“Phương Dận không chết, Đế Vũ chiến giáp đã sớm ở trong tay hắn…”
Lự Hoàng đánh gãy thanh âm của A Lạp Cổ Ba Nhĩ, trong đầu hắn đang hồi
tưởng lại đôi chiến giày hoàng kim đang đi vào hư không kia.
Phương Dận, ngươi thật tàn nhẫn a!
Trẫm đối xử tốt như vậy với ngươi, còn muốn phong con ngươi làm tể tướng Cửu Châu. Không ngờ ngươi lại đối đãi với trẫm như vậy!
Nghĩ tới việc gầy dựng Đế Thang nhất mạch, tân tân khổ khổ xây dựng sáu
trăm vạn đại quân lại bị Phương Dận dùng mấy đao giết hết, trong tâm Lự
Hoàng đang chảy ra máu hận a!
“Cái gì? Phương Dận không chết!”
Mấy người khác lộ ra thần sắc giật mình, đây cũng là lần đầu tiên họ
nghe Lự Hoàng nhắc tới. Bọn họ thậm chí còn không biết đại quân của Lự
Hoàng gặp phải tai biến ở địa phương cách Đông nam bờ biển Trung Thổ
không xa nữa!
Hỗn Độn Lão Tổ nhíu mày, Lự Hoàng khẳng định Phương Dận không chết hiển
nhiên là chính mắt hắn nhìn thấy. Nhưng với năng lực của hắn lại không
cướp được Đế Vũ chiến giáp trong tay Phương Dận. Chuyện này khiến cho
người ta phải nghi ngờ.
Từ khi nào Tứ Phương Hầu Đại Chu lại có thực lực cường đại như vậy?
Trong tâm Hỗn Độn Lão Tổ là muốn truy hỏi đến cùng, chẳng qua sự việc đã tới nước này rồi, đi quan tâm đến mấy việc linh tinh đã không có ý
nghĩa nữa.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Hỗn Độn Lão Tổ không có hỏi tiếp nhưng ai cũng nghe được sự tức giận trong lòng hắn.
Hắc Ám Đế Quân và Thương Thủy Ma Tổ ở một bên nghe mấ người nói chuyện,
trong lòng lại hoàn toàn thờ ơ. Người trước không hề biết Phương Dận là
ai, có năng lực gì, mà cũng chẳng muốn để ý tới. Người sau lại vì chuyện này là hiệp định của Hỗn Độn Lão Tổ với các đại đế khác, căn bản là
không quan hệ với hắn!
Ầm ầm long!
Đột nhiên một loạt tiếng nổ kinh thiên vang lên từ sâu trong hư không.
Những tiếng nổ này nhanh chóng hấp dẫn đám người Hỗn Độn Lão Tổ. Bởi vì
lần va chạm này không hề giống với những lần trước. Hỗn tạp chứ không hề hài hòa.
“Ân, sao lại thế này? Xảy ra biến cố gì rồi?”
Trong lòng bọn Thương Thủy Ma Tổ chấn động, tập trung chân khí vào hai
mắt, ngưng thần nhìn vào địa phương bốn vị Huyền Minh đại đế giao thủ.
Nhưng mà họ còn chưa nhìn rõ được tình huống thì trong tai đã nghe được
một trận cười to.
“Ha ha ha......”
Tiếng cười này tạo nên cả một cơn địa chấn. Hiển nhiên là công lực không thể ở dưới bọn Thiên Thủy Ma Tổ được.
“Ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây!...... Năm đó Đại Chu các
ngươi diệt Thương, không thể tưởng tượng được cũng có ngày hôm nay a. Ha ha ha, thật sự là vui sướng a!”
Thanh âm uy mãnh vang vọng khắp thiên địa, cười hết sức sảng khoái, y
như là đã phát tiết cảm xúc dồn nén trong một khoảng thời gian rất dài.
“Đại Chu diệt Thương?”
Thương Thủy Ma Tổ giật mình, nhìn kỹ lại. Vừa xuyên qua sương mù đã thấy được điểm dị động. Nhưng dù Thương Thủy Ma Tổ đã có chuẩn bị tâm lý
nhưng vẫn phải lắp bắp kinh hãi.
“Trấn Yêu Tháp!”
Đúng vậy, cỗ dao động hỗn loạn mãnh liệt kia lại là từ Trấn Yêu Tháp
được Nhân Hoàng tận tâm tận lực hao phí đại lượng nhân lực, vật lực và
đại lượng linh hồn cường giả mới luyện thành.
Mà tiếng cười to này là từ tầng cuối cùng của Trấn Yêu Tháp, đệ thập cửu trọng phát ra.
Năng lượng cường đại cùng với linh hồn dao động mạnh mẽ không ngừng hóa thành lôi hỏa, phụt ra từ Trấn Yêu Tháp.
“Mạt Thương Hoàng, ngươi cho là làm như vậy có thể uy hiếp được trẫm sao? Trấn áp cho trẫm!”
Thanh âm của Nhân Hoàng vang vọng hư không, một câu nói toạc ra lai lịch của người kia.
“Mạt Thương Hoàng!”
Nghe cái tên này tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Tiếng cười này
không ngờ lại là của vị hoàng đế cuối cùng của triều Đại Thương, Mạt
Thương Hoàng.
“Người kia lại còn sống? Không phải là hắn đã bị Đại Chu thái tổ kích sát rồi sao? Sao lại xuất hiện ở trong Trấn Yêu Tháp!”
Chiến thần Man tộc A Lạp Cổ Ba Nhĩ chấn động.
Những năm cuối của Đại Thương, quần thần tranh lợi, thiên hạ kiêu hùng
xuất hiện lớp lớp, khuấy lên một hồi phong vân. Mà A Lạp Cổ Ba Nhĩ chính là một thành viên sớm nhất trong trận phong vân lúc đó. Năm đó vì Man
tộc nhỏ nhoi tranh đoạt hoàng quyền nhập chủ Trung Thổ, A Lạp Cổ Ba Nhĩ
từng dẫn dặt ba đội quân tinh nhuệ nhất Man tộc công phạt đất liền.
Chỉ tiếc là lúc đó cường giả như mây. Trừ bỏ Đại Chu ra vẫn còn có rất
nhiều thế lực, rất nhiều kiêu hùng, ai cũng ma quyền sát chưởng, dã tâm
bừng bừng!
Khi A Lạp Cổ Ba Nhĩ khởi binh, thanh thế tuy lớn nhưng chỉ tiếc trong
cuộc chiến tranh đoạt hoàng quyền hắn đã ngã xuống trên đường, phải ngủ
say mấy trăm năm!
Đối với tràng chiến tranh năm đó, ở đây cảm thụ sâu nhất chỉ có A Lạp Cổ Ba Nhĩ, nhưng mà hắn cũng không ngờ được Đại Thương Hoàng Đế ngàn năm
trước vẫn còn sống. Mà hắn lại bị nhốt trong Trấn Yêu Tháp, làm một viên cơ thạch ở tầng cuối cùng.
“Ha ha ha...... Lưu Triết, ngươi tưởng đã đem ta luyện hóa làm cơ thạch
trung tâm của Trấn Yêu Tháp rồi sao. Nhưng ngươi nhất định là không ngờ ý thức của ta căn bản là không có biến mất. Ha ha ha, sáu trăm năm! Thì
ra Đại Chu triều chỉ có như vậy thôi sao? Còn không bằng Đại Thương của
chúng ta nữa! Ha ha ha!”
Trên bầu trời Lôi hỏa minh diệt, thanh âm của Mạt Thương Hoàng từ thiên
không truyền đến. Khí tức của Trấn Yêu Tháp ngày càng trở nên cuồng bạo.
“Ngươi muốn trấn áp ta nhưng nhất định là không thể tưởng được ta có thể khống chế Trấn Yêu Tháp! Khởi!”
Một chữ Khởi vang lên, một cỗ năng lượng khủng bố từ trong trung tâm
cuộc chiến bộc phát ra. Đó là dao động của Trấn Yêu Tháp, Mạt Thương
Hoàng thừa dịp Nhân Hoàng bị ba vị đại đế kiềm chế, mạnh mẽ đoạt lấy
quyền khống chế Trấn Yêu Tháp. Trong hư không mơ hồ truyền đất thanh âm
hừ hừ của Nhân Hoàng, hiển nhiên là đã bị thương.
“Ngâm!”
Cùng lúc đó, một tiếng kiếm ngân vang chấn động hư không từ phía dưới
truyền đến. Chỉ thấy Đế Nhất nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo ánh
sáng, giải khai tần tầng lớp lớp năng lượng, nhắm thẳng vào trung tâm mà đi.
“Đế Nhất!”
Hào quang trong mắt Phương Vân chợt lóe. Tiếng huýt gió lần này của Đế
Nhất không hề giống với lần trước. Nhưng khác nhau chỗ nào thì Phương
Vân nhất thời không xác định được. Phương Vân cũng không nghĩ nhiều,
thân hình nhoáng lên một cái, lập tức hướng về địa phương Đế Nhất đi tới phóng đi.
Đối với Đế Nhất, Phương Vân chỉ có một thái độ! Đó chính là dù hắn muốn làm cái gì cũng đều phải ngăn lại!
Phương Vân vốn có chút tình nghĩa với Đế Nhất, nhưng từ khi Đế Nhất liên thủ cùng Hỗn Độn Lão Tổ, tất cả đã không còn nữa!
Lục Tiên Kịch và Hãm Tiên Quát trong tay Đế Nhất chính là thần khí của
Kiếm Tông, đối với chiến giáp trên người của Nhân Hoàng có thể tạo thành uy hiếp thật lớn.
Phương Vân tuy rằng không thể đánh lại ba gã Huyền minh đại đế. Nhưng
hắn có thể ngăn cản Đế Nhất, tránh cho thể cục càng thêm phức tạp,
chuyển biến xấu hơn!
“Oanh!”
Một tiếng nổ vang lên, phía trước khắc khí xuất hiện một cái bóng đen, chỉ một quền đã đem kiếm khí tung hoành kia đập nát.
“Chú khai!”
Kiếm khí chợt tắt, thân hình Đế Nhất liền xuất hiện. Thanh âm lạnh như
băng từ trong miệng hắn phun ra. Đây là lần đầu tiên Phương Vân cảm giác được sự hoảng loạn và phẫn nộ của Đế Nhất, hoàn toàn không có sự thong
dong lúc trước.
“Hôm nay có ta ở đây, không quản ngươi làm chuyện gì đều nhất định sẽ
không thuận lợi. Ta sẽ không cho ngươi đi qua,đứng lại đi!”
Phương Vân đạp chân một cái, oanh một tiếng, thả ra ba đạo khí tức cường đại, ý niệm tập trung vào Đế Nhất.
Trước khác nay khác, lúc đầu Phương Vân chịu thiệt mội hồi, chân khí
thiếu hụt. Nhưng hiện tại tình huống đã thay đổi, Phương Vân đã bổ sung
chân khí. Đế Nhất cho dù ở trạng thái toàn thịnh đi nữa thì năng lượng
Huyền Minh cấp đại đệ tán dật ra thì hắn cũng không thể hấp thu được!
“Tử!”
Đế Nhất ngay cả nhiều hơn một chữ cũng không thèm nói, giơ tay lên chính là kiếm khí mờ mịt, điên cuồng trảm lạc liên tiếp về phía Phương Vân.
“Hừ!”
Phương Vân hừ lạnh một tiếng, lần này hắn ngay cả chạy cũng không thèm.
Trực tiếp một quyền đánh ra, mỗi một quyền tương ứng với một đạo kiếm
khí bị đánh phá. Vì đề phòng Đế Nhất tái hấp thu năng lượng, ngưng tụ
kịch khí. Phương Vân trực tiếp một bên ra tay, một bên hấp thu năng
lượng xung quanh. Hạn chế sự tuần hoàn chân khí của Đế Nhất!
“A!”
Đế Nhất phát ra một tiếng rít gào thê lương, kiếm khí trên người đột
nhiên tăng vọt. Phương Vân cảm thấy một tia ánh mắt giăng kín tơ máu,
tràn ngập sát khí đang gắt gao theo dõi hắn. Trong ánh mắt ây Phương Vân nhìn thấy được một cỗ ý niệm cường đại, là ý chí đồng quy vu tận!
“Ân?”
Phương Vân nhíu mày, phản ứng của Đế Nhất không khỏi quá kịch liệt đi.
Hai mắt đỏ vằn, gần như mất đi lý trí. Cho dù lần này chủ mưu Hỗn Độn
Lão Tổ cũng không có tích cực như hắn, quả thực là kì lạ.
“Hừ! Ngươi cho là như vậy ta sẽ sợ ngươi sao? Nói cho ngươi biết có ta ở nơi này ngươi đừng mơ tưởng đi qua!”
Phương Vân cười lạnh một tiếng, rất nhanh liền phản ứng lại. Võ giả
cường đại nhất vì cái gì, là linh hồn, là ý chí. Đế Nhất cho răng như
vậy có thể uy hiếp được hắn là không thể nào!
“Cho hắn đi qua đi!”
Nhưng vào lúc này một thanh âm quen thuộc từ phía sau Đế Nhất truyền đến.
“Kỳ lân?”
Phương Vân lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy sau lưng Đế Nhất một thân bi
thương viễn cổ kỳ lân xuất hiện, đạp lên hư không chậm rãi tiếng lại.
Ánh mắt của nó có chút trầm trọng, lại có chút thở dài.
“Kỳ Lân, ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn giúp hắn đối
phó triều đình sao? Hãn Tiên Kiếm và Lục Tiên Quát trong tay hắn có thể thay đổi chiến cuộc. Ta không thể nào để cho hắn đi qua được!”
Phương Vân trầm giọng nói. Ánh mắt rất lạnh, Kỳ Lân đứng ở bên phía Đế Nhất là điều mà Phương Vân không hề nghĩ tới.
“Để hắn qua đi, chuyện ngươi lo lắng sẽ không xảy ra đâu, hắn sẽ không uy hiếp tới Nhân Hoàng.”
Kỳ Lân chậm rãi đi tới, khi tiếp cận nó không biết là do trời sinh hay
do nguyên nhân khác, khí tức của Đế Nhất trở nên ổn định một chút, không có điên cuồng giống như vậy nữa.