Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 212: Ai Là Thanh Niên Đệ Nhất Cao Thủ?




Quân Niệm Sinh vừa dứt lời thì liền nhìn về Tây Nhị thành một hồi:

- Dương Hoằng cùng Phong Thái Thương tranh giành cũng chỉ là chuyện của tông phái. Mấy vị lão sư đã thối lui khỏi triều đình thì cũng đừng xen vào chuyện này nữa đi.

Quân Niệm Sinh lại khôi phục lại bộ dáng dương dương tự đắc, khẽ quạt nói:

- Học sinh vừa lúc cực kỳ ngưỡng mộ đối với học thức Nho gia. Mấy vị lão sư đây học vấn cao thâm, hôm nay mạn phép mời các vị đến Thái Tố sơn mở lớp giảng dạy đi.

Phương Vân vừa nghe thế liền biến sắc, không ngờ Quân Niệm Sinh này lại định xuất thủ với mấy vị lão sư.

- Càn rỡ!

Âm thanh tức giận của Quách Bá Tể từ trong thành truyền đến.

Triều đình vẫn cho rằng tông phái là nguyên nhân làm cho cả thiên hạ đại loạn, đám người Quách Bá Tể làm sao có thể đến tông phái giảng dạy chứ.

- Mấy vị lão sư, đắc tội rồi.

Âm thanh vừa phát ra thì một đoàn thanh khí như trường giang đại hải mạnh mẽ cuốn tới Tây Nhị thành.

- Mấy vị lão sư tuổi tác đã cao, nhưng nếu Quân huynh thành tâm dốc lòng cầu học thì không ngại để ta làm sư giảng bài chứ?

Một âm thanh bình thản lại nổi lên, trong chớp mắt thì đã có một đạo ngân hà cuốn tới. Đạo ngân hà này ngay tức khắc đem luồng thanh khí kia đánh tan xác sau đó cuốn lấy cả Tây Nhị thành rồi ngưng tụ thành một thân ảnh nho nhã đứng ngự lên trên Phương Vân.

- Lý Ức Huyền?

Phương Vân vô cùng mừng rỡ, gã biết mấy vị lão sư đã được bảo vệ không có việc gì rồi. Tâm thần vừa động, Phương Vân liền mang theo Bàng Cự Nguyên đi đến phủ tướng quân, trên đường đi qua Yên Khuyết lâu, thấy mấy đạo thân ảnh, Phương Vân lập tức dừng lại.

Mấy người đang nằm ở trên đất là Lục gia, Thập tam gia của Tụ Bảo các, mấy người này dường như bị Dương Hoằng xuất thủ đánh xuống đây, Phương Vân có thể nhận ra hai người Lục gia và Thập tam gia ở bên trong.

- Tụ Bảo các có thể đồng thời mời được Phong Thái Thương cùng Quân Niệm Sinh, năng lực này cũng quá đáng sợ rồi. Ta bây giờ hãy cứu mấy người này đi, coi như làm một cái thiện duyên.

Tâm niệm vừa động, Phương Vân liền đáp xuống đất để cứu mấy người này. Tụ Bảo các nắm trong tay rất nhiều đan dược, pháp khí, linh thảo...những vật này đối với Phương Vân là vô cùng trọng yếu.

- Người nào? Phương Vân, là ngươi ư!

Thấy Phương Vân xuất hiện, Lục gia liền có phản ứng đầu tiên.

- Lục gia, thương thế của ngươi sao rồi?

Phương Vân nói.

Lục gia cười khổ:

- Không nặng nhưng cũng không nhẹ, phân nhánh Tụ Bảo các chúng ta ở Tây Nhị thành coi như xong. Không ngờ rằng Dương Hoằng lại đích thân chạy tới đây, đây cũng là do chúng ta quá sơ suất. Đáng lẽ khi có số lượng lớn đan dược của hải tộc xuất hiện thì chúng ta phải cảnh giác mới đúng.

- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, ngươi trước tiên ăn lấy linh thảo này đi, sau đó giả làm thuộc hạ của ta. Còn những chuyện khác thì để ngày sau tính đi.

Phương Vân vội vàng nói.

- Ừ.

Trong mắt Lục gia hiện ra thần sắc cảm kích, vốn tình huống của hắn bây giờ là thoát không được nhưng không ngờ Phương Vân lại ra tay giúp đỡ. Phương Vân lấy ra một mảnh linh chi vạn năm đưa cho hắn, sau đó liền nhìn những người khác.

- Đáng tiếc!

Phương Vân lắc đầu, tuy trong ngực những người này còn có đan dược chữa thương nhưng căn bản không kịp sử dụng. Một chưởng của Dương Hoằng đã trực tiếp cắt đứt đường sinh cơ của bọn họ.

Lúc mà Phương Vân tìm thấy họ thì vị cường giả Địa Biến cảnh Thập tam gia chỉ kịp mở mắt một cái rồi chết đi.

- Đi thôi!

Phương Vân mang theo Lục gia có vẻ mặt đau khổ đi về phủ tướng quân, trừ Lục gia có cảm giác thương tâm thì Phương Vân cũng chẳng có cảm giác gì cả. Tất cả mọi người chỉ có duyên gặp mặt chứ chưa có giao tình gì.

- Bàng huynh, Lục gia các ngươi ở chỗ này chữa thương đi, lát nữa Dương Hoằng có tới tra thì cứ nói hai người là hộ vệ của ta.

- Ừ.

Hai người gật đầu.

Sau khi an bài hai người thỏa đáng, Phương Vân liền nhanh chóng ra khỏi phủ tướng quân.

Còn bầu trời ở bên ngoài Tây Nhị thành lúc này đã trở nên một cục diện vô cùng quỷ dị. Ở chỗ này, giờ đây đang trở thành nơi tụ họp của bốn cao thủ thanh niên kiệt xuất nhất đương thời.

Dương Hoằng cùng Phong Thái Thương thì lạnh lẽo nhìn nhau, còn Quân Niệm Sinh cùng Lý Ức Huyền thì cũng không có mạo hiểm xuất tủ. Nhìn thấy đội hình như vậy, Phương Vân cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị. Quân Niệm Sinh mặc dù thoạt nhìn thì đi chung với Phong Thái Thương, nhưng hai người vốn là một đạo một ma cho nên không thể nào cùng một ruột với nhau. Còn Lý Ức Huyền tuy ra tay ngăn cản Quân Niệm Sinh, nhưng cũng chẳng có quan hệ tốt đẹp gì. Bình thường thì bốn người này cho dù cột chung một chỗ nhưng cũng không có quan hệ gì, không ngờ hôm nay lại vì một Tụ Bảo các mà tụ họp ở Tây Nhị thành.

Một hồi lâu sau.

- Có ý tứ lắm, không ngờ Thái Tố phái lại cùng truyền nhân kiệt xuất nhất của Ma Tông đến?

Dương Hoằng là người đầu tiên đánh vỡ sự trầm mặc.

- Ngươi nói sai rồi, ta cùng hắn đồng hành nhưng không cùng đường.

Quân Niệm Sinh lắc đầu cười nói. Mặc dù hiện giờ bốn người đang đối mặt nhau, nhưng hắn lại trò chuyện vô cùng vui vẻ, không hề ngưng trọng như những người khác.

- Không nên đánh đồng ta với hắn, ta chỉ là không muốn chỗ tốt của thiên hạ bị một mình hắn độc chiếm!

Áo bào Phong Thái Thương phần phật trong hư không, hắn hờ hững nói. Một câu nói vô ý nhưng làm địch ý trong mắt Dương Hoằng cũng giảm đi không ít, chính xác mà nói thì hắn cũng không thích gì Quân Niệm Sinh này. Cái quạt trong tay của Quân Niệm Sinh, thậm chí cả đồ buộc tóc cùng đai lưng của hắn đều là Địa Nguyên pháp khí, trong khi đó Dương Hoằng hắn vì vài món Địa Nguyên pháp khí phải chạy đến Tây Nhị thành, nhưng Quân Niệm Sinh thì lại có nhiều như râu cải trắng vậy, điều này làm cho Dương Hoằng cảm thấy ghen tỵ vô cùng. Nếu như không phải trong tay hắn có Thiên Đế Chiến Xa do hoàng thất ban cho thì lúc này Dương Hoằng đã không nhịn được mà cùng Phong Thái Thương liên thủ đánh Quân Niệm Sinh.

- Chuyện của hai người bọn họ ta sẽ không nhúng tay vào, còn mấy vị lão sư của ngươi, chỉ cần họ không nhúng tay vào thì sẽ không sao cả.

Quân Niệm Sinh nở nụ cười nhìn Lý Ức Huyền. Nghe thấy thế, cả Phong Thái Thương cùng Dương Hoằng đều có chút động nhìn Lý Ức Huyền, Quân Niệm Sinh mặc dù nói đứng ở ngoài nhưng Dương Hoằng không tin chút nào. Nếu như thật sự Lý Ức Huyền đứng ở ngoài thì Dương Hoằng hắn cũng không có chút nắm chắc chút nào cả, hắn còn tới mức cuồng vọng cho rằng một mình hắn có thể đối đầu với cả hai tên tuyệt đỉnh cao thủ của Ma đạo và Đạo môn.

Về phần Phong Thái Thương thì hắn nhìn về Lý Ức Huyền cũng cực kỳ ngưng trọng. Phong Thái Thương vô cùng hiểu rõ Quân Niệm Sinh, tuy người này nói chuyện có vẻ không quan tâm, nhưng lúc xuất thủ thì tuyệt đối không nương tay chút nào. Lý Ức Huyền có thể đánh tan luồng thanh khí của Quân Niêm Sinh thì thực lực tuyệt đối sẽ không thua kém Quân Niệm Sinh bao nhiêu cả. Ánh mắt của mọi người lúc này đều nhìn về Lý Ức Huyền.

- Các ngươi đi đi.

Áo bào trắng của Lý Ức Huyền nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

- Người của Tụ Bảo các đã rời đi, nhiệm vụ mà Toàn Cơ tiên sinh giao cho cũng đã hoàn thành, các ngươi có thể đi được rồi.

Ánh mắt của Lý Ức Huyền vẫn bất động như núi. Số mệnh Quân Niệm Sinh mạnh đến mức khiến cho Dương Hoằng cùng Phong Thái Thương không khỏi sinh lòng đố kỵ nhưng chỉ có hắn vẫn không thèm để ý chút nào. Cho dù là khí mạnh như đào hải của Phong Thái Thương hay khí phách vô cùng của Dương Hoằng hoặc số mệnh kinh người của Quân Niệm Sinh thì không hề làm cho mắt hắn phải biến hóa.

Lời này của hắn vừa ra thì không khí ở giữa bốn người cũng hòa hoãn không ít. Quả thật là người của Tụ Bảo các đã rời đi thì bốn người cũng không cần thiết phải đối địch nữa. Mặc dù nói tông phái cùng triều đình luôn đối địch nhau nhưng chuyện này cũng không liên can đến bọn họ. Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Phong Thái Thương lại làm cho tình thế chuyển biến đi.

- Chuyện đáp ứng Toàn Cơ tiên sinh chỉ là một trong những mục đích ta đến đây, trước khi rời đi thì ta còn có chuyện cần làm.

Ánh mắt Phong Thái Thương bỗng nhiên nhìn về Phương Vân, quát to lên:

- Phương Vân, theo ta trở về Ma tông!

- Tới!

Lòng của Phương Vân hơi trầm xuống, hắn biết chuyện hắn diệt Cửu Khúc phái cuối cùng đã bị Ma Tông tìm đến cửa

"Đúng là có báo ắt sẽ bị báo mà, ta ở trong động phủ Bắc Minh lấy đi máu huyết Côn Bằng của hắn, lúc này Phong Thái Thương lại đánh bậy đánh bạ tìm được trên đầu của ta!"

- Ha ha.

Nghe thấy câu nói của Phong Thái Thương thì Dương Hoằng lại cười lớn một tiếng, thu hồi Thiên Đế Chiến Xa lại.

- Vậy thì ta sẽ không quấy rầy đại sự của Phong huynh nữa.

Vừa dứt lời thì Dương Hoằng đã lui ra sau đến mấy trăm trượng. Nếu như Phong Thái Thương có thể đem Phương Vân về Ma Tông thì Dương Hoằng cũng sẽ vui mừng vô cùng, lấy ân oán của hắn và Phương gia thì hắn sẽ không bao giò trợ giúp Phương Vân.

- Có ý tứ!

Quân Niêm Sinh lắc đầu một cái rồi cũng thối lui ra ngoài, biểu lộ lập trường của mình.

Ầm ầm!

Phong Thái Thương từ từ đi tới, mỗi bước đi làm cho cả hư không phải chấn động. Nhưng vừa mới đi được hai bước thì đã có một đạo thân ảnh chắn trước mặt hắn, đó là Lý Ức Huyền.

- Ngươi muốn ngăn trở ta?

Con mắt của Phong Thái Thương hơi co lại, lạnh lùng nói.

- Ngươi muốn mang hắn đi? Có thể, chỉ cần ngươi có thể qua xông ải của ta?

Lý Ức Huyền đứng ở trong gió, vẻ mặt không biến hóa bao nhiêu. Không khí lại lần nữa có sự biến hóa ảo diệu, khuôn mặt của Phong Thái Thương biến hóa không thôi. Trong bốn người thì số mệnh của hắn là kém nhất, Dương Hoằng thì có Thiên Đế Chiến Xa, Quân Niệm Sinh thì có bảo khí của Thái Tố phái, Lý Ức Huyền thì có Hạo Nhiên trường kiếm cùng Hạo Nhiên Ngân Sa của Tắc Hạ học cung, duy chỉ có hắn không có gì cả.

Cao thủ giao đấu thì một chiêu hay mười chiêu cũng không có sự khác biệt gì, vừa rồi thì Phong Thái Thương đã bị thương, mà Lý Ức Huyền vẫn không sao cả. Hơn thế nữa thực lực của Lý Ức Huyền thì ngay cả Quân Niệm Sinh cũng phải kiêng kỵ mấy phần, nhân vật như vậy thì Phong Thái Thương cũng không có nắm chắc chiến thắng. Mặc dù Phong Thái Thương không sợ hãi Lý Ức Huyền, nhưng hắn biết có Lý Ức Huyền ở đây thì mình không thể nào mang Phương Vân về được.

- Hừ, bản thân ta cũng muốn xem thử ngươi có thể che chắn hắn đến khi nào?

Âm thanh vừa phát ra thì Phong Thái Thương đã hóa thành một đạo cầu vồng hắc sắc phá không rời đi.

- Ha hả.

Quạt lông của Quân Niệm Sinh khẽ vẫy một chút:

- Hai vị, ngày sau còn gặp lại.

Vừa dứt lời thì cũng đã hóa thành một luồng thanh khí bay đi. Hai người vừa đi thì không khí khẩn trương cũng biến mất hẳn, Dương Hoằng nhìn Lý Ức Huyền hừ lạnh một tiếng rồi lao thẳng tới Yên Khuyết lâu để lấy vài món Địa Nguyên pháp khí mà hắn đã giam giữ khi nãy. Dương Hoằng vừa đi thì Lý Ức Huyền cũng hóa thành một đạo ngân hà tới trên phủ tướng quân.

- Cái này cho ngươi!

Lý Ức Huyền nói xong thì đã đưa một trang giấy tới cho Phương Vân, Phương Vân cũng chưa nhìn vào mà hỏi lại:

- Còn một trang nữa?

Lý Ức Huyền gật đầu, đôi mắt nhìn về Phương Vân có chút biến hóa.

- Ừ, lấy tiến cảnh của ngươi hiện nay thì mấy tháng sau sẽ nhận được thôi?

Vừa dứt lời thì đã hóa thành một đạo ngân hà hướng tới một giảng đường trong thành.

.