Ed: Jang Bò
Xong đợt nghỉ hè lớp mười, lại đến ngày phải chia li, lúc đi Thẩm Cảnh nghĩ nếu như Tống Hiểu Hoa khóc, cậu khẳng định sẽ xuống tàu, an ủi cô, dù sao hiện tại cô cũng là coi như là “nữ nhân trong lòng của trẫm”. (......)
Đáng tiếc Tống Hiểu Hoa căn bản không khóc, vẫn tươi cười tiễn Thẩm Cảnh đi.
Thẩm Cảnh thật không quen, nhớ ngày đó Tống Hiểu Hoa vừa nhìn thấy mình rời đi sẽ khóc muốn chết đi sống lại, hiện tại tốt rồi lại còn cười, chẳng lẽ cô bé đã hoàn toàn không quan tâm tới cậu?
Ngồi ở trên tàu hỏa, Thẩm Cảnh có chút mất mát.
Làm sao Tống Hiểu Hoa có thể không khó chịu, chỉ là hiện tại cô và Thẩm Cảnh cũng đã trưởng thành, cô bé không muốn để Thẩm Cảnh lưu lại hình tượng mít ướt của mình, cho nên mới nỗ lực nở nụ cười với cậu, vẫy vẫy tay từ biệt Thẩm Cảnh, sau khi cậu rời đi, nụ cười trên mặt cô bé dần dần biến mất.
Cô bé tự nói với mình không sao, mấy tháng nữa là có thể gặp mặt, dù sao những năm nay đều như vậy vẫn có thể vượt qua không phải sao?
Thời điểm phân khoa, Thẩm Cảnh chọn khoa tự nhiên, lớp học có bốn mươi mấy người, chọn khoa lý có hơn ba mươi, dù sao trong trường học khoa tự nhiên luôn có tỉ lệ lên lớp là cực kỳ cao.
Vốn cho là lần này đến Ký túc xá mới sẽ đổi bạn cùng phòng, không ngờ ——
Mới vừa vào túc xá, nhìn ba người trong phòng mới thật sự quen thuộc.
"Thẩm Cảnh, cậu so với lúc trước lại cao lên!"
"Cậu nói cho chúng tớ biết, có phải câu về nhà đã uống thuốc tăng chiều cao, nếu không làm thế nào lại đột nhiên cao bằng Tiểu Lục rồi?" Cao Nhất Suất ngạc nhiên nói.
Ở nhà nghỉ ngơi gần hai tháng Thẩm Cảnh lặng lẽ cao lên thêm ba bốn cm, lại cố ý đi giầy tăng chiều cao, cộng thêm trên người mọi thứ đều mới, tóc cũng cắt ngắn rồi, nhìn qua đúng là đã thành thục lên không ít.
Tiểu Lục là người thấp thứ hai trong phòng ký túc xá, mười bảy tuổi, 1m66, tên là Lưu Chấn, cho nên biệt danh này một là vì cười nhạo chiều cao của cậu ta hai là bởi vì tên của cậu ta.
Tiểu Lục đỏ mặt nói: "Làm sao có thể như thế? Rõ ràng cậu ấy thấp hơn tớ, các cậu đừng có nói bừa như thế!"
Cao Nhất Suất nói: "Đến đây, đứng so một chút, liền biết ai cao hơn ai." Bên cạnh một nam sinh cũng ồn ào nói: "So thử một chút, so thử một chút."
Tiểu Lục liền từ trên giường bước xuống, đứng bên cạnh Thẩm Cảnh, nhìn lên, Thẩm Cảnh thế nhưng lại cao bằng cậu.
Tiểu Lục che trái tim của mình nói: "Nhanh, các cậu những kẻ tần nhẫn này, mau mau đến an ủi tớ...tớ lớn hơn Thẩm Cảnh gần ba tuổi, vậy mà hiện tại cậu ta đã sắp cao hơn tớ."
Cao Nhất Suất không chút do dự nhanh nhảu nói: "Coi như cậu với Thẩm Cảnh không so sánh, cậu ở trong phòng này cũng là “kiến trúc hạ tầng”, đừng giãy giụa nữa, đây là sự thật."
Tiểu Lục phù phù một tiếng ngã lên mặt bàn.
Thẩm Cảnh nở nụ cười, nói: "Tớ đi giầy có đế tăng chiều cao, trên thực tế cậu vẫn cao hơn tớ."
Trong nháy mắt, Tiểu Lục đã khôi phục lại tinh thần, nói: "Cao Nhất Suất, cậu thấy chưa, Thẩm Cảnh cũng đã lên tiếng thay cho tớ rồi, tớ chính là cao hơn cậu ấy."
Cao Nhất Suất vuốt tay áo, không thèm để ý Tiểu Lục, nói: "Theo quan sát của tớ, sau này Thẩm cảnh chắc chắn sẽ trở thành thiếu gia nhà giàu lại đẹp trai."
Tiểu Lục nói: "Ta phi, Cao Nhất Suất, rõ ràng con nhà giàu đẹp trai là cậu đó có được hay không?"
Cao Nhất Suất nói: "Cậu nhìn đi, gương mặt đó của Thẩm Cảnh tớ có thể so cùng à?"
Tiểu Lục nở nụ cười hắc hắc, nói: "Cậu tất nhiên là không thể so sánh, mặt mũi dung mạo của Thẩm Cảnh so với đám nữ sinh còn đẹp mắt hơn, có thời điểm tớ còn suýt nữa không cầm lòng được nha, nếu như tớ mà có sai lệch, lỗi chính là tại Thẩm cảnh." Dứt lời, vươn tay muốn sờ gương mặt của Thẩm Cảnh, liền bị Thẩm Cảnh đánh cho bỏ chạy.
Cũng may ký túc xá ba người không đổi, không ngờ duyên phận lại sâu như vậy.
Chỉ là Tiểu Lục cùng một nam sinh nữa bị phân sang lớp khác, Cao Nhất Suất vẫn cùng Thẩm Cảnh học chung một lớp, Cao Nhất Suất nói với mọi người: "Tớ cùng với Thẩm Cảnh là từ trung học cơ sở đã có nghiệt duyên, tám phần là tách cũng không ra rồi, tớ cùng với Dương Giai Ny nếu không thành được mà nói, tớ liền cùng Thẩm Cảnh thành đôi! Dù sao đi nữa cậu ấy so Dương Giai Ny còn muốn xinh đẹp hơn!"
Thẩm Cảnh liền đạp cho cậu ta một cước, nói: "Cút."
Cao Nhất Suất cười hắc hắc.
Lại tới một lớp học mới, phần lớn mọi người trong lớp đều không quen, sau khi Thẩm Cảnh cùng với Cao Nhất Suất đi vào, thì có 2-3 nữ sinh bắt đầu nghị luận, hoặc là vụng trộm nhìn bọn họ.
Ở trong trường học Thẩm Cảnh rất nổi danh cái này thì không phải nói rồi, thành tích chưa bao giờ dưới tốp ba, còn là tiểu Vương tử Piano, chỉ là lúc trước mọi người thấy cậu vẫn còn quá nhỏ, các nữ sinh có lúc cảm thấy cậu rất tốt, nhưng khi cậu đứng lên lại thấy cậu thật sự còn nhỏ.
Vậy làm sao tiện xuống tay đây?
Nhưng bây giờ thì khác, vóc dáng của Thẩm Cảnh đã cao hơn không ít, gương mặt cũng không còn non nớt, ngược lại càng ngày càng chững chạc, làm sao có thể không ai chú ý đây.
Đã sớm thích ứng với việc bị người khác nghị luận, Thẩm Cảnh cũng không đẩy ý nhiều mấy người này.
Vốn chỉ nghĩ đơn giản sẽ thay chủ nhiệm lớp, không thể nghĩ đến lại là Triệu Tiền Tôn, Triệu Tiền Tôn vẫn trước sau như một giới thiệu bản thân, thời điểm nhìn thấy Thẩm Cảnh hai hàng lông mày nhíu sâu, hình như đang nói thật là có duyên, cậu lại được phân xuống dưới tay tôi rồi.
Thẩm Cảnh nuốt nước miếng một cái.
Triệu Tiền Tôn nhìn chỗ ngồi một chút, nói: "Ai chà, từ xưa nam nữ phối hợp làm việc luôn cực kỳ hiệu quả, hôm nay tôi sẽ chia vị trí ngồi của mọi người, sau này cứ theo vị trí tôi chia để ngồi."
Cao Nhất Suất a một tiếng, hướng về phía Thẩm Cảnh bên cạnh nói: "Ông ta là đang muốn hủy hoại hai chúng ta, không quen chúng ta ân ái nhaaaa!"
Thẩm Cảnh trả lời: "Cút sang một bên."
Nhưng chỉ chớp mắt, liền nghe Cao Nhất Suất nói: "Đổi chỗ cũng tốt, tớ vừa nhìn thấy Dương Giai Ny rồi, cô ấy cũng cùng lớp với chúng ta, thật tốt a, đến lúc đó phân tớ cùng cô ấy ngồi chung một chỗ, ha ha ha ha."
Dương Giai Ny chính là nữ sinh ở thời điểm học huấn luyện quân sự cùng với Cao Nhất Suất mập mờ, bộ dáng này? Nói thế nào cho đúng, trong khoa lý này có thể cho là đẹp mắt, nếu như nói đúng hơn, ở trong lớp chính là hoa hậu của lớp.
Chỉ là nếu đặt ở khoa Văn, thì không hẳn là như vậy rồi.
Nhưng cũng có thể xếp vào hàng thanh tú, nghe nói trừ Cao Nhất Suất theo đuổi, thì cũng có mấy người khác ở lớp bên có ý tứ, nhưng cô lại không cùng bất kỳ ai qua lại.
Cao Nhất Suất nghĩ tới việc cùng cô ngồi chung, nhưng mơ ước thì lúc nào cũng rất phong phú.
Xếp chỗ ngồi xong, Cao Nhất Suất đã không còn vui mừng, nhìn ánh mắt của cậu ta Thẩm Cảnh quả thực cảm thấy ánh mắt đó dường như là muốn giết chết mình, bởi vì thật vừa vặn Thẩm Cảnh lại cùng Dương Giai Ny ngồi cùng bàn.
Thẩm Cảnh không thèm nhìn cậu ta một cái, ngồi vào vị trí, chỉ lát sau đã ngửi thấy mùi ỏai hương cực kỳ nồng, hẳn là tỏa ra từ quần áo ai đó, cảm giác giống như là đang thoa lên trên người, quay đầu nhìn đã thấy Dương Giai Ny đang cười với Thẩm Cảnh lộ ra răng mèo của mình, nói: "Xin chào, bạn mới ngồi cùng bàn."
Giọng nói đặc biệt tự nhiên, như đã từng quen biết.
Thẩm Cảnh gật đầu, chào lại.
Dương Giai Ny ngồi xuống, mùi hương trên người cô, nói thật rất ngấy, đặc biệt ngấy, mùi thơm xông thẳng vào mũi, Thẩm Cảnh không tự chủ dịch sang bên cạnh.
Khi đi học Thẩm Cảnh cũng bị mùi hương này làm cho khó chịu, quay đầu muốn nói lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, mỗi lần quay đầu, Dương Giai Ny giống như là cùng với cậu có tâm linh tương thông, cười cùng cậu một cái, ngọt ngào đến chán ngấy, lộ ra răng mèo của mình, lông mày khẽ cong.
Thẩm Cảnh nhớ Cao Nhất Suất nói, Dương Giai Ny cười lên rất đẹp, cô cũng rất hay cười.
Nhưng Thẩm Cảnh nhìn về phía sau, chỉ cảm thấy răng của Dương Giai Ny có chút vàng...... Cũng tuyệt đối không thấy đẹp mắt chút nào.
Trở về phòng ngủ, Cao Nhất Suất nói rằng: "Thẩm Cảnh, ngày mai cùng với tớ đổi chỗ."
Thẩm Cảnh bình tĩnh trả lời: "Được."
Cao Nhất Suất phát điên nói: "Tiểu tử cậu quá tốt số, thời điểm trước giờ học, tớ thường nhìn thấy Dương Giai Ny cười với cậu, cậu cũng đừng thích cô ấy biết không?"
Thẩm Cảnh: "...... Tớ không có khẩu vị kém như vậy."
Cao Nhất Suất hừ nói: "Cậu chỉ cần nghĩ tới em gái nhỏ Tống Hiểu Hoa, đừng có mà trêu hoa ghẹo nguyệt."
Thẩm Cảnh nói: "...... Cút sang một bên."
Hai nguời thật ra thì là nói nói cười cười, căn bản cũng không coi là chuyện nghiêm trọng.
Ngồi cùng bàn với Dương Giai Ny, Thẩm Cảnh phát hiện ra một chuyện, không biết vì sao sao mỗi lần mình nghiêng mặt sang bên cạnh, thí dụ như lúc cần lấy cái gì đó, sẽ thấy Dương Giai Ny cũng đang nhìn lên, sau đó cô sẽ bắt đầu cười.
Cười đến mức Thẩm Cảnh cũng không chắc là cô bị có thể sẽ bị đứt gân não hay là thật sự đã đứt gân não rồi đấy?
Sau đó Dương Giai Ny có thể là muốn làm người tốt, người khác có chuyện gì, liền vội vàng tới giúp, người khác làm chuyện gì nhiều một chút, sẽ nói một câu tớ tới sẽ giúp cậu một tay, sau đó mọi người sẽ khen Dương Giai Ny là người thật tốt..., cô liền đặc biệt vui mừng.
Cô ở trong lớp quan hệ không tồi, chỉ là Thẩm Cảnh không thích loại người quá khéo léo này, tóm lại dù là ngồi cùng bàn cậu cũng không nói chuyện quá nhiều với cô.