Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 54




"Trời ạ!" Giọng của Bà cụ Trần cao vút như bão táp liên tục không ngừng, không biết còn tưởng rằng bà gặp quỷ, đứng ở cửa cặp mắt nhìn chằm chằm, ước chừng nhìn Thẩm Cảnh mười mấy giây.

Đến cuối cùng Bà cụ Trần nhìn giày Thẩm Cảnh một chút rồi nói: "Bên trong giày của con để miếng lót tăng chiều cao hả?"

Thẩm Cảnh: "...... Con không có để."

"Ai nha nha, con cao hơn! Bà nội cũng không nhận ra con!" Bà cụ Trần vươn tay vội vàng nhận lấy đồ trên tay Thẩm Cảnh, quay đầu lại liền hướng về phía trong phòng ngủ của ông cụ Thẩm quát: "Lão già, nhanh ra ngoài một chút, Thẩm Cảnh trở lại!"

Ông cụ Thẩm vừa nghe thấy Bà cụ Trần gọi liền giật mình từ trên giường thức dậy, ngáp một cái, lúc này mới vội vàng từ trên giường bước xuống, nói: "Đến đây, đến đây."

Bà cụ Trần không giấu được nụ cười trên mặt nhìn Thẩm Cảnh, bà nói: "Bây giờ con cao bao nhiêu rồi?"

Thẩm Cảnh trả lời: "Gần một mét sáu."

Bà cụ Trần nheo mắt lại, ánh mắt vui mừng sắp không nhìn thấy kẽ hở, nói: Tốt, tốt, tốt, cao hơn nhiều như vậy, hiện tại Thẩm Cảnh nhà chúng ta cũng trở nên tráng kiện như đám bạn nhỏ rồi."

Ông cụ Thẩm đi ra, nhìn thấy Thẩm Cảnh ngồi trên ghế sa lon, bởi vì ngồi cho nên không có chú ý tới chiều cao của Thẩm Cảnh, nhìn thấy cháu mình đương nhiên là vui mừng rồi, ông nói: "Cuối cùng đã nhìn thấy con trở lại, mấy ngày trước bà nội của con ở trong nhà hét lớn, thế nào Thẩm Cảnh vẫn chưa trở lại vậy?"

Bà cụ Trần nói: "Nói giống như ông không nhớ cháu nội vậy."

Ông cụ Thẩm vỗ vỗ bắp đùi nói: "Nhớ, đương nhiên là nhớ chứ, lúc tôi chơi mạt chược với người ta, bọn họ nhắc đến Thẩm Cảnh với tôi, nói tôi có một cháu nội tốt, vừa học tập tốt mà đàn dương cầm cũng giỏi, tôi đặc biệt nở mày nở mặt đó."

Bà cụ Trần liếc Ông cụ Thẩm một cái, nói: "Đi đi đi."

Thẩm Cảnh nhìn ông cụ Thẩm và bà cụ Thẩm ông một miệng bà một miệng nói chuyện với nhau trông rất vui vẻ, cảm thấy mặc dù hai người ngoài miệng đều nói rằng oán trách đối phương, nhưng trong đáy lòng lại quan tâm chặt chẽ với nhau, giày vò hơn nửa đời người, tình cảm hai nguời vẫn như cũ, không cầu oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu như dòng nước nhỏ chảy dài mãi mà thôi.

"A, đúng rồi, mau cho gọi điện thoại cho con dâu, nói với nó là Thẩm Cảnh trở lại, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa." Bà cụ Trần nhớ ra cái gì đó, nói với Ông cụ Thẩm.

Thẩm Cảnh đã cầm điện thoại di động lên, nói: "Con gọi cho."

"Được, con gọi cho mẹ con đi, cho nó một niềm vui bất ngờ." Ông cụ Thẩm để điện thoại bàn xuống nói.

Thẩm Cảnh gật đầu một cái.

......

Khương Hồng Cầm mấy năm này tại công ty phát triển càng ngày càng tốt, lúc cô còn trẻ bởi vì gia đình bỏ qua sự nghiệp, không ngờ lần nữa quay trở về với công việc lại lấy được thu hoạch ngoài dự đoán, lúc trước mới vừa tới công ty vừa đúng có mấy thiết kế, cô tham dự, cũng lấy được thành công lớn, cô có thực lực nhưng mà vận may đến liên tiếp cũng là mấu chốt, hiện tại cô đã làm tới chức quản lý của phòng, cầm tiền lương cũng là gấp mấy lần trước kia.

Cô cảm thấy trời cao vẫn còn rất chiếu cố mình.

"Chị Khương, tối chủ nhật này đi ra ngoài tụ họp một chút được không?" Lúc gần đến giờ tan tầm, một cô gái ngày thường ở trong ngành rất hoạt bát nhỏ giọng nói.

Khương Hồng Cầm lắc đầu một cái, nói: "Hôm nay con trai nhà tôi trở về, lần sau đi."

Cô gái kia cười lên, nói: "Chị Khương, con trai của chị chính là Thẩm Cảnh đúng không, có phúc lớn nha, chị xem sự nghiệp của chị thành công, con trai cũng không thua kém, mấy em gái trong ngành đều cảm thấy chị là tấm gương của chúng em."

Khương Hồng Cầm vươn tay gõ đầu cô một cái, nói: "Chớ vòng vo, có lời gì cứ nói thẳng."

Cô gái đó cười hì hì, nói: "Vẫn là chị Khương hiểu em, chính là, em thấy chị Khương và Thương Hợp Thuấn rất thân quen, cái đó em nghe nói hiện tại anh ta không có bạn gái, có thể giúp em giới thiệu một chút không? Không được thì cho em số điện thoại cũng được? Được không chị?"

Khương Hồng Cầm cười lên, nói: "Được chứ, được chứ, chị biết rồi, chị sẽ giúp em nói một tiếng với Thương Hợp Thuấn, đến lúc đó làm sao tới thì chính là chuyện của người trẻ tuổi bọn em rồi."

Cô gái đó mắc cỡ cười lên, nói: "Cái gì mà người trẻ tuổi chứ, chị Khương nói giống như chị rất già vậy, chị so với chúng em lớn hơn không được bao nhiêu, còn có chị Khương, chị cũng nên suy tính một chút!"

Khương Hồng Cầm tức giận nói với cô: "Giao cho em công việc làm xong chưa?"

"Làm xong, làm xong, sớm làm xong, không có làm xong thế nào có mặt tới đây chứ?" Cô gái vừa mới nói xong, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, nói: "A, đã tan ca rồi, được rồi, chị Khương ơi em có hẹn với mọi người, cuối tuần gặp lại nha."

Khương Hồng Cầm gật đầu một cái, nói: "Được."

Cô thu dọn đồ đạt vào túi xách rồi rời đi, phòng của co cách phòng tiêu thụ (hang hóa) rất gần, vừa vặn ở nơi đó gặp được Thương Hợp Thuấn, Thương Hợp Thuấn nhìn thấy Khương Hồng Cầm, liền cười cười với cô, nói: "Chuẩn bị về nhà?"

Khương Hồng Cầm gật đầu một cái.

Mấy năm nay cô và Thương Hợp Thuấn quan hệ vô cùng tốt, cô thấy mình tựa như là một người chị, Thương Hợp Thuấn tuổi nhỏ hơn cô, có lúc sẽ không tự chủ vươn tay giúp mang một chút đồ.

Thương Hợp Thuấn thuộc loại nhạy bén trong việc lớn nhưng chuyện của bản thân mình thì lại cẩu thả, có lúc bản thân bị cảm ngã bệnh cũng không chú ý, có lúc cô trông thấy, ngày hôm sau nhớ tới sẽ thuận tiện mang chút thuốc và khu hàn gì đó cho cậu ta.

Khương Hồng Cầm nhớ lại mới vừa rồi có cô bé dặn dò chuyện của mình, nói: "Đúng rồi, phòng của tôi có một cô gái tên là Tiếu Giai Di, cậu biết chưa? Cô ấy trông cũng xinh đẹp, tính tình cũng tốt, cũng rất chịu khó trong công việc, cho cậu số điện thoại của cô ấy, cậu và cô ấy trò chuyện một chút thử xem."

Thương Hợp Thuấn đẩy mắt kiếng trên sống mũi một cái, anh cười nói: "Cô đây là đang tác hợp cho tôi và cô ta?"

Khương Hồng Cầm nhìn Thương Hợp Thuấn một cái, cho là cậu ta còn chưa quên được chuyện lúc trước, liền nói ra: "Có vài người thích ăn cá, có một ngày anh ta ăn bị xương cá đâm, anh ta rất khó chịu, thề không bao giờ ăn cá nữa, nhưng đợi đến lần sau, lúc anh ta ăn lần nữa vẫn sẽ cảm thấy cá ăn thật ngon."

Thương Hợp Thuấn nhìn Khương Hồng Cầm, trên tròng kính thoáng qua một tia sáng, anh nói: "Vậy cô sẽ ăn cá nữa sao?"

Khương Hồng Cầm không ngờ Thương Hợp Thuấn lại đột nhiên chuyển đề tài hỏi cô, cô nghĩ nghĩ, trả lời: "Dĩ nhiên."!d$đ%l&q*đ^n

Thương Hợp Thuấn nâng khóe môi, cười lên, trên khuôn mặt trắng noãn thoáng cười thậm chí có một loại cảm giác xuân phong đắc ý, quả thật anh lớn lên có khuôn mặt rất dễ nhìn, mỗi lần khi cười lên ngược lại có một loại cảm giác nói không nên lời, Khương Hồng Cầm nghĩ trên thế giới không chỉ có phụ nữ có thể quyến rũ người, mà đàn ông cũng có thể quyến rũ người, môi hồng răng trắng.

Đáng tiếc Khương Hồng Cầm đã không phải là mười mấy hai mươi mấy tuổi, cho dù Thương Hợp Thuấn có quyến rũ người đi nữa, rơi vào trong mắt cô cũng chỉ là cảm thấy đẹp mắt.

Thời nữ sinh có cảm giác rung động đối với cô mà nói đã có chút xa vời.

"Vậy thì tốt, cô đưa điện thoại cho tôi, tôi và cô ta nói chuyện phiếm." Anh cố ý cường điệu ba chữ phía sau, giọng điệu làm cho người ta nhìn không thấu.

Khương Hồng Cầm đưa số điện thoại cho anh, sau đó nói: "Hôm nay Thẩm Cảnh trở về, tôi đi trước đây."

"Tôi đưa cô đi." Thương Hợp Thuấn kéo cánh tay Khương Hồng Cầm lại, trong mắt mang theo vẻ mặt không cho cự tuyệt.

Khương Hồng Cầm ngẩn người, cuối cùng không giải thích được gật đầu.

Nếu Thương Hợp Thuấn cũng đã đưa mình về nhà, Khương Hồng Cầm cảm thấy không mời người ta cùng nhau ăn cơm, thật sự là không lễ phép, liền nói ra: "Ăn cơm chung không, cậu cũng là thầy giáo của Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh chắc là cũng rất nhớ cậu đấy."

Vốn là tám mươi phần trăm Thương Hợp Thuấn sẽ cự tuyệt, không ngờ anh cười cười, nói: "Tốt, tôi cũng rất muốn gặp Thẩm Cảnh một lần."

Khương Hồng Cầm sững sờ, không ngờ Thương Hợp Thuấn lại đồng ý.

Cô đi vào, đã nhìn thấy Thẩm Cảnh ở trong phòng chờ đợi mình, hai mắt cô nhìn kỹ, cảm thấy giống như Thẩm Cảnh là lạ ở chỗ nào, giống như gầy hơn, cô nói: "Thẩm Cảnh, thầy Thương cũng tới, cậu ta tới thăm con một chút."

Lúc Thẩm Cảnh nhìn thấy Thương Hợp Thuấn thì nhíu mày một cái, nói thật, anh đối với Thương Hợp Thuấn cái người này vẫn là không biết, cảm giác làm cho người ta nhìn không thấu, anh đối với người không nằm trong vòng kiểm soát luôn là cực kỳ cảnh giác, anh đứng lên, nói với Thương Hợp Thuấn: "Thầy vẫn khỏe chứ ạ."

"Nay cũng lớn như vậy rồi." Thương Hợp Thuấn đẩy mắt kiếng của mình một cái, cười nói.

"A, là thầy Thương à!" Bà cụ Trần đứng lên, bà xem ra đặc biệt thích Thương Hợp Thuấn.

"Thầy Thương, hoan nghênh hoan nghênh!" Ông cụ Thẩm cũng nói.

Khương Hồng Cầm nhìn Thẩm Cảnh, lấy làm kinh hãi nói: "Thẩm Cảnh, con cao hơn!"

Ông cụ Thẩm đến lúc này cũng mới phát hiện, dụi dụi con mắt, nói: "Không trách được tôi cảm thấy được có gì không đúng, Thẩm Cảnh trưởng thành à!"

Ở phía sau ông cụ Thẩm, Bà cụ Trần vẫn tiếp liếc mắt về phía anh, liền ân cần đi tới bên cạnh Thương Hợp Thuấn, nói: "Mấy tháng trước tôi còn trông thấy thầy Thương, ôi ôi ôi, thầy Thương thật là càng ngày càng tốt nha."

Thương Hợp Thuấn được người trong nhà nhiệt tình hoan nghênh, cùng trong nháy mắt Thẩm Cảnh bị lạnh nhạt tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, hoàn hảo anh còn có Khương Hồng Cầm thương yêu anh.

Khương Hồng Cầm đi tới, nhẹ giọng hỏi thăm chuyện trong trường học.

Thẩm Cảnh đứng ở bên người cô, đã cảm thấy an tâm.