Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1005: Chiến Thư Của Phương Vân




"Xem ra hầu gia sóm có kế hoạch rồi"

Triệu Bá Ngôn thầm nghĩ, nghĩ tới đây, trong lòng thấy nhẹ nhõm: "Thuộc hạ tuân mệnh"

"Triệu Bá Ngôn, truyền mệnh lệnh của ta, ba tháng sau, quán quân hầu Đại Chu sẽ độc mã đi săn hưu viên ngoại, thiên ngao phong trong một nghìn dặm, tĩnh hầu thiên hạ anh hùng. Người của liên minh ma đạo muốn báo thù của Phệ ma tông chủ thì cứ đến đi! Đây là cơ hội cuối cùng ta cho chúng!"

Ánh mắt Phương Vân lấp lánh, cơ thể cao lớn chợt rung lên, phát ra khí tức ghê người. Hắn ngồi cao trên đại điện, gương mặt tuấn tú, u ám buồn bã xen kẽ. Trong ánh mắt đó lộ ra từng đạo tinh mang, xuyên qua tầng tầng hư không, nhìn về một nơi xa hư không cách đó hàng nghìn dặm.

"Đại nhân!!"

Triệu Bá Ngôn tâm thần chấn động, chợt ngẩng đầu lên nhìn Phương Vân. Thế nhưng ánh mắt chỉ thấy nhãn thần của Phương Vân như một chân long, đi xa mãi trong hư không, không có ở nơi này.

Chiến thư! Đây chính là chiến thư!

Triệu Bá Ngôn căn bản không ngờ rằng, Phương Vân lại có một quyết định liều lĩnh như vậy. Đây gần như là thách đấu với mọi ma đạo thượng cổ. Nhưng Phương Vân đã ra quyết định thì hắn tất nhiên không nên phản đối.

Triệu Bá Ngôn há miệng, dường như phải trải qua sự đấu tranh tâm lý dài đằng đằng, miệng mới đóng lại, khó khăn lắm mới nhả được vài chữ: "Vâng, thưa Hầu gia!"

Đây là canh bạc vận mạng, chứ không phải là vấn đề của mình Phương Vân. Nếu Phương Vân ngã xuống, thì hắn và Thiêu thân mấy chục vạn năm xây dựng sẽ sụp đổ. Mọi thứ liên quan đến Phương Vân đều sẽ hóa thành mây khói!

Thế những tất cả những điều này đều không có cách nào tránh được. Đây là khảo nghiệm và lột xác mà bất kỳ thế lực nào đi trên con người cường đại không thể tránh khỏi!

Quang mang sáng lên trong đại điện, một cánh cửa không gian hình vòm hiện ra, Triệu Bá Ngôn lập tức biến mất trong đại điện Hắc ám.

Triệu Bá Ngôn vừa rời khỏi cả đại điện lập tức chìm vào yên lặng.

"Ngày thật sự quyết định làm như vậy sao?"

Đại điện lại sáng lên, Yên thị mị hành thân người đỏ rực lập tức xuất hiện trong đại điện, được sự giúp đỡ của Phương Vân, yêu nữ thượng cổ tà đạo này đã khôi phục được nhiều rồi.

"Vừa nãy người không phải đã nghe thấy rồi sao?"

Gương mặt điềm đạm của Phương Vân không hề có bất kỳ biểu hiện gì.

Yên thị mị hành mạc nhiên không nói, nhìn trong ánh mắt Phương Vân, nhưng nhãn quang lưu chuyển, thần sắc phức tạp.

Thách chiến liên minh ma đạo, chuyện thế này, nếu là ả, thì đến nghĩ cũng không dám nghĩ, chứ đừng nói là làm, nghĩ đến những tài liệu được tiếp xúc gần đây, Yến thị mị hành cuối cùng đã có chút hiểu được người thanh nhiên ngồi trên cao mạc nhiên bất động trông có vẻ yếu ớt kia, tại sao trong thời gian ngắn lại có được thành tựu như vậy.

Người có sức hấp dẫn như vậy, cho dù là người trẻ hay không, đều khiến người ta tôn trọng tự thâm tâm!

"Rời đi. Nếu ngươi thực có lòng muốn giú ta, thì giúp ta luyện hóa triệt để vô lân đi!" Phương Vân khoát tay không nói gì nữa.

Yên thị mị hình không nói gì nữa chỉ gật đầu, khom người lui ra khỏi đại điện. Cho dù ba tháng sau kết quả thế nào, từ giờ, Phương Vân thực sự có được sự tôn trọng của ả, đó là sự tôn trọng với kẻ mạnh!

U u u! Yên thị mị hành rời đi chưa lâu, một luồng sáng đen ngòm mang theo khí tức hằng cổ của vũ trụ xa xưa xuất hiện giáng từ trên đỉnh điện xuống, thâm nhập vào trong bách huyệt hồi trên đỉnh đầu Phương Vân, chuyển hóa thành năng lượng cao tầng mà Phương Vân chưa từng tiếp xúc, tồn trữ trong cơ thể.

Đây chính là năng lượng mới Thiên địa vạn hóa chung hấp thu được từ vũ trụ, cũng là chỗ dựa lớn nhất của Phương Vân.

Ánh mắt sáng lên, trong đại điện, quang mang càng lúc càng tối, cuối cùng mọi thứ lại chìm vào trong hắc ám...

Khi sự thách chiến của Phương Vân truyền đi thông quan vài chục vạn Thiêu thân trong tay Triệu Bá Ngôn, và thông quan các kênh thông tin khác trong giới tông phái, cả thiên hạ lập tức chấn động. TIn này còn chấn động hơn cả tin Phệ ma tông chủ chết trận trước đó không lâu!

Cả thiên hạ vốn không bình tĩnh, ngầm hiểu không biết có bao nhiêu cuộc tàn sát đang diễn ra. Còn sự thách chiến của Phương Vân lại giống như một viên đá rơi vào hồ nước, dẫn đến phản ứng dây chuyền khắp thiên hạ. Gần như ngay lập tức, không biết bao nhiêu cường giả đều tập trung về hậu khởi chi tú của thời cận cổ này.

Giờ phút này, Phương Vân nhất thời vô lượng về cả danh vọng, thanh thế và sức hút, đạt tới mức xưa nay chưa từng có. Thậm chỉ che lấp cả đế nhất và tinh thần đã biến mất cùng với thiên đại ma đạo, trở thành tồn tại sáng lạn nhất thời cận đại.

Trong thiên hạ, cho dù có biết đến cái tên Quán quân hầu hay không, cho dù là cảm thán hay là trào phúng chuyện này, lúc này đều thực sự biết đến người thanh niên này - Quán quân hầu -Phương Vân!

"Ngông cuồng! Lại dám ngông tưởng thách chiến cả liên minh ma đạo!!"

Trong Đế ma tông, vài cường giả khí tức bàng bạc, toát lên sự hậu trọng như đại địa, ngồi lại với nhau. Những người này đều là cự đầu ma đạo thượng cổ, đều thống lĩnh một tông phái riêng, nay đều tụ lại dưới cái danh Đế ma tông.

Huyết ma tông chủ ngồi trên cao nhất, gương mặt méo mó, năm ngón tay vò nát điệp báo trong tay thành mảnh vụn. Phệ ma tông chủ đã chết, Cổ ma tông chủ không rõ tung tích. Nay trong ba người theo Hỗn độn lão tổ sớm nhất chỉ còn lại mình hắn, luận sức ảnh hưởng thì hắn đương nhiên là số một.

Thế nhưng về sau có không ít tông chủ thượng cổ phục tô, đi dưới lá cờ của Hỗn độn lão tổ, nhưng địa vị cũng không được như Huyết ma tông chủ.

Nay Phương Vân đưa ra chiến thư, muốn thách chiến liên minh ma đạo, mục tiêu hiển nhiên là nhằm vào hắn, áp lực mà Huyết ma tông chủ phải đối mặt quá không nhỏ.

"Hài, Huyết ma tông chủ, chắc ngày sẽ không sợ chứ? Nếu không, đợi đến lúc đó, mọi người cùng xông tới, phanh thây tên tiểu tử đó ra. Dù gì, trên chiến thư hắn cũng đâu có nói là thách chiến một người, mà là thách chiến ột đám người đó chứ"

Một giọng nói khàn khàn như hai thanh đao sát vào nhau vang lên, một người đàn ông ngồi bên trái gần Huyết ma tông chủ nhất mặc áo bào xám cười nói.

Người này tóc đen nháy như lụa, mặc trường bào xám, tạo cho người ta cảm giác nghi ngờ. Thế nhưng làm người khác cảm thấy đáng sợ nhất lại là gương mặt hắn. Gương mặt người này không có ngũ quan, hoàn toàn là một lưu chất hư vô. Nhìn từ phía trước, giống như một xoáy ốc đen ngòm, không nhìn thấy gì nữa.

Đại hư ma tông chủ, cường giả cấp tông sư thời thượng cổ, sáng lập đại hư vô tông, công pháp vô cùng kỳ dị. Mọi môn nhân, côn pháp tu hành đến trình độ cao, đều dần dần luyện hóa ngũ quan, cuối cùng hóa thành lưu chấ hư vô, tức là đã đạt tới thần thông, khống chế mọi quy tắc trong chư thiên, có thể ngưng tụ các bộ phận khác của cơ thể, nhưng chỉ có ngũ quan và gương mặt là không thể ngưng tụ được.

Đại hư ma tông chủ khi về với Hỗn độn tông chủ, muộn hơn Huyết ma tông chủ, nhưng thực lực lại không hề thua kém mấy người đó, thậm chí Huyết ma tông chủ có lúc còn cảm thấy, Kiêu hùng bá chủ mang tâm địa phán trắc này công lực khó có thể hình dung được.

Phệ ma tông chủ, Huyết ma tông chủ, Cổ ma tông chủ kết thành một chiến tuyến, cùng tiến cùng thoái. Đại hư ma tông chủ tuy có lòng thay thế, nhưng không thể làm gì được. Nhưng hiện giờ, tam đại tông chủ ba đi hai, còn lại một mình Huyết ma tông chủ đã không làm được gì. Đại hư ma tông chủ tất nhiêu có dã tâm tái khởi, trở thành nhân vật số hai trong liên minh ma đạo!

"Hừ! Thôi đi!" Huyết ma tông chủ lạnh nhạt trợn mắt nhìn Đại hư ma tông chủ, khoát tay phủ quyết ý kiến của hắn. Cho dù sâu trong thâm khảm hắn, Huyết ma tông chủ hoàn toàn tán thành kiến nghị của Huyết ma tông chủ. Nhưng lý trí bảo hắn, đây là kiến nghị tuyệt đối không thể tán thành.

Hắn nếu thực sự nhận lời thì coi như sợ một tiểu bối cận cổ chưa thấy kinh truyền, với danh vọng và thân phận thời thượng cổ của hắn, trúng ngay phải ngụy kế của Đại hư ma tông chủ, dù mình thắng, cũng là thắng chi bất võ, khó được lòng người thần phục.

Liên minh ma đạo ngày nay thanh thế ngày càng lớn, nếu mình không thể trấn áp lòng người, e là Đại hư ma tông chủ sẽ vui mừng thay thế mình.

"Một Phương Vân nhỏ bé, đâu có đáng cho tông chủ thượng cổ, chưởng môn cùng vây lại. Truyền lệnh xuống, thách chiến này, Huyết ma tông chủ ta nhận, ba tháng sau, trên Thiên ngạo phong, bản tọa sẽ đích thân chém giết Phương Vân này, để an ủi vong linh của Phệ ma tông chủ!"

Nói rồi Huyết ma tông chủ đứng dậy, phất áo đi ra, phía sau, Đại hư ma tông chủ cười cổ quái, cho dù Huyết ma tông chủ lựa chọn thế nào, thì đối với hắn cũng chẳng có gì khác biệt.

Minh tông.

Khi chiến thư của Phương Vân đến Minh tông, dù là Minh tông tông chủ quy nghĩ sâu xa cũng không khỏi chau mày.

Ý của hắn là mượn chuyện của Phệ ma tông chủ gây phiền phức cho con đường võ đạo của Phương Vân, nhưng không ngờ Phương Vân lại phản ứng kịch liệt đến vậy.

Vực sâu bi thường, Minh tông tông chủ ẩn mình, biết rõ cái chết của Phệ ma tông chủ. Dù chuyện này không phải không có liên quan đến Phương Vân, nhưng Minh tông tông chủ rất rõ, với thực lực của Phương Vân, không đủ để giết chết Phệ ma tông chủ.

Phương Vân nếu ẩn mình, dựa vào sự bảo vệ cua nhân hoàng thì người của liên minh ma đạocũng không làm gì được, chỉ cần chịu đựng qua sóng gió là lại có thể ung dung tự tại, nhưng giờ...

"Người thanh niên này, rốt cuộc là nghĩ gì vậy?" Minh tông tông chủ chau màu, rất ít người trẻ tuổi mà ông không rõ. Nhưng biểu hiện của Phương Vân trong vực sâu bi thương lại khiến ông phải nghĩ lại. CHỉ là, ông không hề cho rằng Phương Vân lại có thực lực thách chiến liên minh ma đạo.

"Phụ thân, Phương Vân này, chẳng nhẽ lại có con bài bí mật nào sao? Dám thách chiến Huyết ma tông chủ?" Minh vương thái tử e dè nói.

"Không thể nào, Địa hồn cảnh giới không thể coi thường, nếu chỉ là võ giả Địa hồn cấp Sơn hà, hắn có lẽ còn có cơ hội, nhưng Huyết ma tông chủ lại là võ giả động thiên cấp. Ba ma đạo tông chủ, hắn có thể sống đến cuối cùng đã là may lắm rồi. Hơn nữa một khi thách chiến, cho dù Phương Vân có con bài gì, Huyết ma tông chủ còn có nhiều chiêu bài hơn. Trận thách chiến này, Đế ma tông không thua được, liên minh ma đạo cũng không thua được. Chuyện này dù là phục thù, đồng thời là lập uy. Phương Vân tuyệt đối không có may mắn đâu!

Minh tông tông chủ nói, là chưởng môn của Minh tông, thân phận địa vị và kinh nghiệm giang hồ của hắn, khiến cho con mắt của hắn khác người.

Trận chiến này, nhìn thế nào cũng chỉ là một người trẻ tuổi mu muội tìm đến cái chết mà thôi.