Ed: Jang Bò
Tiết mục mà Tống Hiểu Hoa biểu diễn là “Mỹ nhân say giấc”, hôm nay cô nằm ở trên giường bệnh nhìn chân mình bị bó thành một cục, ngược lại thấy thật là càng giống với cái tên đó, cô nhắm mắt lại tâm tình lúc này thật không biết nên nói thế nào.
Theo như bác sĩ và giáo viên chủ nhiệm nói, gân chân của cô bị tổn thương, mặc dù không đến nỗi rất nghiêm trọng, nhưng đối với việc múa ballet sau này sẽ có ảnh hưởng nhất định.
Thời điểm nghe thấy những lời này, cô cho rằng mình vẫn còn đang nằm mơ, chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng thực tế chính là như vậy, mở mắt ra trước mắt chính là bệnh viện.
Kết quả thi đấu như thế nào? Cô đã không còn quan tâm.
Đối với diễn viên múa ba-lê đôi chân chính là sinh mạng, mà bây giờ chân của cô bị thương nghĩa là gì, sau này thế nào, chính cô cũng không dám suy nghĩ.
Giáo viên chủ nhiệm cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Tống Hiểu Hoa, an ủi: "Hiểu Hoa, lần thi đấu này không quan trọng, không quan trọng, chúng ta đều biết em đã rất cố gắng, em còn trẻ......" Chủ nhiệm còn nói rất nhiều, nhưng cô một chút cũng không thể nghe vào tai, cô nghe không rõ, cũng không muốn nghe.
Tống Hiểu Hoa vẫn luôn cảm thấy mình học tập không giỏi, dáng dấp cũng không xinh đẹp, vóc người cũng không phải là tiêu chuẩn, thứ duy nhất đời này cô am hiểu cũng luyện tập từ nhỏ đến lớn chính là ballet, điều cô khát vọng là dùng năng lực của chính mình bước ra trường, đứng trên sân khấu thể hiện bản thân mình, vậy mà bây giờ chẳng phải coi như chấm hết sao?
Ở trường từng có một chị khóa trên, rất nổi danh, trong lúc nhảy múa cũng bị thương ở chân, rất nghiêm trọng, sau này dù hồi phục cũng không thể nhảy múa được nữa, sau đó không còn ai nhớ tới cô ấy, cũng không ai biết bây giờ cô ấy đang làm gì.
Tống Hiểu Hoa nhớ ngày cô ấy tốt nghiệp, trước khi đi đã đứng ở phòng tập khóc hết một buổi chiều, khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, khóc đến phát điên, cuối cùng người nhà cô ấy phải tới đón về, trong lớp mọi người đều đồn đại ——
Nhất định phải bảo vệ tốt đôi chân của mình.
Lúc tập luyện, mọi người đều rất chú ý không để chân mình bị thương, Tống Hiểu Hoa chưa từng nghĩ việc này lại rơi trúng vào mình.
Cô muốn khóc, nhưng trong ngực lại cảm thấy bực bội hoảng sợ, ánh mắt vô hồn nhìn phía trước.
Trừ khiêu vũ, cô còn có thể làm gì?
Tống Hiểu Hoa nhắm mắt lại, cố không để cho mình suy nghĩ.
......
Tâm tình của Phương Lộ khi nhìn thấy Tống Hiểu Hoa bị đưa vào viện, vô cùng hưng phấn, hai tay cô run rẩy, nói như vậy, thì mọi người và cả cô chắc chắn sẽ có giải thưởng.
Cô cố gắng áp chế nụ cười đang muốn nở trên môi, không ai nhìn thấy không phải sao? Phía sau cánh gà cũng không có Camera, tất cả đều thần không biết quỷ không hay.
Cô đứng ở đó, thậm chí có chút hào hứng, cuộc thi này nên nhanh kết thúc, rồi sau đó là lên sân khấu nhận giải.
Tống Hiểu Hoa xảy ra chuyện, người tiếp theo lên đài là số báo danh số năm, cô gái kia cũng là một trong hai người có quan hệ rất tốt với Phương Lộ, mới vừa rồi nhìn thấy bộ dáng nổi điên của Phương Lộ, sớm đã bị dọa sợ đứng cách xa cô, sau đó cô bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên.
Thời điểm nhảy múa, cô cảm thấy thân thể của mình hoàn toàn không còn chút hơi sức, cho dù cố gắng mở to hai mắt, hi vọng tinh thần của mình có thể tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng hai chân đứng đó, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.
Cô cắn răng, tự nói với mình nhất định phải chịu đựng.
Trong bài múa có động tác xoay tròn ba vòng, sau đó sải bước lên phía trước xoay tròn rồi dừng lại đều là động tác có độ khó cao, cơ thể của cô đang không ngừng run rẩy, trước mắt cô hoàn toàn mờ mịt.
Vẻ mặt của ban giám khảo đang ngồi phía dưới sân khấu cô cũng không thấy rõ.
Chỉ còn một động tác nữa, cô nhảy lên, định xoay tròn.
Nhưng ban giảm khảo ngồi phía dưới hình như đã nhận ra có gì không đúng, một người trong đó cầm micro lên nói gì đó, cô không hề nghe thấy, vẫn nhảy lên định xoay tròn, nhưng lại không có rơi xuống đất.
Cả người bay lên không, trước mắt cô là một mảng trắng như tuyết.
"Dừng lại!" lời của một trong số ban giám khảo phát ra cùng một thời điểm lúc cô nhảy lên, đáng tiếc cô cũng không còn khống chế được mình nữa rồi.
"Trời ạ!"
"Mau gọi người lại đây, xảy ra án mạng rồi."
Thân thể mảnh khảnh rơi xuống sân khấu, giống như một con bươm buớm đang bay, trên bộ váy trắng như tuyết từ từ nhuốm màu đỏ tươi, nhiễm đỏ cả mắt mọi người.
......
Lúc Thẩm Cảnh chạy tới bệnh viện, Tống Hiểu Hoa đang ngồi dựa vào gối, mặt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, tóc của cô toán loạn, đồ trang sức vốn rất đẹp mắt đã rơi không ít trên đường tới, lớp trang điểm trên mặt đã phai, một nửa bên mặt ánh sáng chiếu lên, một mảnh kia khuất tối, đôi mắt to tròn là một mảng u tối đã không còn linh động.
Trong lòng anh căng thẳng, anh vừa mới biết chuyện xảy ra, Tống Hiểu Hoa nghe tiếng động vội quay đầu, lúc nhìn thấy Thẩm Cảnh, cô chỉ cười, không nói gì.
Khuôn mặt tái nhợt đầu tóc rối bời, khiến cho lòng Thẩm Cảnh co rút đau đớn.
Tống Hiểu Hoa cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn, Thẩm Cảnh bước tới, anh luôn luôn trấn định, nếu như thương thế kia là người khác hoặc là mình, có lẽ anh sẽ cười không cho là to tát, nhưng người đó là Tống Hiểu Hoa.
Tống Hiểu Hoa chính là viên ngọc trong bàn tay anh.
Thẩm Cảnh chỉ cảm thấy hiện tại dù anh nói bất kỳ câu gì đều chỉ khiến Tống Hiểu Hoa thêm khó chịu, anh yên lặng ngồi bên cạnh Tống Hiểu Hoa, vươn tay nắm lấy tay của Tống Hiểu Hoa đang đặt ở mép giường.
Tống Hiểu Hoa nhẹ nhàng cười lên, nói: "Em không sao, anh đừng lo lắng, không phải chỉ là một cuộc thi thôi sao? Về sau còn nhiều cơ hội mà......" Cô tự nhiên nói rất nhiều, giống như là đang lặp lại lời giáo viên chủ nhiệm mới vừa an ủi mình, thậm chí ngay cả chính cô đến cuối cùng cũng không biết mình đang nói cái gì.
Cô rũ mắt xuống, tự giễu cười cười, tiếp tục nói: "Cùng lắm thì, sau này không múa nữa, có thể tìm công việc khác, em nghĩ......"
Thẩm Cảnh nắm chặt tay của cô, nói: "Không cần cố cười."
Tống Hiểu Hoa nâng mắt nhìn Thẩm Cảnh, vẫn nở nụ cười, nói: "Tại sao? Em muốn cười, anh Thẩm Cảnh, em thật sự không có việc gì."
Thẩm Cảnh nhỏ giọng trả lời: "Em đừng cố gắng gượng trước mặt anh được không?"
Tống Hiểu Hoa cúi đầu, nhẹ nhàng cười, trả lời: "Anh Thẩm Cảnh, em không có gắng gượng rõ, em thật sự cảm thấy không sao, không thể múa nữa thì không múa, cũng không có gì lớn."
Thẩm Cảnh nắm chặt tay Tống Hiểu Hoa, thậm chí còn khiến tay cô có chút phát đau, anh nói: "Em là muốn bỏ cuộc sao? Là bởi vì chân bị thương, em còn trẻ......"
Tống Hiểu Hoa mở to hai mắt, nói: "Em còn trẻ ư? Diễn viên múa có bao nhiêu cơ hội có thể đứng ở trên sân khấu? Bây giờ chân của em thành như vậy, bác sĩ nói em không thể hồi phục như trước kia, em có thể làm gì? Em không muốn khóc, anh Thâm Cảnh, em không muốn khóc."
Đáy mắt Thẩm Cảnh lấp lánh, vươn tay sờ lên gương mặt của Tống Hiểu Hoa, nói: "Hiện tại em đã khóc."
Mắt Tống Hiểu Hoa nhòe đi nước mắt tràn ra ngoài, cô đấy ý, cô rất đẩy chuyện này, những năm nay cố gắng, hiện tại đều là nước chảy mây trôi toàn bộ đã kết thúc rồi.
Cô luôn đuổi theo Thẩm Cảnh, nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày vượt qua anh.
Mà bây giờ, không còn ngày đó nữa.
Tống Hiểu Hoa vươn tay bưng kín mặt, nước mắt từ giữa kẽ tay chảy ra ngoài, cô nói: "Em nhớ tới người đàn chị, trước khi đi luôn dặn chúng em nhất định phải bảo vệ tốt chân của mình, chị nói chị rất thích nhảy múa, nhưng hiện tại đã không thể."
"Em cũng rất thích nhảy múa, mà bây giờ chân của em đã bị thương, em phải làm thế nào?"
"Anh Thẩm Cảnh, anh nói cho em biết em phải làm sao?" Tống Hiểu Hoa dựa vào trong ngực Thẩm Cảnh, lớn tiếng khóc.
Cô vẫn chỉ là một đứa bé, vẫn luôn được mọi người bảo vệ chưa bao giờ từng chịu đả kích lớn như vậy, cô luôn mơ ước có thể dựa vào đôi chân của chính mình để bước về phía trước, mà bây giờ tất cả đều hết rồi.
Không biết nhảy múa, cô vẫn còn là Tống Hiểu Hoa sao?
Tống Hiểu Hoa khóc rất lớn, tiếng khóc của cô thậm chí còn kinh động đến cả bác sĩ y tá phòng bên cạnh, giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa lắc đầu, nhưng không biết nên nói gì.
Bản thân nỗ lực bao nhiêu năm, mà bây giờ tất cả trở thành vô nghĩa?
Những điều này đối với Tống Hiểu Hoa mà nói, giống như là bị hắt một gáo nước lạnh, khiến cô vỡ thành từng mạnh vụn.
Cũng không biết cô khóc bao lâu thì thiếp đi vì mệt mỏi, chỉ thấy áo của Thẩm Cảnh đã ướt một mảng lớn, cô nằm ở trên giường, cả khuôn mặt đỏ lên.
Thẩm Cảnh ở bên cạnh cầm khăn lông lau mặt cho cô, sau đó đứng lên, bấm một số điện thoại, đầu dây bên kia không biết đang nói gì, sau đó anh nhìn sang chỗ Tống Hiểu Hoa, liền rời khỏi bệnh viện.