Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 228: Sát Khí Của Dương Hoằng




Dương Hoằng thân hóa cầu vồng, phá không phi hành.

Tâm tính của hắn lúc này không tốt chút nào, lần ôn dịch bộc phát ở tây bộ này là do hắn toàn quyền chịu trách nhiệm. Nhưng bởi vì có bốn đầu yêu vượn xuất hiện mà chuyện này đã phát sinh biến cố. Sau khi trở về kinh thành thì sợ rằng cũng không dễ nói chuyện chút nào.

Vị trí võ hầu của hắn vừa mới ngồi xuống, nhưng hôm nay xuất binh bất lợi, không tránh khỏi khi về Quân Cơ Xứ sẽ bị bảy võ hầu khác khinh thị.

- Bốn đầu súc vật này rõ ràng là muốn gây chuyên.. Ta muốn lột da các ngươi ra để rửa cái nhục ngày hôm nay.

Dương Hoằng oán giận nói trong lòng. Lấy tâm tính cao ngạo của hắn, nhưng hôm nay lại bị tứ đại Viên Vương ngạnh sanh bức lui, cái này đúng là không chịu được. Sắc mặt của hắn vốn không khó coi lắm, nhưng khi thấy chỉ có ba tên giám sát sứ xuất hiện trước mặt mình thì trở nên khó coi vô cùng.

- Lôi giám sát đâu?

Dương Hoằng trầm giọng quát lên.

Đôi mắt của ba người Vân, Phong, Thủy giám sát hơi hồng lên. Bốn người tuy không phải là huynh đệ ruột thịt nhưng còn thân hơn huynh đệ ruột thịt. Hôm nay Lôi giám sát sống chết không rõ, hỏi sao lòng của họ không bi thương.

- Hầu gia, đại ca hắn...chỉ sợ gặp phải độc thủ rồi!

Thủy giám sát nghẹn ngào nói.

- Cái gì?

Dương Hoằng mặc dù có chút suy đoán, nhưng sau khi nghe được câu trả lời của Thủy giám sát thì không khỏi khiếp sợ, nhưng sau khiếp sợ thì đó lại là căm tức. Bốn cường giả Địa Biến cảnh, cộng thêm bốn kiện Địa Nguyên pháp khí, cho bọn họ đấu lại bốn cường giả Địa Biến cảnh khác cũng được, vậy mà kêu bọn họ đuổi theo giết một Phương Vân lại còn gặp phải chuyện này.

Dương Hoằng cố nén tức giận trong lòng, trầm giọng nói:

- Phương Vân đâu? Ta hỏi các ngươi, Phương Vân đâu?

Trong lòng ba người không khỏi nở nụ cười chua chát, ngay lúc này Anh Vũ hầu không quan tâm đến Lôi giám sát mà là quan tâm đến Phương Vân.

- Phương Vân, Phương Vân hiện tại chưa biết sống chết thế nào...

Vân giám sát nói.

Nghe thấy câu này, lửa giận trong lòng Dương Hoằng không còn giữ được nữa. Bàn tay duỗi ra, ba chưởng tát trên ba cái mặt, lực lượng khổng lồ làm cho ba người như ba cái diều đứt dây bay ra ngoài, mặt sưng phồng lên, ngay miệng còn chảy máu ra.

Ba chưởng.

- Phế vật! Phế vật! Phế vật! Lại là ba phế vật!

Lửa giận Dương Hoằng ngút trời, mặt của hắn vô cùng đáng sợ. Mọi việc không thuận lợi đến bây giờ được hắn tuôn ra toàn bộ làm cho lòng của hắn căm tức vô cùng.

Tứ đại giám sát quả là làm cho hắn thất vọng vô cùng. Vì để cho bọn họ có thể vẹn toàn đánh chết Phương Vân, hắn thậm chí còn đem cả bốn kiện Địa Nguyên pháp khí vừa mới trấn áp xong ở Tụ Bảo các đưa cho họ. Bốn cường giả Địa Biến cảnh, cộng thêm bốn kiện Địa Nguyên pháp khí đuổi theo giết một Phương Vân, chẳng những không thành công mà còn bị giết mất một người. Lôi giám sát sứ vừa chết thì kiện Địa Nguyên pháp khí cũng thuộc về Phương Vân. Dương Hoằng hắn khi không lại may áo cưới không cho người khác!

- Hầu gia, chúng ta phát hiện được máu do Phương Vân lưu lại, hắn đã sử dụng Huyết Ma đan!

Thủy giám sát thấp giọng nói, nàng cũng không dám rờ đến khuôn mặt đang sưng vù lên. Mặc dù trong lòng đối với hành động lạnh giá của Dương Hoằng có chút chua sót, nhưng trải qua thời gian tích lũy thì đã biến thành sợ hãi rồi. Dương Hoằng giờ phút này vô cùng đáng sợ, ba người thậm chí còn có cảm giác nếu như không thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn thì sợ rằng Dương Hoằng sẽ tức giận giết cả ba người.

- Huyết Ma đan?

Dương Hoằng đang trong cơn tức giận, nhưng nghe thấy cái tên này thì cũng tỉnh táo lại hơn một chút.

- Vâng, hầu gia. Ta từ trong máu hắn lưu lại ngửi được mùi của Huyết Ma đan.

Vân giám sát vội nói:

- Phương Vân vốn có bốn mươi con phi long lực, được một viên Huyết Ma đan thì...

Vân giám sát không dám nói nữa, ý tứ của hắn rất rõ: Phương Vân có bốn mươi phi long lực, nếu thực lực tăng gấp đôi thì sẽ là tám mươi con phi long lực. Lực lượng như vậy, chúng ta không chống được thì cũng không có gì kỳ quái.

- Huyết Ma đan...

Dương Hoằng đột nhiên nhớ tới một chuyện. Vào nửa năm trước, trong khi hắn bị Nhân Hoàng bắt giam dưới lòng đất thì đã có sai Vũ Thất đi giết chết Phương Vân. Khi hắn ra ngoài thì Cổ Phúc có nói với hắn là Vũ Thất đã thất bại, những thứ trên thân hắn cũng không còn, trong đó còn có ba viên Huyết Ma đan.

Vũ Thất chính là đuổi giết Phương Vân, sau khi hắn chết đi thì ba viên Huyết Ma đan rơi vào trong tay ai là điều quá rõ ràng.

- Chẳng lẽ...tên Phương Vân này chính là sử dụng Huyết Ma đan của ta?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì nhất thời máu toàn thân Dương Hoằng sôi lên, giận đến nỗi toàn thân phát run.

- Tên chết tiệt này...

Nghĩ đến Phương Vân dùng Huyết Ma đan của mình, giết chết Lôi giám sát, sau đó tự mình cướp đi một kiện Địa Nguyên pháp khí thì nước bọt ngay cổ họng Dương Hoằng cũng biến thành màu đen. Một cảm giác sỉ nhục vô cùng lớn lao xuất hiện trong đầu hắn, cái sỉ nhục này còn lớn hơn cái sỉ nhục trên Tam Đường Hội Thẩm.

Vì người khác làm áo cưới không công, ai có thể chịu được cảm giác này chứ!

Lách cách!

Hai nắm tay trong tay áo Dương Hoằng nắm lại, gân xanh nổi hẳn lên, từng tiêng khớp xương vang lên lách cách. Sắc mặt của hắn vô cùng đáng sợ, trong đôi mắt còn có sát khí hiện rõ lên.

- Hầu gia, tám mươi phi long lực vượt xa phạm vi Phương Vân có thể chịu nhận. Thuộc hạ cho là Phương Vân đã có đến chín thành chết rồi!

Vân giám sát lập tức nói, sau đó đem tình huống của hiện trường nói qua một lần.

- Chuyện này các ngươi không cần nhúng tay nữa. Nếu như Phương Vân đã chết thì không có gì cả, nhưng nếu hắn chưa chết thì chính ta sẽ giết hắn!

Dương Hoằng tỉnh táo lại., nói xong câu đó thì liền phá không bay đi.

Tam đại giám sát không có phát hiện ra thi thể Phương Vân, vậy thì không có cách nào xác định được người này sống hay chết! Trong lòng Dương Hoằng có cảm giác Phương Vân sẽ không dễ dàng mà chết đi như vậy, nhưng những điều này giờ không còn quan trọng nữa. Giờ khắc này, hắn rốt cuộc bỏ qua mọi băn khoăn trước giờ, quyết định tự tay đánh chết Phương Vân!

Ngay thời khắc Lôi giám sát bị giết, Ngũ Ngục Phong bị cướp đi, Dương Hoằng lập tức nhận ra rằng mình đã sai lầm rồi. Phương Vân tuyệt đối không phải là hạng người râu ria như trước kia nữa, khinh thường hắn, để cho hắn phát triển thì phải đón lấy kết quả không tốt!

- Ba viên đan dược này cho các ngươi, dùng nó đi!

Ba đại giám sát ngẩng đầu nhìn lên nhưng Dương Hoằng đã không còn đâu cả. Ba người nhìn đan dược trong tay rồi nhìn lẫn nhau trong cơn gió lớn.

....

- Ý chí của ta...không thể chinh phục....không hề sợ tử vong!

Một cỗ ý chí cường đại ở trong bóng tối hư vô va chạm nhau. Phương Vân có cảm giác như mình đang trở lại lần phục sinh trước kia, bốn phía toàn là hư vô cùng bóng tối, đó là một khoảng không vô cùng vô tận, giống như đang có những bàn tay khổng lồ đang cố gắng kéo mình vào trong thâm uyên hắc ám.

Phương Vân cứ như vậy mà đi trong đêm, dựa vào một cổ ý chí cường đại kháng cự lại cỗ lực lượng này.

- Sư tỷ...hình như hắn tỉnh rồi!

Trong bóng tối, Phương Vân nghe được âm thanh của một nữ tử.

- Ừ, sư thúc có nói ý chí lực của hắn vô cùng cường đại, hẳn là mấy ngày nữa sẽ tỉnh!

Một âm thanh dễ nghe khác đáp lại.

Nghe được âm thanh này, Phương Vân có cảm giác rất khác thường, dường như đã nghe qua ở nơi đâu. Nhưng mà hắn không nhớ ra được, hắn tự nhớ rằng bên mình không có nữ tử nào như vậy cả, cảm giác đúng là rất mâu thuẫn!

- Người này là ai vậy? Tại sao ta lại quen thuộc đến như vậy?

Phương Vân nghĩ đến đây, cố gắng mở mắt ra.

- Sư tỷ, tỷ đã chiếu cố hắn mấy ngày rồi. Tỷ cũng mệt rồi, đi nghỉ đi. Hơn nữa, tỷ cùng hắn cũng không có quan hệ gì, không nên vì hắn mà bỏ nhiều công sức như thế.

Cô gái kia tiếp tục nói.

- Không sao, chỉ cần một thời gian nữa là được rồi.

Nữ tử được gọi là sư tỷ mở miệng nói.

- Sư tỷ...

Nữ tử đầu lên tiếng, hâm mộ nói:

- Tỷ thật là tốt, không trách được Bạch Phượng công tử của Thiên Tinh tông lại nhìn trúng ngươi!

Trong phòng nhất thời trầm mặc xuống.

- A, thật xin lỗi tỷ...

Nữ tử đang nói đột nhiên kinh hô lên:

- Muội nói bậy rồi...

- Không sao...

- Sư tỷ....

Người nữ đầu nói nhỏ, trong giọng nói còn ẩn tiếng thở dài đáng tiếc.

"Nữ tử này rốt cuộc là người nào?", nghe thấy phiên thoại này, Phương Vân rốt cuộc không nhịn được mà muốn mở mắt ra, hắn muốn tự mình nhìn thấy người được gọi là sư tỷ này.

- A! Sư tỷ, sư tỷ...tỷ nhìn mau, hắn tỉnh dậy rồi!

Trong phòng vang lên một tiếng thét kinh hãi.

Phương Vân rốt cuộc đã mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy một khuôn mặt quốc sắc thiên hương vô cùng động lòng người ập vào mắt. Người nữ tử này có một khí chất hiền hòa, ánh mắt linh động, nhưng ẩn trong đó lại có sự phiền muộn nhàn nhạt.

- Lam Đại Nguyệt!

Phương Vân nhận ra khuôn mặt này, bờ môi của hắn hơi run, định nói ra ba chữ đó thì có một cơn đau vô cùng như nước biển dâng đến làm cho hắn trầm luân, đau đớn vô cùng.

Trong trạng thái mông lung không biết kéo dài bao lâu, Phương Vân đã có tỉnh đi tỉnh lại mấy lần. Mỗi lần hắn tỉnh lại thì lại thấy người nữ tử xinh đẹp tên Lam Đại Nguyệt kia. Có nhiều lần Phương Vân còn cảm giác được nàng đang lau mặt của mình, nhưng hắn không thể nói gì cả, rất nhanh đã bất tỉnh lại.

Cũng không biết qua bao lâu, Phương Vân rốt cuộc đã tỉnh lại. Nhưng khi mở mắt ra thì lại không phải là một khuê phòng cổ kính như tưởng tượng mà lại là một căn nhà cũ kỹ.

- Phòng chứa củi?

Phương Vân ngây ngốc, liền nhận ra hoàn cảnh của mình. Hắn vừa nhìn lướt qua thì đã thấy chung quanh có mấy đống củi khô chất đống hiện ra trước mắt. Không sai, đúng là phòng chứa củi.

Mặc dù có cảm giác ngoài ý muốn, nhưng Phương Vân cũng không có giật mình. Hắn thử dùng tay chân, động tác mặc dù có chút cứng ngắc nhưng không còn cái cảm giác thống khổ như trước kia nữa. Phương Vân hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi đứng dậy ngồi ở bên giường. Hắn cảm giác thấy thân thể tuy vô cùng yếu, nhưng vẫn có thể cử động được.

- Cho dù thế nào thì cũng sống rồi!

Phương Vân thở phào nhẹ nhõm, nếu sống thì còn có hi vọng. Còn nếu chết đi thì không còn gì cả.

Chỉ cần hắn còn sống thì lần này hắn lời to rồi. Dùng một lần trọng thương thêm một viên Huyết Ma đan đã lấy được mạng của Lôi giám sát, còn có thêm một kiện Địa Nguyên pháp khí.

Ken két!

Nhưng vào lúc này, cánh cửa phòng chứa củi bỗng nhiên mở ra, ở nơi cửa xuất hiện một người hầu mặc áo xanh. Trong tay của hắn có một mâm gỗ, trong đó có thức ăn.

- Đồ để ở đây, chờ thương thế của ngươi tốt hơn thì đi đi.

Người này nhìn lướt qua Phương Vân một cái, đem mâm cơm đặt ở trên một cái bàn cạnh giường rồi rời đi.