Tầng thứ hai thế giới là một không gian vô cùng vô tận không nhìn thấy cuối.
Tầng thế giới này gây cho Phương Hàn một cảm giác còn âm lãnh hơn tầng thứ nhất, hơn nữa còn có sát khí vô hình, giống như có muôn trăm ngàn thanh kiếm đang điên cuồng đâm vào da thịt.
Hô!
Từng cơn cuồng phong khổng lồ không có giới hạn cuồn cuồn nổi lên, trong gió vang lên từng tiếng tru thê thảm, giống như là những oan hồn đang gầm thét.
Đột nhiên Phương Vân cảm giác được một cổ hơi thở đánh tới, lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy một con Âm Ma đầu đội chiến giáp, toàn thân xám trắng, tay cầm một cây ba chỉa đang len lén tới đây.
Thấy Phương Vân phát hiện, con Âm Ma đang lặng lẽ tiến tới này lập tức biến sắc, thần thái dữ tợn:
- Giết, giết chết!
Phương Vân khẽ chấn động trong lòng:
- Con Âm Ma này còn biết đánh lén!
Tay phải hắn vươn ra, hóa thành một cái túi lớn hút con Âm Ma này vào, một cỗ ý chí cường đại lập tức giết chết con Âm Ma này.
- Giết!
Phương Vân vừa mới giết chết một đầu Âm Ma thì lập tức có tiếng gầm giận dữ thét lên từ bốn phương tám hướng. Vô số chiến sĩ Âm Ma xám trắng như sóng biển triều dâng đánh tới Phương Vân.
- Đi!
Âm Ma này vô cùng vô tận, có giết cũng giết không hết, trong lòng Phương Vân khẽ động, lần nữa biến thành một con Long Kình thượng cổ, lợi dụng lực lượng khổng lồ đánh vào đàn Âm Ma chi chít trước mặt.
Tầng thứ ba, tầng thứ tư.
Phương Vân xuyên qua tầng tầng quang màng khổng lồ trong bóng tối, mỗi một tầng chính là một thế giới, mà càng đi xuống thì âm khí cùng sát khí càng nặng hơn, Âm Ma cũng càng cường đại hơn, đủ các loại thủ đoạn ùn ùn được thi triển.
Vào thời điểm tiến tới tầng thứ bảy thì Phương Vân cảm giác được rồi, mặc dù có thể tiến tới nữa nhưng sợ rằng có thể đi được mà không về được. Mỗi một lần xuyên qua một tầng quang màng thì cần tiêu hao một lượng lớn năng lượng, mà võ giả có năng lực càng cường đại thì sự tiêu hao năng lượng càng lớn! Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà võ giả có tu vi càng cao thì càng khó tấn thăng Địa Biến cảnh. Lấy năng lượng trong Anh Phách của Phương Vân, nếu như để một võ giả bình thường thì đã đủ đả thông bảy mươi hai tầng, nhưng Phương Vân thì chỉ đả thông được tầng thứ bảy.
- Cần phải trở về!
Phương Vân nhìn thế giới tầng thứ bảy này, đột nhiên hóa thành một con cự long rồi hướng đỉnh đầu phóng đi. Nếu xét về hình thể thì hình thể khổng lồ của cự long sẽ có tốc độ xuyên qua nhanh hơn rất nhiều.
Không ngờ Phương Vân vừa mới hóa thành cự long thì từ bốn phía truyền tới từng hồi âm thanh sợ hãi, không ngừng có các Âm Ma trong bóng tối lui về sau, dường như vô cùng sợ hãi con cự long do Phương Vân hóa thành.
- Hử?
Phương Vân rất nhanh đã chú ý tới sự biến hóa này, nhưng nghĩ ngợi một chút, hắn liền hiểu được.
Long là thần vật trong thiên địa, thống trị vạn vật trong thiên địa! Cho dù là hung thú vạn cổ trong thiên địa hay Âm Ma trong lòng đất đều sợ hãi long uy của chúng.
Phương Vân mặc dù không phải là long, nhưng sau khi hóa long thì vẫn phát ra uy áp của long, cho nên cũng có hiệu quả khắc chế những yêu ma này.
- Đừng rút lui, long làm sao có thể yếu đến như vậy! Đây là con người, ăn hắn đi!
- Không sai, long là thần vật thích dương khí, làm sao có thể đến dưới lòng đất được chứ!
Một số Âm Ma có hơi thở cường đại liền gầm thét xông tới.
- Hừ! Tuy ta không phải thần vật, nhưng giết các ngươi thì vẫn như thường!
Phương Vân cười lạnh ở trong lòng, hét một tiếng dài rồi há mồm nuốt các con Âm Ma ở gần vào trong miệng rồi trấn áp ở trong thân thể, sau đó liền vung đuôi dài hóa thành một đạo lưu quang hướng về phía trước lao đi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng tiếng nổ ở dưới lòng đất vang lên, Phương Vân hóa thành một con cự long, một đường nuốt đến mấy ngàn Âm Ma. Những Âm Ma này hắn nuốt vào trong cơ thể cự long, lát nữa trở về thân thể sẽ bắt đầu dung nạp.
Đến tầng thứ nhất, Phương Vân nhìn bốn phía một cái, liền phát hiện có một điểm sáng đang huyền phù sâu trong bóng thổi.
- Là thân thể của ta!
Phương Vân hét lớn một tiếng rồi đi về nguồn sáng duy nhất đó trong bóng tối.
Ầm!
Đánh tan bức quang màng ngăn cách, Phương Vân liền xông vào huyệt Huyền Quan.
- Hắc hắc, chờ lâu rồi, chờ lâu rồi!
- Hắc hắc, hồn phách khi trở về cơ thể phải nghỉ ngơi một thời gian. Các huynh đệ, xông vào ăn huyết nhục của hắn đi!
Trong tầng thứ nhất của thế giới dưới lòng đất, vô số Âm Ma đi sau lưng của Phương Vân để theo vào cơ thể của hắn.
Rầm!
Chỉ trong chớp mắt, môn hộ của Huyền Quan đã khôi phục như cũ, tất cả các Âm Ma ở phía sau đều bị ngăn cản ở bên ngoài. Âm Ma chi chít như những bầy cá đụng vào trên quang màng, phát ra tiếng rơi bạch bạch.
Nhưng mà, chỉ trong thoáng chốc như thế cũng đã có khoảng một vạn tám ngàn Âm Ma xông ào vào trong cơ thể Phương Vân.
- Dương khí thật là mạnh a! Ăn! Ăn! Ăn! Ăn sạch nó, sau đó khống chế cơ thể của hắn!
- Không sai, ăn hắn xong là chúng ta có thể thoát khỏi vận mệnh của sinh vật. Khống chế hắn là chúng ta lại có thể thấy ánh mặt trời!
- Xông lên, ăn hết thân thể của hắn!
Ngàn vạn Âm Ma hưng phấn thét lên chói tai, hóa thành từng đạo khí lưu dọc kinh mạch mà phóng tới các nơi trong thân thể Phương Vân.
- Hử?
Anh Phách Phương Vân vừa trở về liền cảm giác được có một lượng lớn Âm Ma vào theo trong cơ thể mình, cảm giác được sự đắc ý của các Âm Ma này, Phương Vân bèn cười lạnh:
- Âm Ma là tánh mạng hèn mọn nhất trong thiên địa, chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn khống chế ta ư!
Tâm niệm Phương Vân vừa động thì đồng tử do Lực Phách, Khí Phách cùng Tinh Phách biến thành lập tức mở mắt, sau đó ba cỗ nội lực bàng bạc như nước điên cuồng đổ xuống Anh Phách. Anh Phách của Phương Vân vừa hâp thu cỗ lực lượng này liền trở nên cực kỳ cường đại.
- A! A! Muốn chết! Trong cơ thể của hắn lại còn nhiều năng lượng như vậy ư!
Ý niệm của Phương Vân vừa qua, đàu tiên là trấn áp mấy ngàn vạn Âm Ma ở trong Anh Phách, sau đó một cỗ ý chí cường đại liền xâm nhập vào trong cơ thể Âm Ma, đánh chết chúng. Trong lúc nhất thời, trong cơ thể của Phương Vân lúc này toàn là năng lượng âm sát của Âm Ma sau khi chết đi, Phương Vân đang muốn nuốt cỗ năng lượng này vào Anh Phách thì dị biến liền nổi lên.
Trong cơ thể của mình, Phương cảm giác thấy có một khiếu đang phát ra cỗ hấp lực mạnh mẽ, những sương mù do các Âm Ma sau khi chết hóa thành liền giống như nước đổ về sông, điên cuồng chảy về khiếu này. Ngay giây khắc đó, một cảm giác huyền diệu liền nổi lên, Phương Vân có cảm giác như mình và thế giới dưới lòng đất dưới chân sinh ra một tia liên lạc kỳ diệu, dường như có những sợi tơ rất nhỏ từ khiếu này vươn sâu đến trong lòng đất.
Đây là một cảm giác không thể nói rõ lên được, nếu như cẩn thận quan sát thì cũng không thấy được sự biến hóa nào.
- Đây là...
Phương Vân đột nhiên tâm chí thông linh, đem cỗ năng lượng có được sau khi nghiền nát Âm Ma từ trong Anh Phách phóng ra ngoài.
Bảy luồng khói nhẹ từ trong Anh Phách ra ngoài, cùng một thời gian thì thân thể của Phương Vân cũng sinh ra cảm ứng, bảy khiếu trong bảy mươi hai khiếu của gã liền xuất hiện rồi hóa thành bảy đạo phong nhận điên cuồng xoay chuyển, đem những luồng khói nhẹ này hút vào. Bảy luồng khói này rõ ràng là do Âm Ma của bảy tầng thế giới dưới lòng đất biến thành, sau khi Phương Vân hấp thu bảy cỗ năng lượng này thì lập tức cảm giác liên lạc với bảy tầng đầu tiên dưới lòng đất cường đại hơn nhiều.
Trong bóng tối, Phương Vân có thể cảm giác được dường như mình đang đứng trên một cái quang màng cực lớn, phía dưới quang màng có những làn khói phập phồng do lực lượng bóng tối tụ thành, dưới những quang màng đó thỉnh thoảng còn có hình dáng của các yêu ma.
Phương Vân trong lúc mơ hồ có thể cảm giác được dưới những làn khói đó là các tầng thế giới còn lại, càng hướng xuống thì năng lượng càng cường đại. Và dường như chỗ sâu nhất của bóng tối đó là cấm địa của tánh mạng!
- Dưới đất có bảy mươi hai tầng, hẳn là đối ứng với bảy mươi hai khiếu của cường giả Địa Biến cảnh. Còn những làn khói này hẳn là địa khí rồi, thì ra lực lượng của cường giả Địa Biến cảnh đến từ cỗ lực lượng này!
Cỗ lực lượng này vô cùng mãnh liệt, mênh mông, cực kỳ cường đại! Dưới lực lượng cường đại này thì con người giống như con kiến vậy, hèn mọn mà nhỏ bé!
- Đại nhân, đại nhân...
Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng kêu, Phương Vân chấn động trong lòng, lập tức phục hồi tinh thần lại, đây dường như là âm thanh của Quản Công Minh.
- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Tâm thần Phương Vân vừa động liền thoát ly ra khỏi vùng đất tối tăm đó, hai mắt mở ra. Cùng một thời gian thì cái cảm giác kỳ diệu nãy cũng đã biến mất, mặc dù còn có thể liên lạc với vùng đất phía dưới được nhưng không thể rõ ràng như hồi nãy nữa.
- Đại nhân, rốt cuộc ngươi đã tỉnh rồi!
Chung quanh truyền đến từng tiếng vui mừng.
Toàn bộ đám người Quản Công Minh, Chu Hân, Sở Cuồng, Trần Liệt, thậm chí còn có cả Triệu Bá Ngôn cũng đứng ở trong điện, thần sắc lo âu trên khuôn mặt còn chưa mất đi.
Phương Vân định thần lại một chút, liền mở miệng nói.
- Chu Hân, Sở Cuồng, các ngươi ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ trong thành xảy ra chuyện gì?
- Đại nhân, người đã đứng ở trong đại điện hai ngày rồi, đây đã là người thứ ba! Chúng ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!
Sở Cuồng nói.
- Hai ngày hai đêm?
Phương Vân cả kinh trong lòng, hắn có cảm giác chỉ ở trong lòng đất một chốc lát, sao lại đã là hai ngày hai đêm rồi.
- Đại nhân, người không sao chứ?
Quản Công Minh hỏi.
Phương Vân lắc đầu:
- Không có chuyện gì, chẳng qua là ta để Anh Phách xuất thể thăm dò việc trùng kích Địa Biến cảnh thôi!
- Địa Biến cảnh!
Vẻ mặt Quản Công Minh chấn động. Thời điểm hắn lần đầu gặp Phương Vân thì người này mới chỉ có chín con phi long lực, vậy mà mới qua mấy tháng, người này lại bắt đầu đánh sâu vào Địa Biến cảnh, tốc độ cũng quá kinh người đi.
Nhưng sau khi cả kinh thì Quản Công Minh lại vui mừng, tiến cảnh Phương Vân có thể nhanh như vậy là chuyện mà ai cũng mong chờ cả. Không một thủ hạ nào nguyện ý đi theo một chủ nhân vô năng, nếu được đi theo một người có tài thì đó sẽ là cơ hội để thủ hạ phát triển.
"Lão tử hồ đồ lại không ngờ rằng đại nhân đang đánh sâu vào Địa Biến cảnh! Lấy tốc độ này của người thì sợ rằng chỉ năm, sáu năm sau là sẽ có khả năng chống lại Dương Hoằng!" Quản Công Minh thầm nghĩ trong lòng.
Mà Triệu Bá Ngôn ở một bên nghe thấy Phương Vân đánh sâu vào Địa Biến cảnh thì cũng kinh hãi không thôi: "Trùng kích Địa Biến cảnh cực kỳ nguy hiểm, là cửu tử nhất sanh.Chưa bao giờ nghe nói có cao thủ nào đánh sâu vào Địa Biến cảnh lại mất nhiều thời gian như vậy, tiểu hầu gia này cũng quá đáng sợ rồi.!"
Triệu Bá Ngôn vốn là người trong tông phái, mặc dù chưa bao giờ đánh sâu vào Địa Biến cảnh nhưng hắn cũng biết đôi chút. Đánh sâu vào Địa Biến cảnh có quan hệ rất sâu với thế giới dưới lòng đất, bên dưới đó có đầy rẫy các Âm Ma đầy mưu kế, coi như là cường giả Địa Biến cảnh thì cũng không dám tùy ý ngao du ở bên trong. Vậy mà vị tiểu hầu gia này đi thăm dò lại mất đến hai ngày, chẳng lẽ hắn coi nơi đó là thắng cảnh đẹp mà đi ngao du hay sao? Nghĩ đến đây, Triệu Bá Ngôn kinh hãi không thôi.
.