Trở lại tẩm cung, đang muốn đi ngủ, lại nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Tiểu Hòa, Tiểu Thuận. Hai thái giám vội vàng cầm phong thư đưa cho Triệu Tĩnh.
Triệu Tĩnh cầm lấy tờ giấy, không khỏi sửng sốt.
“Tĩnh nhi, ngày mai đến sơn đình ở sườn dốc thành đông, chỉ cho phép một mình ngươi tới. Triệu Hồng Lân”
Cửu hoàng thúc hẹn hắn? Vì sao lại phải hẹn ở nơi hẻo lánh thế? Hay là… y đã chơi đùa chán rồi nên muốn giết mình?
Nắm chặt tờ giấy, Triệu Tĩnh cười cười, dù sao mình cũng sớm là một khối thịt di động, chết ở tay y cũng tốt, ít nhất trước khi chết còn được gặp mặt y lần cuối.
Không không… có lẽ cửu hoàng thúc đã tiếp nhận mình rồi. Tám năm nay y tùy thời có thể giết mình, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay? Nhất định là vậy! Cho dù không phải tiếp nhận mình, nhưng ít nhất cũng sẽ không hận mình nữa, nếu không sao y lại hẹn mình đây?
Nghĩ vậy, tâm tình Triệu Tĩnh mừng rỡ vô cùng.
Ngày kế thượng triều, biết được Triệu Hồng Lân cáo bệnh không đến, Triệu Tĩnh chỉ theo lệ gật đầu. Tan triều, hắn hạ lệnh cho trung thư lệnh, binh bộ thượng thự, hộ bộ thượng thư lưu lại Ngự Thư phòng bàn chuyện quan trọng.
Đến trưa, ba vị đại nhân vẻ mặt ngưng trọng đi ra khỏi Ngự Thư phòng, tâm sự nặng nề rời khỏi hoàng cung.
Vội vã dùng ngọ thiện, Triệu Tĩnh trở lại tẩm cung, hạ lệnh cho thái giám với thị vệ không được cho bất luận kẻ nào quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Rồi hắn vào phòng thay thường phục, sau đó một mình xuất cung.
Tâm tình buông lỏng, người cũng dường như có tinh thần hơn, Triệu Tĩnh chậm rãi đi tới, dọc theo đường đi nhìn ngắm phong cảnh, cảm thấy bình tĩnh vô cùng.
Thành đông vốn là nơi dân cư thưa thớt, mấy năm trước hỏa hoạn khiến dân cư lân cận lan truyền có quỷ, nơi này càng ít người đến hơn.
Huống chi hôm nay sắc trời không đẹp, bầu trời u ám như sắp mưa, không hợp cho đi du ngoạn chút nào.
Triệu Tĩnh đi đến, không gặp một ai, yên tĩnh khác thường khiến kẻ khác cảm thấy sợ hãi. Nhưng hắn không sợ, bởi vì bây giờ hắn vô cùng cao hứng, cước bộ cũng nhẹ như bay. Chỉ cần nghĩ đến có thể cùng cửu hoàng thúc giải tỏa hiềm khích, cả người hắn đã thấy lâng lâng.
Đi tới sơn đình, hắn không thấy một ai, sơn đình nhiều năm không tu sửa có chút sập xệ, rừng cây rậm rạp bao lấy xung quanh, tiếng chim kêu ríu rít, hoa dại nở khắp nơi.
Phủi lá khô trên ghế đá, Triệu Tĩnh ngồi xuống, một lúc lâu vẫn không thấy ai tới, không khỏi bắt đầu ngoài nghi cửu hoàng thúc đang trêu chọc hắn? Nhưng lại cảm thấy không có khả năng, cửu hoàng thúc mặc dù hận hắn thấu xương, nhưng cũng chưa từng làm cái chuyện nhàm chán này. Bây giờ chưa qua giờ mùi, có lẽ là do hắn đến sớm quá thôi.
Tiếp tục chờ đợi, khí tức tĩnh lặng vây quanh, khiến Triệu Tĩnh bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, một câu hỏi làm hắn bừng tỉnh.
“Ngươi là Triệu Văn Lễ?”
Triệu Tĩnh ngẩng đầu, trước mắt là hai người xa lạ, mặt đầy anh khí, chỉ tiếc ánh mắt lại không giống người chính phái. Hắn đề phòng nhìn bọn họ: “Ta là Triệu Văn Lễ, các ngươi là ai?” Tên tự của hắn là Văn Lễ, trừ người thân ra, không ai biết được, làm sao bọn họ lại biết?
Nghe hắn xác nhận, ánh mắt hai người đột nhiên trở nên tà khí, cùng tiến lên túm lấy hắn.
“Ngươi là Triệu Văn Lễ, vậy chúng ta không khách khí rồi!” Vừa nói bọn chúng vừa đẩy hắn ngã xuống thạch bàn, lột sạch quần áo hắn ra.