Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1129: Nhân Hoàng Bí Mật (3)




Trong mắt Phương Vân, xẹt qua một chút cừu hận thật sâu. Dù việc Nhân Hoàng lột xác có lý do gì đi nữa. Cũng không quản hắn cử chỉ có bao nhiêu giải thích hợp lý, đều không thể thay đổi tín niệm phải giết Lưu Sủy:

“Lưu Sủy, dù ngươi đọc bao nhiêu đế vương tâm thuật, cũng không quản tâm kế ngươi có cao thâm bao nhiêu. Dù là ngươi tu luyện đến tam hồn viên mãn cảnh giới cũng vậy, vì mẫu thân báo thù!”

Trầm tĩnh một lát, Phương Vân ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững, bình tĩnh nói:

“Các vị lão sư, ta muốn biết, mục đích của Nhân Hoàng rốt cuộc là cái gì? Phu Tử dùng Chu Dịch thôi diễn. Theo ta được biết, trừ lần người thôi diễn có Nhân Hoàng thì còn một lầ nữa. Ta muốn biết, Phu Tử trong tương lai nhìn thấy thứ gì?”

Vấn đề này, quan hệ đến Thiên địa đại kiếp nạn theo lời ba vị Tế Tửu. Cũng chính là điều trong lòng mọi người muốn hỏi. Cho nên chờ Phương Vân nói xong, đều hết sức chăm chú nhìn ba vị Thiên Tử Tế Tửu.

“Thiên băng địa liệt, Trung thổ thế giới tứ phân ngũ liệt, vô cùng vô tận yêu ma, từ thông đạo do Nhân Hoàng Thánh Kiếm mở ra, cuồn cuộn không ngừng, dũng mãnh tiến vào. Tàn sát tất cả nhân loại, máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Cửu hồng nơi, hóa thành tro tàn!”

Ba vị Thiên Tử Tế Tửu thần sắc trầm trọng cùng bi thương trước đó chưa từng có:

“Điều tạo thành tất cả, chính là Nhân Hoàng!”.

“Cái gì!”

Triệu Bá Ngôn, Bàng Cự Nguyên, Phương Vân kịch chấn, lộ ra thần sắc khiếp sợ cực độ.

Thiên băng địa liệt, nhân loại bị tàn sát như không còn.... Nếu thực xuất hiện chuyện mnày thì nghĩa là một cái thời đại đã bị diệt sạch. So sánh với nó thì việc Vương triều thay đổi thực bé nhỏ không đáng kể. Kể cả Hắc ám thời đại thời trung cổ còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Ít nhất, thời điểm tông phái thống trị tuy rằng hắc ám, nhưng thiên hạ vẫn có dân chúng.

Thời đại chung quy còn chưa bị tuyệt diệt!

“Các ngươi hiện tại hẳn là hiểu, vì cái gì Nhân Hoàng sớm chiếm được viễn cổ Tam Hoàng Thánh Kiếm, nhưng Phu Tử cũng không thay hắn đúc kiếm. Thậm chí sau đó còn dặn dò Tửu Chúc không thể đúc Nhân Hoàng thánh kiếm! So tình cảnh mạt thế, thiên hạ trở về thời đại tông phái thống trị còn tốt hơn nhiều lắm.”

Bàng Cự Nguyên nhìn thoáng qua Phương Vân, từ trong mắt Phương Vân thấy được sự đáp lại. Gật gật đầu, Bàng Cự Nguyên mở miệng nói:

“Các vị tiên sinh, vãn bối có một chuyện không rõ. Mục đích của Nhân Hoàng là thành lập hoàng thất tập quyền cường đại nhất. Vì sao phải hủy diệt Cửu Châu? Hơn nữa, trong thiên địa tuy có tà đạo tu sĩ, nhưng hẳn là không có yêu ma mới đúng. Phu Tử nhìn thấy yêu ma, rốt cuộc là từ đâu mà đến? Hơn nữa vì sao lại vì Nhân Thánh Hoàng Kiếm mà đã đến?”

“Chuyện này, để ta trả lời cho các ngươi đi!”

Một trận thanh âm vang dội, ở bên mọi người vang lên. Cuồng phong chợt khởi, một đạo hạo nhiên chính khí chói mắt, hóa thành cầu vồng, phá không tới, hạ xuống trong rừng hoa Mai cạnh Tắc Hạ Học Cung. Trước mặt ba người nhất thời xuất hiện một gã Nho gia già giả, vẻ mặt uy mãnh, xem ác như cừu!

“Thái Bảo đại nhân!”

Phương Vân cả kinh, đứng lên, khom người thi lễ. Kinh thành chi chiến, sau khi Nhân Hoàng chiến thắng, Tam Công biến mất vô ảnh vô tung, quả nhiên là tới Tắc Hạ Học Cung.

Triệu Bá Ngôn cùng Bàng Cự Nguyên thấy Phương Vân đứng dậy cũng đứng theo rồi thi lễ:

“Phương Vân, không cần đa lễ. Sự tình Vũ Mục cùng mẫu thân ngươi ta đều nghe rồi. Nén bi thương thành hành động a!”

Thái Bảo thở dài một tiếng nói. Hắn luôn đối phương vân không đợi gặp đối với Phương Vân lúc trước không có thể từng bước vượt qua Thái Phó viết “Trung” Vũ. Thái Bảo thủy chung canh cánh trong lòng công nhưng mà, nay nhìn thấy Nhân Hoàng lột xác lại nhìn thấy cặp đồng tử đỏ như máu của Phương Vân. Vị tật ác như cừu này, trong lòng cũng tràn ra một tia cảm tình phức tạp. Đối với lựa chọn lúc trước của Phương Vân, cũng có thể lý giải.

“Thái Bảo đại nhân, không biết Thái Phó đang ở đâu? Ở Tắc Hạ Học Cung sao?”

Phương Vân hỏi.

“Ân. Kinh thành chi chiến, Hạo Khí Trường Hà Nho gia ngàn năm tích lũy, cơ hồ suy kiệt không còn: Đã có nguy cơ biến mất. Vì Nho gia một đường hương khói, chúng ta đều thối lui đến nơi này. Thái Phó, Thái Tể cùng các vị Đại nho đều đã vào Tắc Hạ Học Cung, nghiên cứu bí mật lớn nhất của Nho gia.”

Nho gia rốt cuộc có cái bí mật gì, Thái Bảo không nói. Phương Vân cũng không hỏi.

“Thái Bảo đại nhân, không biết Nhân Hoàng Kiếm bí mật gì, vì sao Phu Tử sắp chết lại lưu di ngôn để Tửu Chúc không đúc kiếm. Hơn nữa, vì sao Lưu Triết có được Nhân Hoàng kiếm lại đưa tới hàng tỉ yêu ma hiện thế?”

Phương Vân không có dài dòng, trực tiếp hỏi:

“Không phải Nhân Hoàng Kiếm đưa yêu ma hiện thế, mà hoàn toàn ngược lại, là Nhân Hoàng kiếm trấn áp thiên địa yêu ma.”

Thái Bảo lắc đầu, mở miệng ra chính là long trời lở đất:

“Điều Lưu Sủy làm, chẳng qua là đem Nhân Hoàng kiếm phong ấn yêu ma, phóng xuất mà thôi.”

Nhắc tới Nhân Hoàng, Thái Bảo không hề dùng tôn xưng. Mà là trực tiếp xưng hô tên hắn. Hiển nhiên sau hàng loạt hành vi của Nhân Hoàng, vị Đại nho tận trung với triều đình, hoàn toàn thất vọng rồi.

“Còn về lai lịch của yêu ma, càng đơn giản. Bảy mươi hai tầng Địa Sát, ba mươi sáu tầng Thiên Cương, Phương Vân! Ngươi còn không biết lai lịch những yêu ma này sao?”

Thái Bảo nhìn lướt qua Phương Vân, ánh mắt nhấp nháy.

“Cái gì!!”

Phương Vân cả người chấn động, không thể tin nhìn phía Thái Bảo. Thái Bảo hơi hơi vuốt cằm, gọn gàng dứt khoát khẳng định suy đoán của hắn.

“Võ đạo muốn đạt tới cảnh giới tối cao, hồn phách phải thoát thể, trải qua hai tầng Thế giới. Đó chính là bảy mươi hai tầng Địa Sát, cùng ba mươi sáu tầng Thiên Cương. Đây là hai Thế giới yêu ma, một âm một dương, ẩn chứa cương sát lực. Từ thời cận cổ khai phá đã tồn tại: Dù là võ giả trung cổ, thượng cổ, nếu muốn đạt tới Thần Thông cảnh, cũng phải chịu đựng hai cái Thế giới này.”

Thái Bảo ánh mắt sáng ngời, uy mãnh dị thường:

“Đây hai cái yêu ma Thế giới, tựa như tồn tại từ xa xưa. Không ai biết lai lịch chúng nó. Nhưng, tông phái võ giả không biết, lại không thể gạt được Nho gia chúng ta. Cái gọi là ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát, căn bản không phải cái gì thiên địa sinh thành. Mà là do hậu thiên gây nên. Vô cùng vô tận Địa Sát âm ma, mờ mịt vô số Thiên Cương Thiên Ma, toàn bộ đều là hậu thiên, bị người lấy đại thần thông không thể hiểu nổi, phong ấn mà thành. Sáng tạo hai cái phong ấn Thế giới, không phải người khác, chính là viễn cổ thời đại, ba vị nhân đạo Thánh Hoàng!”

Đại bí mật long trời lở đất. Triệu Bá Ngôn, Bàng Cự Nguyên, bị chấn mặt không còn chút máu. Hoảng sợ biến sắc.

Thái Bảo tựa như còn rung động không đủ, nói tiếp:

“Nhưng, viễn cổ Tam Hoàng phong ấn, cũng không phải yêu ma đông đảo nà. Đối tượng phong ấn chân chính là một tần phía trên ba mươi sáu tầng Thiên Cương Thế giới. Cùng với một tầng phía dưới bảy mươi hai tầng Địa Sát Thế giới. Phương Vân, ngươi khi tu luyện võ công, hẳn là cảm giác thấ hai cái phong ấn ở chỗ sâu nhất của hai Thế giới, có cảm giác cổ quái đi.”

Phương Vân trầm mặc không nói, nhưng trong lòng lại âm thầm gật đầu: Lấy hắn cảnh giới hiện tại của hắn, một lần hô hấp, quán thông thiên địa. Quả thật có thể cảm ứng được rất nhiều thứ huyền diệu. Địa sát Thế giới cùng Thiên Cương Thế giới, là hai cái giai đoạn quan trọng tôi luyện ý chí của võ giả. Thông qua, ý chí sẽ càng thêm kiên định, hơn nữa tu vi cũng đạt Thiên Tượng cảnh giới. Để ma luyện bản thân, cũng có một số người tự đem ý thức chìm vào hai cái Thế giới này.

Có một số thứ có thể cảm giác được. Mỗi lần hô hấp tu luyện, khí quán thiên địa. Phương Vân đều có thể nghe thấy rất nhiều tiếng hô thê lương của yêu ma, giống như tiếng gió rít vậy. Thanh âm thực xa xôi, từ chỗ sâu nhất của đại địa cùng thiên không truyền đến, như có như không, cực kỳ hung ác.

Phương Vân luôn tưởng đó là hiện tượng bình thường, hơn nữa thân thể cũng không có khác thường. Cho nên cũng không để ý. Nhưng lúc này nghe Thái Bảo nói lên. Mới cảm giác không đơn giản như vậy.

“Sau khi ta tiến vào Thiên Trùng cảnh giới, từng có một lần, ý thức chìm vào tầng dưới chót của Địa Sát Thế giới Ở nơi đó từng cảm giác được một cỗ hung hiểm mãnh liệt. Giống như vô số yêu ma hung ác, chôn dấu ở dưới. Nhưng, nơi sâu nhất đó tối đen. Ngay cả ý thức cũng khó có thể duỗi thân. Càng điều tra không được. Cho nên, cũng không có miệt mài theo đuổi:”

Phương Vân nói.

Võ giả lấy việc tăng lên thực lực bản thân xếp thứ nhất, đối với việc tìm kiếm cái lạ, hứng thú không lớn.

“Địa sát Thế giới một mảnh hắc ám. Hơn nữa rộng lớn khôn cùng, khó có thể xem xét. Võ giả khác khó có thể tra xét, nhưng không thể gạt được cảm ứng của Nho gia chúng ta. Ta lúc trước từng tiến nhập địa sát Thế giới, ở dưới tầng thứ bảy mươi hai, còn phát hiện một cái Thế giới. Ở nơi đó, ta nhìn thấy phù triện phong ấn màu vàng của viễn cổ Tam Hoàng.”

Nho gia tay trói gà không chặt, về mặt võ đạo cũng không tu tập. Duy chỉ cóThái Bảo nhất mạch cực kỳ đặc thù. Nhệm vụ của cả mạch là hộ tống Nho gia, là Nho gia duy nhất tu tập võ công. Địa Sát Thế giới, ma khí hung gác, cùng với Hạo Nhiên Chính Khí của Nho gia khắc chế nhau. Tại thế giới đó, có tồn tại bất thường đều có thể bị cường giả Nho gia như Thái Bảo cảm ứng được.

Cái này giống như là trong biển đen tối nhìn thấy một tòa hải đăng vậy. Hải đăng cũng chỉ là một điểm nhỏ trong biển. Nhưng đối với người đi trong đêm thì nó lại dị thường bắt mắt.

“Tuy rằng võ đạo cảnh giới của Lưu Triết, cùng viễn cổ Tam Hoàng so sánh với, còn có chênh lệch không nhỏ. Nhưng trong tay hắn, đã có vật tượng trưng cho nhân đạo, Nhân Hoàng Thánh Kiếm.

Mượn một ít thủ đoạn, mở ra phong ấn Tam Hoàng, không là vấn đề. Ta hiện tại lo lắng là dục vọng của hắn sau khi đoạt đến Nhân Hoàng thánh kiếm, sẽ bành trướng vô hạn. Hơn nữa quá độ tự tin, cùng quá độ tự phụ, ta lo lắng hắn sẽ giống như lời tiên đoán của Phu Tử, làm ra sự tình không thể vãn hồi. Hiện tại hắn bè cánh đấu đá, chuyên quyền độc đoán, tự tin chưa từng có, cũng tự phụ chưa từng có, đã không nghe bất kỳ ý kiến gì. Lỗ mãng làm tức giận hắn, chỉ sợ không vãn hồi cục diện mà ngược lại phải uổng mạng!”