Chuyện hoàng thượng bị đâm vốn ít người biết đã bị giấu diếm triệt để.
Nếu để người trong thiên hạ biết thái tử phi hành thích hoàng thượng, vậy chắc chắn thái tử cũng bị coi là đồng lõa, chứ làm gì được như bây giờ, không bị thương một cọng lông mà đứng ở Ly Cung.
Song, cũng không giấu diếm được người có nhiều tai mắt như hoàng hậu.
Vừa nghe thấy Triệu Tĩnh gặp chuyện không may, Hồng Linh vội vàng đến Thanh Trữ cung. Đúng lúc gặp Bình thái y đang chữa trị vết thương cho Triệu Tĩnh, Hồng Linh sốt ruột, nhưng lại chỉ dám đứng ở bên giường, nhẹ giọng hỏi: “Bình thái y, thương thế của hoàng thượng sao rồi?”
“Hồi bẩm hoàng hậu, trâm cài may mắn chưa đâm trúng chỗ hiểm, hoàng thượng đã không sao nữa rồi. Chỉ là mất quá nhiều máu làm ngài suy yếu dẫn tới hôn mê thôi.”
Hồng Linh ừ một tiếng, đôi mắt không rời khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Triệu Tĩnh, trái tim như bị kim đâm.
Leo lên ngôi vị thiên tử là tâm nguyện của chàng. Vậy mà sau khi hoàn thành tâm nguyện, chàng lại thành thế này. Nếu có thể, nàng tình nguyện bị thương thay cho hoàng thượng!
Vết thương đã không còn chảy máu nữa, trên khuôn ngực trắng nõn đó, một vết đỏ sẫm như đâm vào ngực Hồng Linh. Nàng thầm hận, một đao chấm dứt mạng sống cho thái tử phi thật quá tiện nghi cho ả, nếu vào tay nàng, nàng sẽ cho ả chịu đủ hành hạ, sống không bằng chết.
Ánh mắt đau lòng khẽ dời, liền bị tơ máu đang chảy xuôi trên vai Triệu Tĩnh làm giật mình. Vết thương này là vết thương nàng đã nhìn thấy tối qua mà? Tại sao đến giờ vẫn chưa cầm được máu? Vết thương này, sắc bén, cũng không giống một vũ khí lợi hại tạo nên, nhưng lại không cầm được máu…
Hồng Linh cả kinh, đây không phải đặc điểm của Xuất Vân kiếm sao? Chẳng lẽ là do Cửu vương gia? Vì sao y lại đâm hoàng thượng?
Lúc thái y đang xử lý vết thương, có thể là do đau đớn mà đang hôn mê, Triệu Tĩnh mơ hồ gọi: “Hồng Linh…”
Nghe thấy hắn gọi nàng, Hồng Linh liền ngồi vào mép giường nắm lấy tay hắn, như đang truyền sức mạnh sang. Thấy môi hắn khẽ nhúc nhích, Hồng Linh cúi đầu, ghé sát tai vào miệng hắn. Trong ánh mắt nàng hiện lên tia nghi hoặc, nhưng tay lại nắm thật chặt.
Hoàng đế bị thương ba ngày không thể vào triều khiến dân gian nghị luận đủ điều.
Người nói hoàng đế giết chính cha ruột của mình, giam lỏng thái tử, dùng thủ đoạn hèn hạ đoạt lấy ngôi vị hoàng đế. Nếu không phải chân mệnh thiên tử, đoạt được ngai vàng thì sao chứ? Cũng chẳng phải vô phúc tiêu thụ ư?
Nghe lời đồn đãi, ở trong Cần vương phủ, cửu vương gia chỉ cười lạnh, uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Yết hầu như hỏa thiêu nóng rực, nhưng trái tim lại rét lạnh như bị đóng băng.
Bầu trời u ám, giống như tâm tình y lúc này, hạt mưa lạnh như băng mang theo gió thu xâm nhập vào thân thể đơn bạc của y. Triệu Hồng Lân nhìn biển hoa trước mắt, từng đóa cúc nở bung dưới trời mưa lạnh lẽo.
Hồi thiếu niên cùng Triệu Tĩnh trồng những đóa cúc trắng, hôm nay đã nở kín hoa viên, y nghĩ có lẽ hoa viên này nên gọi thành cúc viên thì đúng hơn. Mỗi khi hoa nở, nơi này như được phủ một lớp áo trắng noãn, phảng phất như y đang trở lại thưở niên thiếu hồn nhiên.
Cảnh vật như trước, nhưng người xưa nay còn đâu.
Tĩnh Nhi, vì sao ngươi lại thay đổi, trở nên tàn nhẫn như thế?
Một bộ lục y mỏng manh, một chiếc ô màu tím nhàn nhạt, đã vì y mà che mưa che gió.
“Hồng Lân, trời mưa lạnh như thế, muốn ngắm hoa cũng nên tới hoa đình mà ngắm, đừng đứng đây, kẻo cảm lạnh.”
Thanh âm ôn nhu điềm đạm như gió thổi ngang qua, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng. Nàng chính là thê tử của Triệu Hồng Lân, là viên minh châu quý báu của Mai Ngọc sơn trang, cũng là vương phi của Cần vương phủ – Ngọc Diệp.
Thấy nàng, Triệu Hồng Lân che đi đau khổ, ôn nhu nói: “Trời lạnh như thế, sao nàng không ở trong phòng? Đi ra ngoài cũng nên mặc thêm áo ấm chứ.” Vừa nói y vừa dắt tay nàng vào phòng.
Ngọc Diệp tươi cười, hai tròng mắt như ánh mặt trời nhìn bóng lưng y, cũng không phải tấm lưng vạm vỡ, nhưng lại cho nàng ấm áp cùng an toàn. Mặc dù dung mạo tuyệt thế cùng khí tức nhu mỵ của y đã từng làm cho võ lâm đệ nhất mỹ nữ như nàng cảm thấy xấu hổ, nhưng y vô cùng ôn nhu chăm sóc nàng, hỏi sao nàng có thể không yêu một mỹ nam tử xuất sắc thế này chứ!
Được một phu quân như thế, đời này còn ước mong chi?
Trở lại thính phòng ấm áp, Ngọc Diệp rót một chén trà nóng cho y, lại còn mang khăn khô tới lau khuôn mặt và mái tóc thấm đẫm nước mưa, nàng chậm rãi mở miệng: “Chuyện triều đình không có chỗ cho thiếp mở miệng. Nhưng đương kim hoàng thượng là chất nhi mà từ bé chàng đã yêu thương, giờ hoàng thượng bị trọng thương đã ba ngày, vì sao chàng không đi thăm?”
Triệu Hồng Lân vừa nghe thấy bốn chữ đương kim hoàng thượng, hai hàng lông mày liền nhíu lại, các đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Hồng Diệp vừa lau vừa tiếp tục nói: “Tuy Triệu Tĩnh rất tuyệt tình, nhưng dù sao cũng thích kề cận chàng, bây giờ chắc rất hy vọng chàng tới thăm đó…”
“Đừng nói nữa!”
Tiếng rống to bất thình lình làm Ngọc Diệp sửng sốt, Hồng Lân chưa bao giờ lớn tiếng khiển trách nàng như thế, nàng đã nói sai chuyện gì rồi sao?
Triệu Hồng Lân áy náy: “Xin lỗi, Ngọc Diệp, ta… muốn yên lặng một chút.”
Ngọc Diệp kinh ngạc nhìn bóng lưng y đang xa dần, ủy khuất mà rơi lệ.
Mấy ngày nay thấy thần sắc chàng rất tệ, không yên lòng mà hỏi, nhưng chàng cứ nói không sao, nàng có thể tin được ư?
Một người chỉ thích mặc bạch y, đột nhiên lại đốt hết tất cả quần áo, chỉ mặc hắc y. Điều này không tính, mấy ngày trước còn suýt phá hủy cúc viên mà chàng yêu nhất. Nếu không có nàng tỏ vẻ thích biển hoa màu trắng này, thì làm sao giờ này còn có thể nhìn thấy những đóa cúc đó đây?
Một thân hắc y đứng giữa biển hoa màu trắng, trông vô cùng cô đơn, khiến nàng còn thấy đầu mũi chua xót. Có chuyện gì mà nàng không thể biết được? Nàng là vợ của y, là bạn đồng hành của y, có tâm sự gì lại không thể thổ lộ với nàng, không thể chia sẻ cùng nàng đây? Vì sao phải đóng cửa nội tâm, cự tuyệt sự quan tâm của nàng chứ?