói thế thì lại bỏ hắn xuống đất rời đi, khuôn mặt tràn đầy sự khinh thường. Đan điền bị phá, hai người này đã không còn cách đặt chân trong môn phái, cho nên không cần thiết lấy lòng của bọn họ nữa.

Còn những người vốn bị hai người này ức hiếp thì càng cảm thấy thống khoái, trong lòng thầm kêu hảo.

- Lần này đột nhiên bộc phát phế đi hai đệ tử nội môn, sợ rằng rất nhanh sẽ làm cho trong phái có sóng to gió lớn. Cho dù là Lãnh Nguyệt phái thì cũng chịu không nổi a.

Phương Vân cũng không có vào sương phòng mà lập tức đi xuống núi. Hắn làm việc sát phạt quả quyết nên không nói gì thêm về việc này nữa. Hắn cũng biết kế tiếp sẽ bị các trưởng lão Lãnh Nguyệt phái hỏi, lấy việc hắn còn chưa khôi phục năng lực thì một khi bị những người này chú ý tới sẽ không phải là việc tốt gì.

- Đáng tiếc một chỗ ở tốt!

Phương Vân cũng có chút tiếc hận. Trong phái Lãnh Nguyệt có người miễn phí cung cấp chỗ dừng chân cùng cơm ăn ba bữa, đồng thời không cần làm gì cả. Địa phương tốt như vậy cũng không có nhiều, nhưng mà, cũng chỉ là một địa phương cung cấp miễn phí chỗ dừng chân cùng ăn uống thôi!

Phương Vân không nhanh không chậm đi xuống dưới núi, đồng thời lặng yên dùng Di Hình Hoán Cốt thay đổi dung mạo. Khi còn đang ở dưới chân núi thì đã nghe đến âm thanh ồn ào trên núi, nhưng mà cũng không có người chú ý đến hắn.

Rời đi Lãnh Nguyệt phái, Phương Vân trở lại trấn nhỏ cách Lãnh Nguyệt phái không xa, tìm một khách sạn ở đó.

Thời gian từng ngày trôi qua, Phương Vân mỗi ngày ngoại trừ việc dùng thuốc bổ máu thì chính là tu luyện nội công. Nếu là người thường thì đã sớm phát chán, nhưng Phương Vân lại không hề thấy phiền não.

Sau khi ở trong trấn một tháng thì tốc độ khôi phục thân thể của Phương Vân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thông hơn.

Uống!

Trong phòng khách, Phương Vân ngồi xếp bằng trên giường gấm, mạnh mẽ phát ra một tiếng quát. Âm thanh vừa phát ra thì trong cơ thể Phương Vân lập tức phát ra một cỗ hấp lực cường đại, rồi sau đó thiên địa nguyên khí chung quanh năm ngàn trượng lấy khách sạn làm trung tâm không ngừng hướng đến chỗ ở Phương Vân trong khách sạn!

- Đây là cái gì?

Một tên cao thủ tông phái đang đi dọc theo trấn nhỏ, thấy một màn như vậy thì không khỏi hít sâu vào một hơi. Trong mắt của hắn thì thiên địa nguyên khí ở khách sạn đó đột nhiên ngưng tụ lại thành hình một con rồng màu trắng.

Hít!

Một tên cao thủ tông phái khác thấy như vậy cũng hít sâu một hơi. Thu nạp thiên địa nguyên khí hóa thành long khí, chính là trong truyền thuyết có tuyệt đỉnh thiên tài có thể có đến bảy bảy bốn mươi chín con phi long lực ở Tinh Phách cảnh a!

Nếu nói hoàn mỹ là con số năm mươi thì số bốn mươi chín chính là đại biểu cho cực hạn!

Cái cực hạn này đã tồn tại từ lúc thiên địa mới thành lập. Ở trong võ đạo, điều này chính là nói lên một cái bình chướng, cho dù là ai cũng không thể đột phá.

Nội lực thổ nạp nguyên khí hóa thành long? Đây chính là dị tượng do tuyệt đỉnh cao thủ Tinh Phách cảnh làm ra, cảnh tượng như vậy thì theo trong truyền thuyết chỉ từng xuất hiện trên người của chưởng môn Ma Tông cùng chưởng môn Thái Tố phái!

- Ha ha, trải qua hai tháng rưỡi, hao phí gần ngàn cân thuốc bổ máu, cùng với tám trăm bình đan dược thượng phẩm, ta rốt cuộc đã khôi phục hoàn toàn!

Phương Vân cảm giác được nội lực hùng hồn trong cơ thể thì sảng khoái vô cùng. Trải qua hai tháng trong trạng thái vô cùng yếu ớt, cuối cùng hắn đã khôi phục lại, cảm giác như vậy giống như là sau một thời gian dài mưa dầm thì mặt trời lại ló dạng vậy.

- Nếu như nói trong phúc có họa, trong họa có phúc thì đúng là lần này đây. Ta dùng Huyết Ma đan thiếu chút nữa chết đi, nhưng lại có thể kích thích tiềm năng của ta, để cho nội lực của ta trực tiếp tiến đến bốn mươi chín con phi long lực.

Phương Vân mơ hồ cảm giác được mình đã chạm đến một cái bình chướng hư ảo. Xuyên thấu qua đạo chướng này thì Phương Vân có thể cảm nhận được một cái cảnh giới cao hơn. Đây là một cảm giác vô cùng huyền diệu, chỉ khi lực lượng đạt đến cực hạn thì mới có thể cảm giác được.

- Con số năm mươi là hoàn mỹ, bốn mươi chín là cực hạn. Ta đã đạt đến cực hạn của Tinh Phách cảnh rồi!

Phương Vân cảm giác được nếu như mình gặp phải cường giả Địa Biến cảnh năm mươi con phi long lực thì không cần chạy trốn nữa, thậm chí có thể giết chết đối phương. Đây chính là khi lực lượng đã đến một điểm của thiên địa, trực tiếp đánh vỡ lực lượng quy tắc vốn có.

Đột nhiên có những tiếng gió tràn vào tai, Phương Vân khẽ động trong lòng rồi lập tức biết lúc mình thu nạp thiên địa nguyên khí đã hấp dẫn cử động của những người khác.

- Đã đến lúc rời đi.

Phương Vân khẽ động trong lòng rồi lấy Nặc Tức châu ra, khôi phục diện mạo vốn có rồi thản nhiên đi ra ngoài, thần thái vô cùng bình tĩnh.

Ở cửa chính khách sạn, một tên cao thủ mặc đồ Lãnh Nguyệt phái đi qua Phương Vân, tiếp theo đó cũng có hai người mặc áo bào Thiên Tinh Phái đi tới phòng của Phương Vân. Không hề có người nào chú ý tới Phương Vân.

- Xe ngựa!

Phương Vân kêu một chiếc xe ngựa rồi nhảy lên, sau đó ra lệnh ra ngoài.

Lực lượng ở Tinh Phách cảnh hắn đã tích lũy đủ, hiện tại Phương Vân hắn muốn tìm một nơi vắng vẻ rồi trùng kích vào Địa Biến cảnh!

Tiếng bánh xe không ngừng vang lên, xe ngựa chở Phương Vân đi về hướng đông. Ở nơi đó có một đầm lầy thâm sơn ít ai lui tới.

Phịch!

Cửa xe mở ra, một đạo thân ảnh lưu lại mấy mai tiền Tam Hoàng rồi phá không bay đi, biến mất ở trong hoang dã.

- Chính là chỗ này!

Phương Vân nhìn vào một động quật được che giấu trong vách núi, lẩm bẩm nói. Thân hình thoáng một cái đã bay vào đó.

Ti!

Phương Vân vừa phá không bay vào trong động quật thì đã có hai vật như hai cái đèn lồng màu đỏ tươi sáng lên trong bóng tối, tiếp theo đó có một làn khói độc tràn đầy hủ thực xông vào Phương Vân. Một con mãng xà vô cùng to lớn đánh tới Phương Vân. Con mãng xà này đã tu luyện gần ngàn năm, là hung vật cường đại nhất trong cái thâm sơn này.

Uống!

Phương Vân hét lớn một tiếng, bàn tay vỗ một cái thì lập tức đã có có một bàn tay khổng lồ chụp lấy con mãng xà này rồi phong ấn vào bên trong bức họa hoàng kim.