Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 49




Ầm một cái, mặt đất bằng phẳng đã bị y làm thủng một hố to.

Thị vệ vương phủ tưởng thích khách đột nhập, bất quá chỉ chốc lát đã thấy đó là kiệt tác của vương gia nhà mình, đám người liền dở khóc dở cười lui ra ngoài. Bọn họ đã quên, vương gia khác hẳn với người hoàng tộc. Võ công vô cùng cao siêu, nào có kẻ ngu ngốc đến ám sát vương gia chứ? Làm hộ vệ của vương gia kỳ thật cũng rất hạnh phúc, bởi có thích khách tới thì vương gia cũng tự mình giải quyết luôn.

Ngày kế, bọn thị vệ vào vườn nhìn, không khỏi líu lưỡi.

Thật không biết vương gia làm thế nào mà cái đình duy nhất ở đây cũng bị phá hủy tan nát. Khó trách hôm nay tới trưa còn chưa rời giường, chắc mệt quá đây mà?

Buổi trưa, Triệu Hồng Lân gọi người đem thức ăn đưa vào tẩm phòng, sau khi ăn xong lại nheo mắt, nhìn như đang ngủ. Suốt ngày nay, y nhốt mình trong phòng không ra ngoài.

Đến đêm, ánh trăng bị mây đen che khuất, mưa phùn nhè nhẹ tung bay, cơn gió lạnh thổi trên mặt đất, như một tầng băng sương mờ ảo.

Một bóng đen thừa dịp đêm tối chạy tới hoàng thành. Trời đông giá rét, nửa đêm y còn đi dạo, lại phải lén lút, không giống như đang đi bắt gian tại giường chút nào.

Lẻn vào Thanh Trữ cung, tuy ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng léo lắt, nhưng lại không thấy người. Triệu Hồng Lân nhíu mày, hắn thật đúng là bận rộn nhỉ!

Đến khi hết kiên nhẫn chờ đợi, đúng lúc Triệu Tĩnh trở về, hắn ra lệnh cho thái giám Tiểu Hòa cũng về nghỉ ngơi. Nghe bọn họ nói chuyện, hình như Tiểu Hòa bị nhiễm phong hàn. Tiểu Hòa nói muốn đi gọi Tiểu Thuận đến thay mình hầu hạ, nhưng lại bị Triệu Tĩnh ngăn cản, nói là đã quá muộn, hắn muốn nghỉ ngơi, không cần ai hầu hạ.

Sau đó không lâu, Triệu Tĩnh đi vào phòng, nhìn thấy thân ảnh đang đứng bên cửa sổ, hai tay khoanh lại nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi giật mình sững sờ.

“Cửu hoàng thúc? Sao ngươi lại ở đây?”

“Hừ! Hai đêm nay ngươi thật bận bịu!” Triệu Hồng Lân đi tới, một tay túm lấy hắn đẩy té xuống giường, con người băng lãnh mơ hồ lóe lên diễm quang.

Không ngờ Triệu Tĩnh đột nhiên nhảy dựng lên, đẩy y ra, ánh mắt phức tạp nhìn y nói: “Cửu hoàng thúc, Trẫm mệt muốn nghỉ sớm, ngươi đi đi.” Hôm kia là say rượu, đêm qua lại bị nghĩa đệ cùng Hồ Điệp công chúa quấn đến đêm khuya. Đêm nay sau khi đi thăm thất đệ lại tới chỗ đại ca hàn huyên hồi lâu, giờ đây hắn đã rất muốn ngủ rồi.

Triệu Hồng Lân tiến lên túm lấy hắn, nhưng lại bị hắn đẩy ra, ai ngờ đụng vào đúng vật kia. Y mới nhớ ra, liền thò tay vào lấy cái thứ được bọc trong khăn trắng ném cho hắn, ngữ khí bực mình nói: “Cho ngươi, thọ lễ.”

Ơ? Y tặng quà cho mình sao?

Triệu Tĩnh kỳ quái nhìn Triệu Hồng Lân một cái. Từ khi chuyện đó xảy ra tới nay, đây là lần đầu y tặng quà cho mình.

Cẩn thận mở từng lớp khăn trắng, không ngờ bên trong là hai chuỗi đường hồ lô.

Thì ra y còn nhớ rõ, lần đầu tiên y tặng mình chính là thứ này.

Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên đau xót, nhiệt lệ đã ngập đầy vành mắt. Triệu Tĩnh cúi đầu xuống nhắm mắt một cái, cố bức nước mắt quay lại, không muốn y chứng kiến bộ dạng yếu ớt của mình, dù rằng ở trước mặt y, hắn đã không còn chút tôn nghiêm nào.

Triệu Hồng Lân nhìn chuỗi đường hồ lô trên tay hắn mà cau mày. Có lẽ là do đặt ở trong lòng lâu quá, nhiệt độ cơ thể đã làm đường tan chảy dính vào khăn tay, trông thật khó nhìn!

Lúc này, Triệu Tĩnh tràn đầy cảm động, tự nhiên sẽ không chú ý tới điều đó, chỉ há miệng ngậm một viên, mùi vị ngọt ngọt tiến vào yết hầu, cùng tâm lý chua xót, tạo nên một tư vị thật khó nói.

Ngẩng đầu, Triệu Tĩnh thản nhiên cười với y: “Cửu hoàng thúc, ngươi đúng là biết tính toán, tặng Trẫm một lễ phẩm giá rẻ thế này. Người không biết còn tưởng Cần vương phủ nghèo lắm đấy! Nếu Cần vương phủ nghèo như vậy, Trẫm cũng không nhận hết, trả lại ngươi một chuỗi nè.” Vừa nói vừa đem chuỗi hồ lô còn lại trong khăn tay đưa cho y.

Triệu Hồng Lân nhìn hắn một hồi lâu, khuôn mặt u buồn hiện lên chút ý cười, làm trái tim y không hiểu sao cảm thấy đau đớn. Y không muốn chứng kiến nụ cười kia…

Vươn tay, nhưng không phải nhận lấy chuỗi đường hồ lô trên tay trái Triệu Tĩnh, mà là túm lấy tay phải của hắn, khẽ liếm lên vết cắn kia. Rồi thừa dịp hắn kinh ngạc, y đã hôn lên môi hắn.