Triệu Tĩnh nhìn nàng, đột nhiên phát hiện, trên trán nàng xuất hiện nét ưu sầu, thân hình cũng gầy yếu, sắc mặt không hồng hào như trong ký ức hắn. Cởi áo khoác lông cửu ra phi lên người nàng, Triệu Tĩnh yêu thương ôm nàng vào lòng, hỏi: “Hồng Linh, nàng có phiền não hay tâm sự sao?”
“Sao hoàng thượng hỏi vậy?”
“Nàng gầy đi nhiều quá, chắc chắn là có tâm sự gì rồi.” Triệu Tĩnh ôm chặt hơn, quả nhiên nàng gầy đi rất nhiều.
Hồng Linh quay người ôm lại hắn, vùi đầu vào ngực hắn, nước mắt bất giác chảy ra, vừa là do cảm động, vừa là do chua xót.
Nàng biết, trái tim hoàng thượng không dành cho nàng, nhưng chàng vẫn ôn nhu chăm sóc nàng, khiến nàng muốn quyết tâm không yêu chàng cũng không được.
Kỳ thật, hoàng thượng còn thống khổ hơn nàng. Yêu người không nên yêu, cũng không hận được người đã hành hạ mình, thể xác và tinh thần chịu đủ giày vò, rồi lại không cách nào chia sẻ với ai, chỉ có thể một mình chịu đựng đau khổ…
Nỗi đau này, rốt cuộc chàng phải chịu đến khi nào đây?
Cho dù chàng yên lặng mà tiếp nhận tất cả, nhưng nàng cũng không chịu được. Vì chàng si tình mà cảm thấy đau lòng, cũng vì mình si tình mà cảm thấy bi ai…
Chẳng lẽ cả đời này, bọn họ đều phải giãy dụa trong tình yêu đơn phương sao?
“Hồng Linh, có phiền não gì thì nói ra, chẳng lẽ Trẫm không thể giúp nàng ư?” Thấy người trong lòng không nói gì, Triệu Tĩnh thoáng đẩy nàng ra, chỉ thấy đôi mắt nàng ẩm ướt, vội vàng la lên: “Nàng sao vậy, đừng khóc mà!”
Hồng Linh lắc đầu, mỉm cười nói: “Thần thiếp không khóc, là do vui mừng quá thôi… hoàng thượng quan tâm chăm sóc làm thiếp cảm thấy hạnh phúc lắm.”
Triệu Tĩnh hoài nghi nhìn nàng: “Hồng Linh, Trẫm biết nàng rất kiên cường, nhưng có việc gì thì nói ra, Trẫm… khụ khụ… giúp nàng giải quyết được không?”
“Hoàng thượng, bên ngoài gió lớn, thân thể người mới khỏe lại, hay là về phòng thôi.” Hồng Linh lại cởi áo khoác lông cừu xuống choàng lên người hắn, rồi kéo tay hắn đi về tẩm cung.
Nếu nàng không chịu nói, Triệu Tĩnh cũng không hỏi làm gì: “Lúc này cũng đến giờ dùng bữa rồi, nàng cùng ăn với Trẫm nhé.”
“Thần thiếp tuân chỉ.” Hồng Linh tươi cười đáp lễ.
Bông tuyết bay múa đầy trời, êm ái mà đẹp đẽ, trắng noãn thanh tịnh, che khuất tất cả hết thảy tạp chất.
Cây mai trắng kiêu ngạo nở hoa, mùi thơm bay khắp Ngự Hoa viên.
Mùa xuân sang năm, biên quan khoái mã thông báo, tứ vương gia đã lấy lại được thành, cũng ký khế ước với Hồi Cốt bộ lạc, vĩnh viễn không phạm vào biên cảnh Đại Tống.
Trong triều trên dưới ai cũng tán thưởng tứ vương gia khôn khéo, lại trung thành và tận tâm, vì đại Tống lập không ít công lao hãn mã.
Hoàng thượng nghe thấy tin tức báo về, cảm thấy vô cùng vui mừng, khuôn mặt nở nụ cười, không còn âm trầm như trước.
Trăm quan cũng vui mừng, mùa xuân quả nhiên thật tuyệt vời!
Thân thể Triệu Tĩnh đã tốt lên, không còn ho khan như trước nữa, chỉ là vẫn còn rất gầy.
Buổi tối ở Ngự Thư phòng, sau khi phê duyệt tấu chương xong, Triệu Tĩnh nhìn trời, thấy thời gian còn sớm, liền tới Ly cung thăm thái tử. Kỳ thật, mỗi lần tới thăm thái tử, hắn đều cùng đại ca nói chút chuyện triều đình. Mặc dù trên danh nghĩa, thái tử bị giam lỏng trong cung, trên thực tế, thái tử vẫn chưởng quản chuyện quốc sự.
Thái tử cảm giác, hoàng thượng tựa hồ ngày càng chuyển giao triều chính cho y.
“Hoàng thượng, phụ hoàng với ngũ đệ thật là do hoàng thượng hại chết ư?” Thái tử đột nhiên hỏi hắn, trong con mắt lóe lên tinh quang.
Không nghĩ tới đại ca hỏi cái này, Triệu Tĩnh ngây người một lúc, ánh mắt là lạ nhìn Triệu Trinh: “Vì sao đại ca lại hỏi vậy?” Hắn giết cha giết huynh, là việc cả thế giới đều biết tới mà.
Triệu Trinh nhìn hắn không tha, hận không thể nhìn thấu hắn: “Hoàng thượng, việc này huynh đã sớm muốn hỏi đệ rồi. Đệ là huynh đệ ruột thịt đã ở bên huynh từ bé đến lớn, bản tính trong sáng thiện lượng. Mặc dù đệ là người bị hiềm nghi lớn nhất là giết phụ hoàng cùng ngũ đệ, nhưng đến nay huynh vẫn không thể tin được! Đệ nhất định biết ai là hung phạm đúng không?”
Triệu Tĩnh từ trên nét mặt đại ca nhìn thấy y cũng chỉ là hoài nghi, chứ không phải xác định, liền lắc đầu nỏi: “Việc đã qua, nếu ai cũng bảo là do Trẫm gây nên, vậy đó chính là Trẫm làm, đại ca cần gì nhắc lại việc này đây.”
“Đệ nói như vậy… càng khẳng định không phải do đệ làm! Rốt cuộc là ai, vì sao đệ phải thay người đó chịu tội danh này!” Triệu Trinh kích động túm lấy bờ vai hắn, dùng sức mà lắc.
“Không… không phải… đại ca buông tay ra…” Bị Triệu Trinh lắc lắc làm Triệu Tĩnh cảm thấy chóng mặt, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Triệu Trinh vội vã dìu hắn ngồi xuống: “Vi thần vô lễ, hoàng thượng không sao chứ?”
“Không sao…” Triệu Tĩnh ý bảo đại ca ngồi xuống, rồi cười nói: “Đại ca, tứ ca thật sự là một người được việc hiếm có, biên cảnh phản loạn tứ ca cũng đã bình định xong, lại còn cùng địch nhân ký kết hiệp ước không phạm lẫn nhau. Một tướng soái văn ưu võ lược như thế, đúng là trụ cột của triều đình đó!”
Triệu Trinh nghe thấy chuyện Triệu Kỳ liền quay đi, không thèm để ý tới.
“Đại ca nghỉ ngơi đi, Trẫm cũng phải về rồi.”
Từ Ly cung đến Thanh Trữ cung cũng không quá xa, Triệu Tĩnh vừa đi vừa suy nghĩ, Tiểu Hòa và Tiểu Thuận thì theo sát phía sau.
Vì sao đại ca lại nghi ngờ chuyện quá khứ? Việc này chỉ có hai người biết, Hồng Linh cũng không rõ ràng lắm, người bên ngoài càng không thể biết được. Người kia tuyệt đối không nói cho đại ca, chẳng lẽ mình có sơ hở gì sao?