Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 230: Ẩn Vào Tông Phái




Những tạp dịch ở Lãnh Nguyệt phái thì thường mặc một đạo bào có thêu hình một ánh trăng rằm. Trên thềm đá đi xuống chân núi thì có rất nhiều đệ tử ngoại môn của Lãnh Nguyệt phái lui tới không dứt, cũng không có người nào chú ý tới Phương Vân đang đi xuống.

Đến chân núi, Phương Vân đang muốn rời đi thì nghe được âm thanh ồn ào huyên náo.

- Lão thần tiên, lão thần tiên, để cho ta nhập môn đi. Ta chạy mấy trăm dặm tới đây, cực kỳ hâm mộ Lãnh Nguyệt phái các người.

- Cho ta vào đi, ta mạnh hơn với hắn nhiều, ta có tu vi Chân Khí cảnh đỉnh phong, ta chắc là đủ tư cách làm đệ tử ngoại môn Lãnh Nguyệt phái rồi.

- Lão thần tiên, đây là một chút ý tứ. Là tiểu nhân hiếu kính người.

- Hỗn trướng, đây là Lãnh Nguyệt phái chiêu mộ đệ tử ngoại môn hàng năm một lần, ngươi lại cầm vàng đi tới hối lộ ta! Ném hắn xuống!

Tiếng ồn dưới chân núi vang lên ầm ầm, nghị luận không thôi. Phương Vân ở chỗ đó liền nhìn thấy có một tên công tử mập mạp bị ném ra khỏi đám người.

- Có ý tứ, đây là Lãnh Nguyệt phái chiêu mộ đệ tử ngoại môn!

Phương Vân lắc đầu cười cười, cũng không thèm để ý, liền bước chân rời đi. Đột nhiên lòng hơi động, liền dừng bước lại:

- Hiện tại Dương Hoằng chắc đang sưu tập tin tức của ta. Nếu như ta còn về quân doanh thì đó chính là chui đầu vào lưới, còn không bằng thừa dịp Lãnh Nguyệt phái chiêu mộ đệ tử lẫn vào bên trong đi. Dù sao ta có Dịch Hình Hoán Cốt thuật, cũng không có người nào có thể nhận ra ta. Chờ sau khi thương thế tốt hơn rồi thì quay lại diện mạo thật, chỉ sợ lúc đó những người này cũng không thể nhận ra ta.

Phương Vân nghĩ ngợi, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện nữa:

- Bạch Phượng công tử? Hình như Lam Đại Nguyệt cũng không thích cái hôn sự này lắm, ừ, ta phải nghĩ biện pháp giúp nàng một chút!

Phương Vân nếu không biết thì thôi, nhưng nếu biết sẽ thì sẽ không khoanh tay ngồi đó. Dù sao Lam Đại Nguyệt cũng có ơn cứu mạng mình, nếu như không làm gì thì cũng không phải là bậc trượng nghĩa, lúc đó lòng sẽ có băn khoăn.

- Người này tự xưng là Bạch Phượng công tử, tuổi chắc không lớn lắm. Ta muốn trấn áp hắn hẳn cũng không khó khăn mấy! Nếu như hai người này yêu lẫn nhau thì ta sẽ rời đi, nhưng nếu không phải thế thì ta phải thi triển một chút thủ đoạn để giúp đỡ nàng ta!

Chút tự tin này thì Phương Vân vẫn có. Bàn về thực lực thì ngoại trừ những người như bọn Dương Hoằng, Quân Niệm Sinh kia thì Phương Vân tự tin rằng không có người nào có thể hơn mình. Ngoài ra, mấy người Quân Niệm Sinh này nhỏ nhất cũng hơn mình mười tuổi.

Phương Vân tự tin nếu như mình tới hai năm lăm tuổi thì tuyệt đối sẽ không yếu hơn những người này. Hắn thậm chí còn dự liệu được, việc mình nhúng tay vào sẽ làm cho Lãnh Nguyệt phái cùng Thiên Tinh phái gì kia nổi giận, nhưng mà những cái này không phải là vấn đề.

Tông phái? Có thể mạnh hơn triều đình sao?

Đại Chu hoàng triều đã tiêu diệt không biết bao nhiêu tông phái lớn nhỏ, Lãnh Nguyệt phái cùng Thiên Tinh phái cũng chỉ là hai con tôm nhỏ nhoi mà thôi, trước một con quái vật lớn như triều đình mà muốn phản kháng thì đúng là châu chấu đá xe. Nếu như muốn động thủ thì hai tông phái này nhất định phải cố kỵ rất nhiều!

Trong lòng có kế hoạch, Phương Vân cũng không vội vã đi ghi danh tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn mà là trực tiếp xuống núi.

- Chưởng quầy, mật táo ba lượng, quế chi hai lượng, đậu đen ba lượng, lư bì ba tiền, mặt khác còn phải có thảo linh chi, ta muốn một trăm bao này!

Cách núi Lãnh Nguyệt không xa có một cái phòng thuốc nhỏ. Ban đầu Phương Vân liên tiếp báo ra mấy vị thuốc thì chưởng quầy còn không có hứng thú, nhưng khi nghe đến vị cuối cùng muốn đến một trăm bao thì lập tức tinh thần đại chấn lên. Một trăm bao chính là gần hai, ba mươi cân a!

Chưởng quầy liền trả lời:

- Khách quan, ngươi chờ chút. Ta lập tức đi làm ngay!

Khuôn mặt của chưởng quầy tươi cười, lập tức phân phó tên người làm xuống kho hàng chuẩn bị.

Một trăm bao cũng là rất nhiều, ít nhất một người cũng không thể mang hết. Phương Vân cũng không muốn để người ta biết là mình có túi không gian nên trực tiếp thuê một cái xe, sau đó đi tới sơn môn Lãnh Nguyệt phái.

- Được rồi, dừng ở chỗ này đi!

Phương Vân từ trên xe nhảy xuống, tay áo rung động thì một cái túi gấm bay ra trên không. Miệng hắn hơi nhấp nháy thì mấy cái dược liệu bổ máu này đã đi vào trong túi không gian.

- Cái này...

Lão phu xe mở to hai mắt nhìn. Đừng nói là hắn mà cho dù là võ giả thì cũng chưa từng thấy cái túi không gian này.

- Ha ha.

Phương Vân cười lớn một tiếng, đưa ra mấy mai tiền Tam Hoàng:

- Cảm tạ lão giả!

Dứt lời, hắn liền đi lên núi. Hắn làm việc vô cùng bí mật cho nên cũng không sợ người khác phát hiện.

Chỗ ghi danh đệ tử ngoại môn có không ít người. Trong đó có một lão giả có chòm râu uy mãnh cùng với hai đệ tử ngoại môn Trụ Thai cảnh đang ghi danh sách, đồng thời ba người bọn họ cũng là người chịu trách nhiệm việc khảo hạch đệ tử.

Lãnh Nguyệt phái dù sao cũng là môn phái trung đẳng, trưởng lão ngoại môn này cũng là Tinh Phách cảnh. Nếu như so với những đại phái như Thanh Vi phái, Thiên Tà tông thì kém hơn không ít. Nếu như vào lúc bình thường thì Phương Vân không để những người như vậy vào mắt mình, nhưng mà hiện tại cần phải diễn trò.

- Tên họ?

Trưởng lão râu trắng cầm cọng lông ghi, cũng không ngẩng đầu.

- Phương Vân.

Phương Vân đứng không đổi tên, ngồi không đổi họ, cứ thế mà nói tên mình ra. Hiện tại hắn đã thay đổi diện mạo cho nên cũng không sợ những người này nhận ra.

- Thực lực?

- Chân Khí cảnh.

Phương Vân vừa trả lời thì lập tức xung quanh cười vang lên.

- Người như vậy mà cũng là Chân Khí cảnh! Ngươi mau về nhà đi, Lãnh Nguyệt phái không phải là nơi ngươi có thể tới!

Phương Vân cười lạnh một tiếng, cũng lười nói với những người này. Ngón tay hắn đưa ra, lập tức có một luồng nội lực phóng ra trực tiếp chấn nát một tảng đá cách đó không xa. Thu hoạch duy nhất trong mấy ngày qua của hắn chính là đả chỉnh tu lại được một đường kinh mạch bên cánh tay phải.

Chiêu này của Phương Vân vừa thi triển thì nhất thời chung quanh yên lặng nhữ tĩnh. Đây chính là đá Thanh Văn dùng để khảo hạch, so với tảng đá bình thường còn cứng rắn gấp mười lần. Nhưng chưa bao giờ nghe nói chân khí lại có uy lực như vậy cả!

Ngay cả trưởng lão ngoại môn chịu trách nhiệm khảo hạch cũng ngẩng đầu lên. Nội lực hóa ra thì người đạt tới Chân Khí cảnh đều có thể dễ dàng làm được, nhưng muốn chất nát một khối đá Thanh Văn như vậy thì ngoại trừ nội lực sâu ra còn phải yêu cầu đến sự chắc chắn bên trong nữa! Đây cũng không phải là cứ tu luyện là được, mà cần phải có một công pháp cao thâm!

- Phương Vân đúng không, lấy một áo bào đệ tử ngoại môn đi!

Trưởng lão râu trắng chấm bút lông một cái, lập tức đưa Phương Vân vào hàng đệ tử ngoại môn. Cứ như vậy, Phương Vân dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà đi vào phía sau.

- Đây chính là áo bào cùng lệnh bài đệ tử ngoại môn. Đến trên núi sẽ có người cho ngươi chỗ ăn ở!

Phân phát áo bào là một gã đạo nhân khác.

- Đa tạ sư thúc!

Phương Vân thi lễ một cái.

- Ừ, đi đi!

Núi Lãnh Nguyệt rất lớn, ở giữa sườn núi có rất nhiều sương phòng, khi đi qua thì hắn cũng cố ý tránh cái phòng chứa củi ra.

Đệ tử ngoại môn của Lãnh Nguyệt phái có thể được một bộ bí pháp Lãnh Nguyệt cùng một bộ kiếm pháp Lãnh Nguyệt. Nhưng mà, nếu như chỉ truyền cho đệ tử ngoại môn thì cũng chẳng phải là hạng hay ho gì, Phương Vân cũng lười nhìn qua.

Quy củ của Lãnh Nguyệt phái rất rời rạc, sau khi nhận áo bào cùng pháp quyết xong thì cũng không có người quản ngươi, rất nhàn nhã. Nhưng mà, cứ mỗi tháng thì trong tông phái sẽ có khảo hạch đối với đệ tử ngoại môn, nếu có tiến bộ thì sẽ được thông qua, ngươi có thể tiếp tục lưu lại dưới chân núi. Còn nếu không thông qua thì lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi phái, ngay cả áo bào cũng thu lại!

Phương Vân cũng vô tâm đi tu luyện cái gì bí quyết Lãnh Nguyệt, cái gì kiếm quyết Lãnh Nguyệt. Hắn mỗi ngày đều chú trọng đến việc điều dưỡng thương thế.

Vào sáng sớm, sương mù trên núi rất dầy đặc.

Phương Vân đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Ở ngoài cửa, có không ít đệ tử Lãnh Nguyệt phái đang xếp thành phương trận rồi luyện kiếm trận ở trong sương mù. Ngay ở trước hành lang còn có mấy tên tạp dịch đang quét lá rụng.

- Sư huynh!

Thấy Phương Vân đi ra, một tên tạp dịch nở nụ cười thân thiện, lên tiếng chào hỏi! Trong các sư huynh ở đây thì có thể nói Phương Vân là người dễ chịu nhất.

- Ừ, cực khổ rồi!

Phương Vân gật đầu.

- Sư huynh khách khí rồi!

Tên tạp dịch này cười cười, tùy ý nói. Nhưng vào lúc này, có mấy tên đệ tử ngoại môn từ ngoài đi vào, tên tạp dịch này lập tức thu chổi lại, đứng vững:

- Sư huynh!

Tên tạp dịch lớn tiếng nói.

Hai gã đệ tử ngoại môn cũng không thèm để ý, trực tiếp đi qua. Khi đi qua Phương Vân thì liếc mắt một cái rồi tránh ra.

Trong mắt các đệ tử ngoại môn của Lãnh Nguyệt phái thì người đệ tử trong sương phòng thứ bảy này vô cùng quái dị. Bình thường rất ít khi ra ngoài, không tham gia việc luyện kiếm lúc sáng sớm thì không nói đi, trong phòng lúc nào cũng tràn ngập mùi thuốc y. Người này cũng không hay gặp các đệ tử khác, chỉ thân thiện với các tạp dịch. Vô cùng kỳ quái!

Nhưng mà, cũng không ai dám trêu chọc hắn. Người này thoạt nhìn qua tuy rất giống người mắc bệnh lao nhưng ánh mắt lại vô cùng bén nhọn. Đặc biệt khi liếc mắt thì làm cho người ta có cảm giác như đao kiếm vậy, chỉ mới nhìn thôi đã sợ thì còn có tâm tư nào động thủ chứ.

- Sư huynh, thuốc ngươi muốn có rồi!

Vào lúc này thì có một tên tạp dịch khác bưng một bình thuốc tới.

- Đa tạ!

Phương Vân nhận lấy bình thuốc rồi đa tạ, sau đó tiến vào bên trong phòng. Tình trạng của hắn bây giờ có thể nói là thiếu máu nghiêm trọng, cho nên mỗi ngày phải dùng thuốc bổ máu mới được.

Đệ tử nội môn cùng với đệ tử ngoại môn rất hiếm khi lui tới, cho nên Phương Vân cũng không có ý giao tình với nhiều người trên núi Lãnh Nguyệt, mỗi ngày chỉ khỏi phòng một chút như vậy thôi.

Thời gian Phương Vân vào phái Lãnh Nguyệt cũng đã cỡ một tháng. Một tháng này nội lực của hắn khôi phục rất nhanh, hiện tại đã có tu vi Trụ Thai cảnh rồi. Tiếp tục lên nữa thì cần một lượng lớn nội lực tẩm bổ Lực Phách, Khí Phách, Tinh Phách cùng với Anh Phách.

Bảy phách của con người bình thường tán ở khắp tứ chi bát hải, vô hình vô tướng kết hợp cùng một chỗ với nhục thể. Duy trì sự vận chuyển của bảy phách chính là điều kiện sống còn của thân thể. Việc mỗi ngày người ăn cơm thực chất có thể coi như là cung cấp năng lượng mỗi ngày cho bảy phách. mà quá trình cô đọng bảy phách lại cần một lượng năng lượng vô cùng lớn.

Bởi vì công pháp của Phương Vân quá đặc biệt, bảy phách của hắn so với người thường còn mạnh hơn mấy lần cho nên lượng nguyên khí cần có cũng vô cùng kinh người!

Phương Vân ngồi xếp bằng ở trên giường, sau khi uống xong thuốc bổ máu thì lập tức lấy ra một bình sứ đổ ra một viên đan dược thượng phẩm, sau đó nuốt vào trong bụng!