Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 4




Hoàng đế cởi bỏ y phục của y, để lộ làn da trắng trẻo, nõn nã không một tỳ vết, lộng lẫy đến mê ngươi…

“Triệu Tĩnh! Ngươi dám!” Đôi mắt đẹp trợn tròn, lóe lên quang mang lạnh như băng. Giống như nếu dám chạm vào y, y tuyệt đối sẽ cho hắn đẹp mắt!

Triệu Tĩnh hơi ngẩn người, sau đó vươn tay xoa nhẹ vào ***g ngực trắng noãn, quả nhiên mềm mại như trong tưởng tượng của hắn, liền không khỏi thở dài: “Giờ khắc này, Trẫm đã đợi bảy năm rồi đó!”

“Triệu Tĩnh, ngươi điên rồi! Ta là cửu hoàng thúc của ngươi đấy!”

“Cửu hoàng thúc?” Triệu Tĩnh nhìn thẳng vào y, con ngươi sâu thẳm đến đáng sợ, một tay xoa nhẹ lên dung nhan tuyệt mỹ, nhẹ nhàng hỏi: “Còn nhớ Trẫm đã từng nói với ngươi ‘Cửu hoàng thúc, chờ Tĩnh Nhi lớn lên, nhất định sẽ lấy thúc về làm vợ’. Lúc đó ngươi đã đồng ý. Vậy mà không quá hai năm, ngươi đã cưới vương phi, từ đó về sau, trong lòng ngươi đã không còn Tĩnh Nhi nữa! Vì muốn cướp lại ngươi từ tay người phụ nữ đó, mà từ năm mười tuổi, Trẫm đã bắt đầu bày mưu tính kế, hơn nữa còn liều mạng luyện tập võ nghệ. Ngươi xem, không phải bây giờ Trẫm còn cao hơn cả ngươi sao…”

“Đó chỉ là lời nói đùa của con nít.” Nhớ lại hồi mới gặp Triệu Tĩnh, trông hắn lúc đó vô cùng đáng yêu, chỉ có điều hắn rất cố chấp, hôm nay nghĩ lại, chẳng lẽ hắn là nghiêm túc?

“Nói đùa? Nói đùa ư?”

Triệu Tĩnh chớp mắt một cái, cố gắng che đậy nỗi đau đớn trong con ngươi sâu thẳm. Hắn sớm biết, trong lòng Triệu Hồng Lân chỉ coi đó như lời nói đùa, nhưng hắn thì không, hắn là nghiêm túc, nghiêm túc muốn độc chiếm cửu hoàng thúc, độc chiếm tình yêu cùng quan tâm của y.

Chỉ là hạnh phúc luôn ngắn ngủi, chưa đầy hai năm, hạnh phúc của hắn đã biến mất tăm…

Mà hết thảy đều bởi vì một người con gái tên Ngọc Diệp kia. Nàng rất đẹp, nhưng đó không phải là lý do mà cửu hoàng thúc yêu nàng.

Mà là, nàng rất thích cười, nụ cười tinh khiết sáng lạn, đó mới chính là nguyên nhân.

Hắn cũng đã từng cười như thế…

Cởi bỏ xiêm y, hai người xích lõa nhìn nhau…

“Triệu Tĩnh, ta sẽ giết ngươi!”

“Trẫm sẽ cẩn thận không làm ngươi bị thương… Cửu hoàng thúc…”

Thanh âm ôn nhu biến mất trong ***, hoa nến lay động, càng ngày tiếng thở dốc càng tràn ra, nhiệt độ trong Ngự Thư phòng cũng trở nên nóng hừng hực.

Mưa còn đang rơi, lộp bộp chạm vào đất, kéo theo những chiếc lá tung bay trong gió thu.

Rạng sáng, ấm lò đã tắt, bên trong lạnh lẽo đến thấu xương.

Kéo lại chăn bông, Triệu Tĩnh ôm chặt người trong lòng, để người đó không cảm thấy rét lạnh.

Mà người trong lòng dường như đã tìm thấy được sự ấm áp, vô thức mà dán chặt vào người hắn, tựa hồ như trở lại thời còn niên thiếu.

Sắc trời vừa sáng, Ngự Thư phòng liền được mở ra.

Hai tiểu thái giám bước vào, nhìn thấy người còn đang ngủ, liền đi tới đầu giường gọi nhỏ: “Hoàng thượng, đến giờ vào triều rồi…”

“…” Triệu Tĩnh mở mắt ra, làm động tác im lặng, rồi nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó chỉnh lại chăn mền cho người kia.

Hai tiểu thái giám lúc này mới nhìn thấy trong Ngự Thư phòng còn có thêm người nữa, không khỏi có chút kinh hách! Bọn họ vẫn ở ngoài cửa, Ngự Thư phòng xuất hiện người nữa tại sao họ không biết? Nếu thật xảy ra chuyện gì với hoàng thượng, chỉ sợ họ có chín cái đầu cũng không giữ được! Nhìn lại lần nữa, một khuôn mặt tuyệt mỹ để lộ ra ngoài chăn.

Đó chẳng phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nam – cửu vương gia Triệu Hồng Lân sao?

Thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải thích khách…

“Tiểu Hòa, người ở đây hầu hạ cửu vương gia, không cho bất luận kẻ nào bước vào, nghe chưa?” Triệu Tĩnh lạnh lùng nhìn một tiểu thái giám.

“Nô tài tuân mệnh.” Tiểu Hòa gật đầu, âm thanh có chút là lạ, không cao vút như các thái giám khác.

Sau khi hầu hạ hoàng thượng rửa mặt vào triều xong, Tiểu Hòa vẫn đứng ở Ngự Thư phòng, nhìn Triệu Hồng Lân đang ngủ say mà ngẩn người.

Hắn không phải bị tuyệt sắc mỹ nhân mê hoặc, mà là xuyên thấu qua người này, hắn nhìn thấy hoàng thượng – một lục hoàng tử thích cười thích đùa năm xưa…

Kỳ thật hắn có chút hận cửu vương gia, nếu không có y, hoàng thượng cũng không biến thành người như bây giờ.

Lâm triều xong, vội vã trở lại Ngự Thư phòng, Triệu Tĩnh đã nhìn thấy Tiểu Hòa té ngã trên mặt đất, mà bóng hình ngày nhớ đêm mong đã sớm biến mất tăm.

Kêu Tiểu Thuận gọi Tiểu Hòa dậy, chưa kịp hỏi, đã thấy Tiểu Hòa quỳ xuống, khóc lóc kể lể: “Hoàng thượng, nô tài vô dụng, cửu vương gia…”

Cửu vương gia vừa tỉnh lại đã đòi tìm giết hoàng thượng. Nhưng khi nghe nói hoàng thượng đang lâm triều, thì đột nhiên tỉnh táo lại, chỉ có điều, ánh mắt ngài ấy trở nên lạnh như băng, đủ để có thể sánh ngang với hoàng thượng. Không hổ là người một nhà.

Sau đó vì mình ngăn cửu vương gia rời đi mà bị ngài ấy một chưởng làm cho bất tỉnh, oa oa oa… mình cũng không có võ công, cần gì phải xuống tay nặng thế?

Triệu Tĩnh không trách tội hắn, phất tay bảo hắn đứng lên. Khuôn mặt Triệu Tĩnh lúc này trông rất bình tĩnh, hai tròng mắt khép hờ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiểu Hòa cũng yên lặng thay lại chăn mền, nhìn tấm chăn bông nhàu nhĩ dính đầy vết máu đỏ sậm, giống như đang nói lên tất cả những chuyện phát sinh đêm qua. Sát khí trên người cửu vương gia chỉ sợ cũng là vì vậy. Nếu y thật sự muốn giết hoàng thượng, dựa vào khinh công tuyệt đỉnh cũng tuyệt thế võ công, chỉ sợ trong hoàng cung không ai có thể bảo vệ hoàng thượng được…