“ Bốp!”
Tâm thần Phương Vân vừa động đã đem tinh huyết Côn Bằng ẩn sâu bên trong khiếu huyệt đưa vào trong Tụ Hồn Châu. Trong khoảnh khắc bỗng có một cỗ hấp lực mạnh mẽ từ giữa phát ra.
Cả viên Tụ Hồn Châu giống như một cái động không đáy cuồn cuộn hấp thu
chân khí từ trong tứ chi bách hải của Phương Vân. Chân khí điên cuồng
dũng mãnh tiến vào trong nó. Chỉ trong chớp mắt, chân khí trong cơ thể
Phương Vân đã tiêu thất gần một phần.
Phương Vân cả kinh, không dám chậm trễ vội vàng ngưng thần tĩnh khí,
đồng thời lấy năng lượng từ trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung bổ sung vào
chân khí trong cơ thể. Cũng may Tụ Hồn Châu không hấp thu năng lượng quá lâu, ước chừng sau nửa tức thời gian, cỗ hấp lực đột nhiên đình chỉ.
Một mảnh kim quang bàng bạc bắn ra từ trong Tụ Hồn Châu, tụ lại trước
người Phương Vân thành một đoàn khí vụ mơ hồ có hình một con chim nhỏ.
“ Lệ…”
Trong đầu Phương Vân bỗng truyền đến một tiếng tề minh, chính là tiếng
kêu của Côn Bằng. Ngay trước ánh mắt của hắn, phiến kim quang mông lung
kia nhanh chóng ngưng kết thành hình một quả trứng thật lớn tỏa ra ánh
sáng rạng rỡ chói lọi.
“ Ha ha ha …”
Nhìn quả trứng khá lớn trước mắt, Phương Vân không khỏi cất tiếng cười
to. Từ trong đó hắn cảm nhận được khí tức của Côn Bằng. Côn Bằng đã
chết, muốn phục sinh nhưng lấy thực lực hiện tại của hắn còn xa xa không làm được.
“ Tinh huyết hóa trứng”, “ chuyển thế trọng sinh”, đây tương đương với
việc sinh ra một Côn Bằng khác nhưng được kế thừa ý chí từ Côn Bằng
trước. Nói cách khác đây là một loại sinh mệnh kéo dài.
Từ trong quả trứng tản ra sinh mệnh lực mãnh liệt, chỉ cần có đủ thời
gian hẳn nó có thể phá xác mà ra, thành tựu một đầu Côn Bằng thứ hai
trong thiên địa.
“ Yên Thị Mị Hành, lần này ngươi lập công không nhỏ. Mấy thứ này đều lấy được trong Ai Hào Đại Thâm Uyên. Ngươi tùy ý chọn lấy một thứ đi, coi
như là ban thưởng cho ngươi.”
Phương Vân cười lớn nói.
Lúc này Lý Cơ Dao đang khiếp sợ trừng mắt nhìn tình cảnh phát sinh trước mắt. Quả trứng kia xuất hiện mạc danh kỳ diệu. Nàng cũng không biết
trên người Phương Vân đã phát sinh ra chuyện gì nhưng chỉ nghe một câu
này, nàng liền bỏ qua mọi suy nghĩ trong đầu, hai mắt sáng rỡ nói:
“ Thực…thứ gì cũng được sao?”
Loại cơ hội tốt này, Yên Thị Mị Hành đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“ Tự nhiên là thật. Lời ta nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh.”
Phương Vân khẽ cười nói. Yêu nữ này quả thật là có công lớn. Nếu không
có nàng nói ra hắn cũng không biết hạt châu này có lai lịch gì. Nói đến
kinh nghiệm võ đạo hay kiến thức, nhãn giới thì nàng rất có ích đối với
hắn, ngày sau tất có việc cần mượn sức.
“ Đa tạ công tử!”
Yên Thị Mị Hành vô cùng mừng rỡ, đồ trên người Phương Vân không thiếu gì thứ rất có ích với nàng.
Ánh mắt Yên Thị Mị Hành dừng lại trên vài món pháp khí Tam Tượng, do dự
một chút rồi rời đi. Tuy nói Phương Vân cho nàng lựa chọn nhưng Yên Thị
Mị Hành cũng hiểu rằng phải biết đúng mực, có một số thứ không thể động
vào.
“ Nếu công tử không ngại thì ta lấy mấy thứ này.”
Yên Thị Mị Hành chỉ vào mấy đan dược có tác dụng bổ dưỡng thần hồn và bổ sung năng lượng nói.
Mấy đan dược này tuy rằng không bằng pháp khí Tam Tượng nhưng cũng là
chí bảo hiếm có. Phải biết rằng thần hồn đối với võ giả mà nói là cực kỳ quan trọng. Có thể bổ dưỡng, chữa trị thần hồn là những thứ được võ giả vô cùng coi trọng, cũng là những thứ rất hiếm lạ.
“ Cầm đi!”
Phương Vân gật gật đầu. Hắn biết rằng mấy thứ đó đối với Yên Thị Mị Hành mà nói cũng là những thứ khá quan trọng. Nhưng dưới tình huống của hắn
hiện tại thì yêu cầu như vậy cũng không quá mức. Hắn tùy ý giơ tay lên,
chân khí ngưng kết, một quyển sách bay đến trước người nàng:
“ Đây là bí tịch võ đạo thưởng cho ngươi. Người tu luyện mị công, quỷ dị có thừa mà công kích không đủ. Gặp phải cường giả chân chính thì chỉ có con đường chết. Tự mình tu luyện đi.”
“ Đế Nghiêu Vương Đạo Quyền!”
Nhìn bí tịch trước mặt, Yên Thị Mị Hành hô lên, lắp bắp một tiếng kinh
hãi. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Phương Vân, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và
kinh hãi.
Tam Hoàng và Ngũ Đế mọi người đều biết, họ đại biểu cho vũ lực tối cao
của trung thổ. Võ học và đạo thống của bọn họ là chí bảo mà ai ai cũng
mơ ước. Yên Thị Mị Hành thật không ngờ Phương Vân có thể khẳng khái như
vậy, đem tuyệt học của Ngũ Đế truyền cho bản thân. Phải biết rằng với
cảnh giới tu vi của nàng hiện tại sẽ phát huy ra uy lực cực kỳ khủng bố. Cho dù là Phương Vân cũng không thể so sánh với nàng.
Dù sao tuyệt học của Ngũ Đế muốn phát huy ra uy lực chân chính cần có
yêu cầu cảnh giới cực cao. Điểm này hiện tại Phương Vân còn chưa đạt
được.
“ Bổn tọa thống lĩnh quân đội thưởng phạt nghiêm minh. Chỉ cần ngươi hết lòng phụng sự ta, ngày sau không thiếu chỗ tốt cho ngươi. Võ học tốt
hơn nó cũng có không ít. Chỉ cần ngươi không hai lòng, tương lai ngươi
căn bản không cần sử dụng mị công, ra tay đánh thắng địch nhân chỉ cần
trong nháy mắt.”
Trong lòng Phương Vân cũng có một phần tâm tư khác. Chính là hy vọng
bằng vào đại đế thượng cổ “ Vương đạo chi tâm” để bỏ đi khí chất yêu mị
trên người Yên Thị Mị Hành. Dù sao đạo mị hoặc cũng thuộc loại tiểu
thừa. Hắn không hy vọng người bên cạnh mình lại đi theo con đường như
vậy.
Yên Thị Mị Hành im lặng không nói, trong hai mắt lần đầu tiên hiện lên
vẻ cảm động. Tuy rằng trước đó nàng cũng không bài xích Phương Vân nhưng lúc này, hắn mới có được khí chất để nàng nguyện trung thành.
Dù sao trong chốn giang hồ, chiến đấu sinh tử nếu không vì công pháp bí
tịch tốt thì cũng là vì đan dược, pháp khí. Tuy phương pháp có thể khác
nhau nhưng mục đích lại giống nhau.
Trong lòng Yên Thị Mị Hành lần đầu tiên không còn xem Phương Vân là một
vãn bối mới xuất hiện ở thời đại cận cổ nữa mà đã có khí chất của một bá chủ kiêu hùng.
“ Không cần nói lời thừa nữa. Lấy những đan dược kia rồi trở về bế quan tiềm tu đi. Ta chờ ngươi sớm ngày hồi phục lại.”
Phương Vân khoát tay nói.
“ Đa tạ công tử.”
Yên Thị Mị Hành kính cẩn thi lễ nói. Thái độ coi thường, dâm tà vừa rồi
đã biến mất không còn dấu vết. Nói xong liền lập tức xoay người rời đi.
Phương Vân cũng không để ý tới Yên Thị Mị Hành, lần đi Ai Hào Đại Thâm
Uyên này thu hoạch lớn nhất không phải là pháp khí Tam Tượng tinh cấp,
cũng không phải Tụ Hồn Châu, càng không phải là Yên Thị Mị Hành nguyện
trung thành mà là Vô Lân Tà Hoàng đang bị trấn áp trong Thiên Địa Vạn
Hóa Chung.
“ Phương Vân! Ta nhất định sẽ giết ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi. Ta sẽ giết toàn gia ngươi, mẫu thân ngươi, đại ca ngươi, hết thảy đều phải chết. Sớm hay muộn ta cũng phải bắt ngươi phải hối hận vì hành động
này…”
Phương Vân vừa mới bước vào Thiên Địa Vạn Hóa Chung, một tiếng gào thét điên cuồng lập tức phá không truyền vào trong đầu hắn.
Trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung, Vô Lân Tà Hoàng tóc tai bù xù, nhìn như
lệ quỷ. Ở bên cạnh hắn là “ Vạn Cổ Tà Đế” biến thành một nam tử trung
niên, mặt không biểu tình đứng thẳng một bên. Dưới sự khống chế của hắn. lực lượng của “ Tà Đế Quốc Độ” biến thành từng sợi dây thô to, hợp với
những thiết trụ thật lớn xuyên thủng qua thần hồn của Vô Lân Tà Hoàng,
chặt chẽ kiềm chế chân khí của hắn. Còn có một tầng quang mang màu đen
diện tích không lớn do Tà Đế Quốc Độ biến thành bao phủ Vô Lân Tà Hoàng, hoàn toàn đoạn bỏ tâm tư đào thoát của hắn.
“ Chủ nhân!”
Nhìn thấy Phương Vân, “ Vạn Cổ Tà Đế” lập tức khom mình thi lễ. Nó đã có được ý thức sơ đẳng, có thể chấp hành mệnh lệnh của Phương Vân. Là một
con rối cực kỳ trung thành.
“ Ân đao.”
Phương Vân hơi hơi vuốt cằm, bước vào bên trong quang màng. Vô Lân Tà
Hoàng mái tóc rối tung, hai mắt lộ hung quang nhìn Phương Vân, một bộ
dáng như hung thần ác sát.
Phương Vân thấy thể chỉ thản nhiên cười nói:
“ Vô Lân Tà Hoàng, ngươi cũng là một cự đầu cấp Địa Hồn, sao có thể luân lạc đến tình trạng này. Làm ra bộ dáng như hung thần ác sát, kêu đánh
đánh giết giết liên hồi…nhưng lời này chỉ có lưu manh dùng khi chửi bới
dánh nhau mà thôi. Ta và ngươi đều là võ giả cảnh giới thần thông, ý chí mạnh mẽ, ngoại vật không thể lay động. Ngươi cảm thấy loại uy hiếp này
dùng được sao?”
“ Phi!”
Vô Lân Tà Hoàng hung hăng phì một ngụm nói: “ Phương Vân, ngươi không
thể giết ta. Cảnh giới của ngươi thấp hơn ta một bậc. Ta biết ngươi muốn luyện hóa pháp tắc Đại Địa trong cơ thể ta, nhưng ngươi đừng có vọng
tượng có thể làm được.”
“ Vọng tưởng hay không ta không biết. Nhưng ta biết hiện tại ngươi đang
sợ hãi. Ngươi càng nói càng lộ ra sự sợ hãi trong lòng. Chỉ tiếc là
ngươi đã phạm phải sai lầm thôi. Dám đánh chủ ý lên người ta, thất bại
chỉ có thể tự trách chính mình. Cường giả vi tôn, được làm vua thua làm
giặc, đối với võ giả cảnh giới thần thông không phải là như thế sao?”
Phương Vân đi lại thong dong, không chút sợ hãi. Chỉ là ánh mắt của hắn
sắc bén như muốn tực tiếp nhìn thấu vào trong nội tâm của Vô Lân Tà
Hoàng.
“ Hừ!”
Vô Lân Tà Hoàng hừ lạnh một tiếng, không chút nào tỏ ra yếu thế. Chỉ là
trên khuôn mặt hắn lộ ra sự dao động nhẹ, hiển nhiên vừa rồi đã bị
Phương Vân nói trúng tâm sự. Trong nhất thời hắn từ vai trò thợ săn lại
biến thành con mồi, tâm tình phức tạp tới cực điểm.
“ Vô Lân Tà Hoàng, được làm vua thua làm giặc, ngươi nhận mệnh đi.”
Phương Vân liếc mắt nhìn Vô Lân Tà Hoàng, cũng không nói nhiều lời, tâm
niệm vừa động, chân khí trong cơ thể liền hóa thành liệt diễm vô hình
thiêu đốt luyện hóa thần hồn của hắn.
“ A a a …”
Vô Lân Tà Hoàng phát ra tiếng gào thét thê lương thảm thiết. Nỗi đau đớn phát ra từ thần hồn so với đau đớn của thân thể có thể nói là gấp trăm
gấp ngàn lần.
“ Phương Vân, ngươi luyện hóa đi, luyện hóa đi. Lấy cảnh giới của ngươi
vĩnh viễn không có khả năng thành công. Chỉ cần ta có thể thoát khốn, ta sẽ làm cho ngươi phải trả giá thảm trọng…ha ha ha…”
Vô Lân Tà Hoàng điên cuồng cười lớn trong hỏa diễm hừng hực. Nhưng rất
nhanh tiếng cười đã biến thành tiếng gào thê lương, thảm thiết.
Vẻ mặt Phương Vân vẫn không lộ ra chút biểu tình. Từ khi tu luyện võ đạo đến hiện tại, hắn đã là kiêu hùng quyền khuynh nhất phương, hắn đã sớm
bỏ qua “ lòng dạ đàn bà”, “ không quả quyết”. Trong thế giới của võ đạo, chỉ có cá lớn nuốt cá bé. Nếu không phải đúng lúc hắn luyện thành “ Tà
Đế Quốc Độ”, hiên nay đang kêu rên thảm thiết chính là hắn.
Hơn nữa nếu để cho Vô Lân Tà Hoàng chạy thoát, lấy tu vi của hắn chỉ sợ
là khó có thể bảo toàn cho Phương gia. Phương Vân không thể dung tha cho hắn.
Sinh tử cừu địch, ngoài một chữ “ Giết” ra không còn con đường nào khác.