Hoàng Thượng Uy Vũ!

Chương 4




Bữa tối vẫn cứ đặt trong lều của Bành Điềm, Nhiếp Văn Uyên ngự giá thân chinh, lại lấy lí do Bành Điềm là “quốc mẫu” cao quý mà hao tiền tốn của, dựng thêm một doanh trướng mới.

Bành Điềm ôm tô vùi đầu ăn, không để ý hình tượng chút nào.

Nhiếp Văn Uyên cũng không thèm để ý, thấy y ăn đến ngon lành còn rất vui vẻ. Chỉ là Bành Điềm ăn một tô rồi lại không động đũa nữa, hắn không khỏi nhíu mày: “Sao ăn ít vậy?”

Bành Điềm lau miệng, xoa xoa dạ dày: “Ăn không nổi, đừng có nhìn chút ít này, lát nữa cũng nôn ra cả thôi! Con trai ngươi đúng là chẳng phải thứ gì hay, đã chui vào bụng ta rồi còn hại ta lãng phí lương thực!”

Nhiếp Văn Uyên dở khóc dở cười, triệu quân y đến hỏi: “Phụ nữ bình thường có thai cũng thế này à?”

“Bẩm bệ hạ” quân y cung cung kính đáp lời, “Phụ nữ có thai cũng phải trải qua giai đoạn này. Kỳ thực tình trạng của Đại tướng quân đã tốt hơn nhiều so với những gì lão thần tiên nói ngày đó, chỉ là còn phải chịu khổ ít thời gian, đến giữa tháng sau sẽ tốt lên thôi ạ.”

Bành Điềm ngồi bên nhìn như dửng dưng, thực ra lại đang vểnh tai cẩn thận nghe ngóng. Chút khổ này với y mà nói tất nhiên chẳng là gì, nhưng y chột dạ, sợ cứ nôn mãi như thế, không chừng ngày nào đó phun cả thằng chó con của cẩu hoàng đế ra luôn.

Nhiếp Văn Uyên nghe xong gật đầu một cái, lại hỏi: “Có phương thuốc gì có thể giúp tướng quân đỡ hơn không?”

“Không thể dùng thuốc được, sợ rằng sẽ gây tổn thương cho hoàng tử chưa xuất thế, ” quân y một bên trộm nhìn Bành Điềm, một bên nói, “Nhưng về phương diện ăn uống có thể chú ý một chút. Tốt nhất là… ăn thêm vài bữa.”

Bành Điềm nhíu mày, quân y nhất thời rụt cổ lại không dám nói tiếp nữa.

Nhiếp Văn Uyên khoát tay với ông: “Ngươi lui xuống trước đi!”

“Vâng, vi thần xin cáo lui!”

Đợi quân y ra khỏi lều, Nhiếp Văn Uyên mới nắm tay Bành Điềm, dịu dàng nói: “Ta biết ngươi không vui khi bắt kẻ dưới vì một người mà lao lực, càng không muốn rối loạn quân quy. Nhưng ngươi không khỏe, ta sẽ đau lòng.”

Bành Điềm chen vào nói: “Vậy cũng không được! Không tuân theo quy củ, trị quân không nghiêm, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra sự cố. Ta là tướng quân, tất nhiên phải lấy mình làm gương. Không thể cùng ăn cùng ở, đồng cam cộng khổ cùng chung hoạn nạn, sau này còn có binh tướng nào nguyện ý nghe lệnh của ta? Không phải chuyện có được hay không, mà là tuyệt đối không được!”

“Lang Nhi!” Nhiếp Văn Uyên vì y không biết yêu quý bản thân nên có chút tức giận, nhưng biết rõ những gì y nói không phải lời điêu toa, đành phải im lặng hồi lâu rồi ôn hòa nói, “Sau này nếu ngươi muốn ăn cái gì, cứ nói cho ta, ta tự mình làm cho ngươi có được không?”

Bành Điềm chớp đôi mắt hổ tròn xoe, toét miệng cười: “Vậy được không? Có vẻ… không tiện cho lắm nhỉ?!”

“Ngươi là Đại tướng quân, nhưng ngươi đồng thời cũng là hoàng hậu của trẫm.” Nhiếp Văn Uyên nắm tay y, “Ngươi không muốn để tôi tớ hầu hạ, vậy để vi phu nấu cho ngươi ăn, nhé?”

Trong lòng Bành Điềm vui quá trời vui, khóe miệng sắp kéo đến mang tai luôn rồi, trên mặt lại còn giả bộ cái vẻ miễn cưỡng đồng ý: “Nếu ngươi đã nói như vậy thì nghe lời ngươi thôi ~”

Nhiếp Văn Uyên cũng không vạch trần, chỉ nhìn y cười.

Bữa tối qua đi, vài cung nhân theo Nhiếp Văn Uyên đến muốn tiến vào hầu hạ đều bị cho lui, chỉ sai người khiêng bồn tắm lại đây.

Bành Điềm đã hai ngày có lẻ chưa tắm rửa, nếu Nhiếp Văn Uyên không tới, có lẽ y còn phải mấy ngày nữa mới chịu rửa ráy.

Hai người cùng ngâm mình trong bồn tắm to bự, Nhiếp Văn Uyên vừa gội đầu cho y xong lại bắt đầu kì cọ người giùm y: “Mấy ngày nay khổ cho ngươi rồi.”

“Hừ!” Bành Điềm dựa vào vách thùng gỗ, thoải mái híp mắt lại, “Ngươi còn biết ta phải chịu khổ! Bình thường tắm rửa cứ múc một thùng nước lạnh xối thẳng lên người là được rồi, từ lúc có nhãi con nãy, mỗi người bọn họ đều nhìn chằm chằm ta, con sông phía sau cũng không cho ta xuống!”

Nhiếp Văn Uyên cười, xích lại gần hôn cằm y: “Nhịn thêm một chút, sau này sẽ tốt thôi.”

Bành Điềm cấp bách không nhịn nổi mà hôn đáp lại hắn, không  lâu sau hai người đã dây dưa cùng một chỗ.

Khí tức Nhiếp Văn Uyên mặc dù rối loạn nhưng vẫn còn có thể kiềm chế, Bành Điềm lại như không chịu đựng nổi, bên dưới cứng rắn đè ép trên bụng hắn cọ xát không ngừng.

“Nhanh lên!” Hai cái đùi cường tráng thon dài quặp lấy eo Nhiếp Văn Uyên, Bành Điềm vội vã hô, “Nhanh, ta muốn đến điên lên được! Ngươi vào mau đi —— ”

Nhiếp Văn Uyên đương nhiên cũng muốn, ôm Bành Điềm thở dốc không ngừng: “Lang Nhi, đừng nghịch…”

Bành Điềm làm sao mà chịu nghe lời? Im lặng nắm chặt “Tiểu Uyên” chuẩn bị nhét vào phía sau.

Nhiếp Văn Uyên rên lên, giãy giụa trong giây lát, cuối cùng vẫn không để y thực hiện được: “Được rồi, Lang Nhi, ít nhất phải qua ba tháng mới được hành phòng, nhịn một chút đi.”

“Lại bắt ta nhịn!” Bành Điềm trừng đôi mắt bị hơi nước hun đỏ, “Không nhịn được! Phía sau ta ngứa đến lợi hại rồi!”

Nhiếp Văn Uyên sao lại không nghẹn đến khó chịu? Một bên ôm lấy Bành Điềm không ngừng hôn y, một bên đưa tay tìm đến phía sau y.

Sau đó hai người liền thân mật một phen rồi mới chịu bước ra khỏi thùng nước đã lạnh dần, lau người mặc quần áo, lại gọi cung nhân chờ đợi bên ngoài khiêng bồn tắm ra.

Đợi người đi hết, Bành Điềm mới trở mình một cái, vùi đầu vào ngực Nhiếp Văn Uyên.

Nhiếp Văn Uyên cười ôm y, bày tay nhẹ nhàng đặt trên cái bụng còn bằng phẳng nọ: “Đặt một nhũ danh cho nó nhé?”

“Ừm!” Bành Điềm nhắm mắt lại rầm rì, “Sớm đã nghĩ xong rồi. Con trai thì gọi là chó con, con gái thì gọi là mèo con.”

Nhiếp Văn Uyên cười khổ: “Thái tử một nước mà lại gọi như vậy?”

Bành Điềm nói: “Tên xấu dễ nuôi, lại nói chỉ có ta với ngươi gọi, người khác nên gọi thái tử thì vẫn gọi thái tử, nên gọi công chúa thì vẫn gọi công chúa thôi.”

“Ngươi vậy mà lại hiểu rõ ràng nha!” Nhiếp Văn Uyên nhìn gò má Bành Điềm, trong đôi mắt phượng tràn đầy yêu thương, “Con là ngươi sinh, ngươi nói đặt tên gì thì đặt tên đó đi.”

Bành Điềm hừ một tiếng, không trả lời, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Nhiếp Văn Uyên xoa xoa cái bụng y chốc lát mới thu tay về, cẩn thận ôm người vào lòng, chợp mắt chìm vào giấc ngủ.