Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1007: Trận Chiến Thiên Ngao (1)




Thời gian từng ngày trôi qua, chiến thư của Phương Vân vẫn thu hút được sự chú ý của cả thiên hạ. Thế nhưng thời gian ba tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Cả thiên hạ ra sao thì vẫn như vậy!

Chiến thư của Phương Vân chỉ là thứ thu hút nhất trong loạn triều thiên hạ mà thôi. Cùng với một cường giả tà đạo bị tô tỉnh của tám nghìn quân hậu bị trong thành Tương Nam, toàn bộ huyết tế, xung đột giữa tông phái và triều đình lại nổi lên, công văn từ phòng quân cơ bay đi như lá rụng khắp cửu châu.

Thế nhưng, máu chảy và tàn sát không chỉ dừng lại ở triều đình và tông phái. Giữa các thế lực tông phái lớn cũng không phải là một tấm thiết bản, Thiên ma tông chủ khi Phương Vân xung kích Mệnh tinh đã tấn công Liệt thiên tông chủ. Hai phái chính thức rạn nứt. Đồng thời, giữa tông phái và thế lực thượng cổ cũng không phải là không một khối thống nhất. Và võ giả thượng cổ và võ giả trung cổ cũng xung đột liên miên, tàn sát lẫn nhau.

Đại quân chinh phạt của triều định bận rộn dập lửa khắp nơi, truy bắt tu sĩ tà đạo, tần xuất hành động đã tới bước chưa từng thấy! Mỗi ngày, có cuộc tàn sát cảu bình dân, cũng có sự tranh đấu của võ giả, còn có sự truy sát của triều đình. Thần châu đại địa hoàn toàn bị máu và sát khí bao trùm.

Thế nhưng, những điều này đã không còn liên quan đến Phương Vân nữa. Phương Vân triệt để bế quan lục thức, chìm vào trong luyện tập. Ngoài Yên thị mị hành, đến Triệu Bá Ngôn cũng không liên hệ được với Phương Vân nữa.

Cho dù như thế nào, chiến thư của Phương Vân cũng đúng là đã phát huy tác dụng. Liên minh ma đạo không còn phái người dến Di hoang, truy sát rắc rối của Phương Lâm. Áp lực của Hoắc Khứ Bệnh cũng nhờ đó mà giảm nhẹ đi không ít.

"Hoắc tướng quân, ngài nói Phương Vân hiện đang làm gì? Thời gian ba tháng có thật có thể giúp hắn đánh bại Huyết ma tông chủ không?"

Trong quân doanh Đại Chu ở Di hoang, thập tam thái tử Lưu Triết và Hoắc Khứ Bệnh ngồi cạnh nhau, ở giữa có một cái hỏa lư nhỏ, đang dùng để hâm rượu.

Hoắc Khứ Bệnh trầm ngâm không nói, ánh mắt hiện lên thần sắc lo âu, hồi sau mới nói: "Giữa Truyền kỳ cảnh giới và Địa hồn cảnh giới, tồn tại khoảng cách rất lớn. Võ giả Địa hồn cảnh giới có thể hấp thu năng lượng vô biên từ trong lòng đất. Không phải là điều võ giả Truyền kỳ cảnh giới có thể so sánh được. Lần này... Đến ta cũng không nghĩ ra được, hắn rốt cuộc có cách gì có thể giành thắng lợi. Trừ phi..."

Môi Hoắc Khứ Bệnh há ra, nhanh chóng lại nhớ đến gì đó, lắc đầu, cười, thu lại những lời định nói.

"Trừ phi trong ba thắng hắn đột phá Địa hồn cảnh giới?" Lưu Triết thăm dò, thử nói ra những lời Hoắc Khứ Bệnh định nói.

Hoắc Khứ Bệnh ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Triết, ẩn ý vô cùng rõ ràng.

"Người vẫn chưa khôi phục trí nhớ, không rõ giữa Truyền kỳ cảnh giới và Địa hồn cảnh giới cách nhau bao xa. Nếu không phải Phương Vân vận dụng pháp môn không gian độc đắc mà lớn mạnh thì hắn căn bản không có được năng lực thách chiến với võ giả Địa hồn. Chỉ riêng võ giả cấp Sơn hà đệ nhất trọng Địa hồn cảnh giới đã không phải là hạng hắn có thể đối phó được rồi. Chứ đừng nói là võ giả cấp Động thiên như Huyết ma tông chủ! Ba tháng..."

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu nói: "... Quá ngắn!"

Lưu Triết trầm mặc không nói, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng. Dù những gì hắn biết về Địa hồn cảnh giới là rất ít, nhưng hắn cũng biết, muốn trong ba tháng từ Truyền kỳ cảnh giới đạt Địa hồn cảnh giới là điều gần như không thể.

Thời gian ba tháng có thể làm gì? Từ Lực phách cấp tấn thăng đến Khí phách cấp e là cũng không đủ, chứ đừng nói là giữa những cảnh giới, khoảng cách lớn giữa Truyền kỳ cảnh giới và Địa hồn cảnh giới! Khoảng cách giữa hai cảnh giới, rất nhiều người cả đời cũng không có cách nào vượt qua được. Võ giả thiên hạ chín phần đều không đạt tới Truyền kỳ cảnh giới, mà chín phần võ giả Truyền kỳ cảnh giới lại không dám xung kích Địa hồn cảnh giới!

Còn về ý chí đủ kiên định, gan đủ lớn, dám xung kích Địa hồn cảnh giới, thì trong đó chín phần đều hóa thành tro bụi trong khoảnh khắc xung kích.

Còn lại một phần lại có chín phần trử vì đạo ngay giờ phút trước khi thành công!

Xung kích Địa hồn cần trải qua hung hiểm lớn là vậy, để chỉ có một số rất tí võ giả, ngoài thực lực đủ mạnh, thì chỉ có những người tình cờ, ngẫu nhiên hay lý do gì khác mới bước vào tầng bậc này. Chừng đó cũng đủ thấy, từ Truyền kỳ cảnh giới đến Địa hồn cảnh giới khó đến mức nào!

Ba trăm năm còn không đủ, huống chi là chỉ có ba tháng!

Trong quân trướng, một không gian im lặng...

Ba tháng sau.

Thời gian đã hẹn nhanh chóng đến. Trong ba tháng này, xảy ra rất nhiều chuyện. Quân đội Di hoang và quân Đại Chu đóng ở Di hoang đã nhiều lần xung đột, ngoài ra Mãng hoàn và Man hoang cũng xung đột trong phạm vi nhỏ. Chỉ có Thu hoang vẫn giữ được khắc chế nhờ sự điều khiến của Tạ Đạo Uẩn.

Ngoài ra trên Trung thổ Thần châu, lại có cơ số người đột phá Mệnh tinh cảnh giới, Đại thần thông bảng của Thiên cơ các đã điều động nhỏ cục bộ, nhưng tam đại thiên cơ tiên sinh vẫn không rõ tung tích. Liên minh ma đạo và người các phái cận cổ từng tìm một trận, không tìm thấy chỉ có thể từ bỏ.

Ngoài những điều kể trên, trong ba tháng còn có rất rất nhiều chuyện xảy ra. Trong đó đáng chú ý nhất và kỳ lạ nhất chính là đột nhiên người mặc áo choàng đen tà đạo xuất hiện. Người này võ công cao cường, thủ đoạn tàn khốc, khiến cho nhiều tà ma trung cổ đều phải cúi đầu. Nhưng, lại không có một võ giả trung cổ nào biết người này, mà võ công của hắn lại không thuộc thời thượng cổ.

Mà thời cận cổ lại càng chưa từng nghe thấy người này, nhất thời lai lịch thành bí ẩn, thêm vào đó hành tung lại thần bí bất định. Khiến cho không ai biết được lai lịch của hắn! Nhưng, chuyện này so với cuộc chiến sắp diễn ra hiển nhiên là lu mờ hơn nhiều, không mấy quan trọng.

"Thời gian đến rồi, nên xuất phát thôi"

Trong bóng tối, một tinh quang huyết sắc lướt qua, Huyết ma tông chủ mở mắt ra từ trong tu luyện vô tận, chân khí cả người bốc lên, phát ra âm thanh như sấm dậy. Thân hình hắn vừa lắc lưu, lập tức hòa thành một trường hồng hắn hồng, phá không từ trong Đế ma cung ra, iến mất trong không gian mênh mang.

"Cuối cùng đã đến lúc rồi!"

Trong tiếng cười cổ quái có lẫn khí tức hậu trọng vô cùng vô tận phát ra từ Đế ma cung. Ma khí do đó cuồn cuộn, nền đất phía bắc rung chuyển không ngừng.

Gần như đồng thời, khiến cho nnhieeuf võ giả quan tâm đến trận Thiên Ngao như Ma tông, Thái Tố sơn, Liệt thiên tông, Thiên ma tông phá quan xông ra, thân hóa trường hồng, bay về phía Thiên Ngao phong.

Đối với nhiều người mà nói, trận chiến này không đơn giản là cuộc chiến giứa Phương Vân và Huyết ma tông chủ, cũng không phải cái gọi là báo thù cho Phệ ma tông chủ. Đây là cơ hội cho liên minh ma đạo thể hiện thực lực và thị uy thiên hạ.

Đồng thời xuất thân của hai người này cũng cho phép trận chiến này mang ý nghĩa triều đình và tông phái, đối với đại cục thiên hạ quần hổ phệ long thì là trận chiến có ý nghĩa trọng đại.

"Điện hạ, điện hạ chắc chắc muốn đến Thiên ngao phong chứ ạ? Nơi đó tông phái quy tụ, với thân phận của điện hạ, e là không thích hợp lắm"

Trong hoàng cung, Đậu Anh cố gắng khuyên nhủ với ngữ khí ôn hòa nhất.

"Đậu Anh, ngươi không cần khuyên ta"

Tam thập lục hoàng tử Tiểu Khải điềm nhiên lắc đầu, ba tháng trước, sau khi nghe tin về trận chiến Thiên Ngao, hắn đã ra sức tìm kiếm tung tích Phương Vân: "Trận chiến này ta nhất định phải đi. Thiện ý của ta với hắn tốt như vậy, mời hắn giúp ta ột tay, đến cuối cùng hắn vẫn từ chối. Nếu đã không thấy được hiệu lực của hắn với ta, ta cũng đích thân đi xem, hắn vị gục ngã trước mặt chúng ta!"

Lưu Khải nói xong đứng dậy khỏi bảo điện, phất tay áo, đi ra khỏi đại điện...

Trong bóng đen của Thiên địa vạn hóa chung, hai bóng người một trên một dưới đứng thẳng trong đại điện bất động.

"Đến lúc rồi, phải xuất phát thôi"

Yên thị mị hành nhìn người thanh niên trên đại điện thần dung tuấn mỹ đứng bất động nói. Cơ thể ả vẫn đẹp, như một ngọn lửa đầy khêu gợi. So với ba tháng trước đây, khí chất của Yên thị mị hành thay đổi rất nhiều, yêu khí ít đi, và có phần giống người hơn.

Tiếp xúc lâu với người thanh niên trên đại điện đã được một thời gian không ngắn nữa. Yên thị mị hành vốn đầy địch ý với bóng người trên đại điện kia, nhưng hiện giờ, không biết tại sai, nhìn gương mặt cương nghị trong bóng tối, Yên thị mị hành lần đầu tiên cảm thấy có chút sao động.

Trên người con người này đầy sức hút và sức mạnh tin phục không thể hiểu được, đến Yên thị mị hành cũng không kháng cự được. Điều này không có liên quan gì đến võ công cả, hoàn toàn là một thứ ý chí tinh thần xuất phát từ nội tâm.

"Đã đến lúc rồi sao?"

Đôi mắt nhắm chặt mở ra, giờ khắc đó cả đại điện sáng bừng lên như ban ngày, giống như vô số thái dương bùng phát ra toàn bộ năng lượng. Giờ khắc đó, Yên thị mị hành cảm thấy mình bị bao vây bới một đại dương vô biên chí dương chí cương, một ý thức cường đại phóng ra từ trong đại dương đó, sức mạnh này khiến ả có cảm giác nghẹt thở.

Thế nhưng quang mang đó vừa xuất hiện đã biến mất, Yên thị mị hành thậm chí còn chưa kịp tỉnh lại, Phương Vân đã khôi phục lại bình thường. Trong đại điện lại u ám như ban đầu.

Phương Vân ngồi trên đại điện, từ một pho tượng không sinh khí trở lại thành một cơ thể sống. Hắn thu lại khí tức, yên lặng ngồi trên bảo tọa. So với ba tháng trước, khí tức toàn thân hắn hiển nhiên đã khác nhiều.

Nhưng thực lực thực sự lại không thể nào nhìn ra được.

Nhờ Thiên địa vạn hóa chung che giấu, Yên thị mị hành cũng không thể nhìn thấy, thực lực của Phương Vân hiện tới mức độ nào. Từ hai tháng trước, giúp Phương Vân luyện hóa Vô lân tà hoàng tầng thấp nhất của Thiên địa vạn hóa chung, tiến độ của Phương Vân đã không phải là điều Yên thị mị hành có thể biết được nữa.

Nhưng Yên thị mị hành rất rõ, Phương Vân không đột phá tới Địa hồn cảnh giới, từ Truyền kỳ tới Địa hồn đâu có đơn giản như vậy. Đối với Thiên ngao phong, Yên thị mị hành luôn lo lắng, thế nhưng không hiểu tại làm sao, khi thấy Phương Vân mở mắt, mọi lo lắng của ả đều biến mất. Thay vào đó là một niềm tin mù quáng lớn lao.

Yên thị mị hành chớp mắt, nhanh chóng ý thức được thực tế, mình vô hình chung đã bị Phương Vân ảnh hưởng từ trong ra ngoài. Điều này đối với người luyện mị công như ả là không thể hiểu được, ả chỉ nghe thấy Phương Vân điềm đạm nói: "Đi thôi, chúng ta cũng nên xuất phát rồi. Nhưng trước đó, ta còn vài chuyện phải làm"

Vừa dứt lời, cơ thể Phương Vân đã biến mất tăm mất tích khỏi đại điện...