Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 220: Hung Thú Hiện Thân




Đây không phải là lần đầu tiên Phương Vân vào thế giới dưới lòng đất cho nên đối với năng lực trấn áp Âm Ma, Sát Ma rất quen thuộc. Chỉ cần Âm Ma, Sát Ma không có lực lượng ý chí mạnh thì cho dù có ra bao nhiêu Phương Vân cũng có thể trong nháy mắt trấn áp, nghiền nát lấy. Tổn thất duy nhất chỉ có lực lượng tinh thần của hắn mà thôi.

Tên quân vương Sát Ma này rõ ràng cho rằng Phương Vân là võ giả nhân loại lần đầu tiên tiến vào thế giới dưới lòng đất, nhưng không biết là Phương Vân trải qua thời gian rèn luyện dưới lòng đất thì cho dù là lực lượng tinh thần hay lực lượng ý chí thì hơn xa nhiều so với các võ giả Tinh Phách cảnh khác!

Hai vạn đầu Sát Ma, con số này tuy lớn nhưng sự tiêu hao tinh thần lực để trấn áp chúng hoàn toàn nằm trong phạm vi thừa nhận của Phương Vân. Điều tiếc nuối nhất là kế hoạch của Phương Vân vốn xâm nhập xuống tầng sáu mươi nhưng bây giờ phải rút xuống còn tầng năm mươi thôi!

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn vang lên, chỉ trong chớp mắt mà kim giáp thần linh do Phương Vân biến hóa đã giao thủ mấy chục chiêu với yêu ma khổng lồ do quân vương Sát Ma biến hóa ra, hai người không ngừng áp sát vào nhau.

Phương Vân bởi vì trấn áp hai vạn Sát Ma cho nên đã hao tổn tinh thần lực, nhưng quân vương Sát Ma bởi vì tổn thất mất hai vạn Sát Ma nên uy lực cũng giảm đi không ít.

- Hừ! Chỉ bằng vào chút đạo hạnh của ngươi mà muốn thu thập ta sao? Còn kém xa lắm! Không có nắm chắc thì ta dám nuốt trọn hai vạn Sát Ma của ngươi

Phương Vân không nói hai, liền tung một quyền ra đánh vào lồng ngực của quân vương Sát Ma, đồng thời một cỗ tinh thần lực vô hình vô tướng theo quả đấm này tuôn ra. Chỉ nghe phịch một tiếng thì từ trong lồng ngực của yêu ma khổng lồ này có vô số Sát Ma bay ra ngoài.

Các Sát Ma này thấy Phương Vân hung hãn như thế thì rối rít sợ hãi chạy trốn. Vô số Sát Ma chạy ra ngoài làm cho con yêu ma khổng lồ nhất thời tan rã, sau đó thì lần lượt từng huyết nhục, cánh tay...rớt ra rồi hóa thành vô số Sát Ma chạy trốn đi.

Ngay giây khắc Sát Ma trốn đi thì ở ngay vị trí trái tim của yêu ma khổng lồ lập tức lộ ra một cái bảo tọa. Ở trên bảo tọa này có một người đang mặc hoa phục, đầu đội kim quan giống như hoàng đế của nhân loại vậy ngồi đó, người này thấy cảnh tượng như vậy thì giận dữ thét lên:

- Bọn chết tiệt các ngươi, trở lại, tất cả trở lại cho ta...

Nhưng lũ Sát Ma này không ai để ý đến nó cả, chúng nó điên cuồng hét lên:

- Trốn a, chạy mau đi! Hai vạn Sát Ma cùng nổ cũng không giết hắn được! Quá cường đại!

- Ý chí của con nhân loại này thật đáng sợ, nhiều Sát Ma chúng ta như vậy tạo thành chiến thuyền cũng đánh không lại hắn, hiện tại càng không phải là đối thủ đâu...

- Chạy đi, nếu không chạy thì đại vương sẽ đem chúng ta đưa cho nhân loại này...

Những Sát Ma dưới lòng đất này hiển nhiên không thể so với quân đội Đại Chu có kỷ luật nghiêm minh đã trải qua huấn luyện. Ngay khi vừa bị Phương Vân đánh vỡ lồng ngực thì lòng quân đã tan rã, mọi người thét lên chói tai, điên cuồng chạy trối chết.

- Những đồ ti tiện các ngươi, ta muốn nuốt các ngươi.

Quân vương Sát Ma phát ra lực uy hiếp kinh khủng.

Thấy một màn này thì đầu tiên Phương Vân ngẩn ra, sau đó cười lạnh:

- Ngươi hãy lo cho mình trước đi sao!

Vừa dứt lời thì một bàn tay khổng lồ đã đánh ra, chụp lấy quân vương Sát Ma.

Vốn quân vương Sát Ma đang như hung thần ác sát, nhưng vừa nghe được tiếng cười lạnh này thì toàn thân cứng đờ, lập tức khoát tay nói:

- Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm!

Phương Vân cười lạnh không để ý.

- Bốn vạn, ta cho ngươi thêm mười vạn Sát Ma, không, mười vạn đi.

Quân vương Sát Ma nói.

- Hai vạn Sát Ma ban nãy đã đủ với ta rồi, hiện tại ta lại rất có hứng thú với quân vương Sát Ma như ngươi.

Âm thanh vừa phát ra thì Phương Vân đã tới.

- A!

Quân vương Sát Ma phát ra một tiếng thét chói tai, say đó hai tay vỗ mạnh lên cái ghế, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng phá không bay đi.

- Ngươi trốn được không?

Phương Vân hừ lạnh một tiếng, bàn tay to chụp một cái đã bắt tên quân vương Sát Ma này vào trong lòng bàn tay, sau đó trấn áp trong thể nội.

Chỉ huy mười mấy vạn Sát Ma rồi hóa thành chiến thuyền khổng lồ, hóa thành yêu ma để chiến đấu là một chuyện, mà một mình chiến đấu lại là chuyện khác. Không có mười mấy vạn Sát Ma phối hợp cùng che dấu, quân vương Sát Ma hoàn toàn không thể nào đấu lại Phương Vân.

- Hiểu lầm a, đây là hiểu làm. Đừng có giết ta, chỉ cần ngươi thả ta đi ra ngoài thì ta lập tức làm người hầu của ngươi, thay ngươi chỉ huy đại quân Sát Ma!

Cảm nhận được ý niệm muốn nghiền nát của Phương Vân, quân vương Sát Ma hoảng hốt kêu lên.

Nghe thấy lời đề nghị này của quân vương Sát Ma, trong lòng Phương Vân cũng hơi động một chút, nhưng rất nhanh đã xóa đi cái ý nghĩ này. Thế giới dưới lòng đất có khoảng bảy mươi hai tầng, mà Sát Ma, Âm Ma ở mỗi tầng là vô cùng vô tận, Phương Vân cũng không có tâm tư đi tranh bá ở thế giới này. Hơn nữa, cái lời thề làm bô bộc với Sát Ma mà nói thì quả thật là không có chút ước thúc nào.

- Hiện tại ta lại có hứng thú đối với trí nhớ của ngươi!

Nói xong câu này, Phương Vân đem tất cả lực lượng ý chí của mình ngưng tụ lại thành một khối rồi mạnh mẽ đánh tới. Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, quân vương Sát Ma liền biến thành một làn sương mù màu trắng, rồi bị Phương Vân hấp thu.

- Thì ra bọn họ trùng kích Địa Biến cảnh như vậy!

Con quân vương Sát Ma này có thời gian sống tương đối dài, từ trong trí nhớ của nó, Phương Vân liền phát hiện ra các võ giả Tinh Phách cảnh khác khi đánh sâu vào Địa Biến cảnh thì đều nhanh chóng đi qua, căn bản không ở lại từng tầng lâu như vậy.

Võ giả đánh sâu vào Địa Biến cảnh cũng có mạnh có yếu. Mạnh một chút thì xuyên qua các quốc gia Sát Ma, sau đó trùng kích thành công; còn kém hơn thì liền bị Sát Ma cắn nuốt sạch, ngay cả trí nhớ của bọn hắn cũng bị Sát Ma hấp thu.

Phương Vân đến lúc này mới biết tại sao các Sát Ma lại biết lập nên quốc gia, thì ra là hấp thu trí nhớ của võ giả nhân loại, sau đó diễn hóa thành.

- Những thứ Sát Ma này cho đến giờ này còn lưu lại cách nói 'con', 'lãnh địa', đây là những từ ngữ từ thời đại trung cổ. Xem ra, những con Sát Ma này cũng từng cắn nuốt qua võ giả thời đại trung cổ, rồi hấp thu trí nhớ của bọn hắn.

Phương Vân thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng mà, việc quân vương Sát Ma chỉ huy mười mấy vạn Sát Ma hóa thành chiến thuyền cổ xưa, yêu ma khổng lồ lại không phải học được từ loài người. Từ trong trí nhớ của nó, Phương Vân mới biết dường như đây là một bản năng cổ xưa, trong lúc chiến đấu nếu có một quân vương Sát Ma sinh ra thì đồng thời bản năng này cũng sẽ thức tỉnh, loại truyền thừa này đã có từ rất lâu rồi, so với thời đại trung cổ dường như còn lâu hơn.

- Sát Ma ở các tầng này dường như không hề giống với các Âm Ma tầng trên?

Phương Vân sau khi cảm nhận được đoạn trí nhớ này thì trong lòng cũng có chút suy nghĩ.

- Hử?

Đúng lúc này thì có một cổ lực lượng xuyên qua tầng tầng thế giới dưới lòng đất tiến vào trong đầu Phương Vân làm cho toàn bộ thân hình Phương Vân phải rung động.

Anh Phách cùng thân thể của võ giả có sự cảm ứng cùng liên lạc vô cùng huyền diệu, chỉ khi thân thể bị quấy nhiễu thì Anh Phách mới bị loại chấn động này.

- Không tốt, có người đụng tới nhục thể của ta!

Phương Vân tuy cả kinh nhưng tuyệt đối không hoảng hốt. Hắn đã phái Phong Lôi tán nhân cùng Tà Quân thủ hộ thân thể của mình, lấy khả năng của hai người tuyệt đối không có chuyện không thủ hộ được mình mà để cho người khác tới quấy nhiễu. Cho nên có thể thấy thực lực của đối phương vô cùng cường đại.

Phương Vân mạnh mẽ phát ra một tiếng dài, hóa thành một con cự lòng khổng lồ rồi nhanh chóng đi về thân thể của mình.

Ầm! Ầm! Ầm!

Liên tiếp xông qua hơn quang màng bốn mươi tầng thế giới dưới lòng đất, Phương Vân nhanh chóng xông quan Huyền Quan rồi trở lại thân thể của mình. Say khi tiêu diệt hết mấy ngàn Âm Ma thừa nước đục thả câu theo mình trở về thân thể, Phương Vân liền mở mắt ra.

Nhưng trái với dự liệu của Phương Vân, Phong Lôi tán nhân cùng Tà Quân vẫn đứng ở đó không xa, không hề có sự quấy nhiễu nào.

Phương Vân vừa mới hít sâu vào một hơi thì liền cảm thấy vùng đất dưới chân truyền đến chấn động mãnh liệt, loại cảm giác này giống như là đang đứng trên bong thuyền lớn bị mặt biển phập phồng làm cho xóc lên. Tới lúc này thì hắn mới biết cái cảm giác chấn động thân thể khi nãy không phải thân thể bị công kích mà là vì vùng đất dưới chân đang bị chấn động.

- Chạy mau đi...

- A, mẫu thân, phụ thân ơi...

- Ổn định đội hình, Phá Thần Nỗ bắn!

- Quái vật to quá, chạy mau đi...!

Từng âm thanh huyên náo truyền vào trong tai phương Vân. Phương Vân nhanh chóng bước ra khỏi doanh tướng ra ngoài.

An Vân thành đang ở trong đêm tối, cả thành là sự hỗn loạn vô cùng, lửa lớn hừng hực thiêu đốt mang theo một làn khói màu vàng phiêu đãng khắp trong không khí. Các âm thanh khóc, la hét, tiếng thét chói tai, tiếng ho khan từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Nhìn về phía tây của An Vân thành, Phương Vân rốt cuộc đã thấy được nguyên nhân phát sinh ra hỗn loạn. Ở đấy đang có một cỗ sương mù hiện ở không trung, từ đó phát ra một mùi lưu huỳnh, bên trong dường như đang có một con quái vật cao đến ngàn trượng như ẩn như hiện.

Đầu quái vật này cực kỳ khổng lồ, bốn cái chân như là bốn cây cột chống trời vậy, đứng sững sững ở giữa vùng đất. Mỗi một bước đi của nó làm cho cả vùng đất An Vân thành phải rung động theo.

Thấy rõ hình dáng của con quái vật này, Phương Vân liền hít vào một ngụm khí lạnh:

- Hung thú thượng cổ 'Phỉ'!

Con quái vật này giống y như những gì Phương Vân đã được xem qua trong miêu tả của cuốn "Kinh chú thượng cổ": Thân bò, đầu màu trắng, còn da lông còn lại thì có màu nâu. Nó còn có một con mắt vô cùng tà ác ở ngay giữa trán.

Lúc nó hô hấp thì cuồng phong trong thiên địa phải gào thét, trong đó còn có âm thanh của lôi kình. Tuy cách ở rất xa, nhưng Phương Vân cũng cảm giác được có một cỗ khí tức phẫn nộ cùng cuồng bạo toát ra từ người con hung thú này. Con hung thú này, vô cùng nguy hiểm!

- Lập trận Phá Thần Nỗ, chuẩn bị bắn!

Âm thanh Chu Hân từ trong bóng tối truyền đến, hắn đang ở một địa phương cách không xa con hung thú này, đang chỉ huy đai quân chuẩn bị Phá Thần Nỗ để tấn công.

- Chu Hân, rút lui, lập tức rút lui! Mau lên!

Âm thanh của Phương Vân vang tận mây xanh. Hắn nhìn một cái cũng biết con người không thể nào đấu với một con hung thú như vậy được. Chu Hân làm như vậy chỉ càng làm cho nó nổi điên lên mà thôi, hắn có thể cảm giác được con hung thú này đã hoàn toàn mất đi ý chí.

Nghe thấy âm thanh của Phương Vân, cả đội hình Phá Thần Nỗ ngẩn ngơ.

- Còn đứng đó làm gì? Mau lui.

Phương Vân gầm thét lên.

Mọi người liền hồi phục tinh thần lại, lập tức thối lui ra sau.

Rống!

Cùng lúc đó, dường như Phỉ cũng đã bị loại công kích nào gãi ngứa, bàn chân lớn vừa bước đi đã hướng đạp tới phương trận Phá Thần Nỗ của Chu Hân. Cả vùng đất liền bị chấn động lên, lúc này mới muốn lui thì đã chậm rồi.

- Yển Nguyệt trận!

Tiếng gầm gừ của Phương Vân vang đội tứ phương. Hầu như là theo bản năng, phương trận ở chỗ Chu Hân liền thi triển Yển Nguyệt trận!

Ầm!

Cái chân của Phỉ lúc này đã như một ngọn núi đổ xuống phương trận của Chu Hân. Dọc theo bàn chân của nó là lần lượt từng tên giáp sỹ Đại Chu rơi xuống, thấy cảnh tượng như thế, mọi người chung quanh không nhịn được đổ mồ hôi lạnh ra.