Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 84: Ngoại truyện 3: Nếu như. (2/4)




Lý Việt lựa chọn cả ngày, rốt cuộc chọn được mấy cây trâm cài đầu mình cảm thấy không tồi, sau đó vừa nhấc đầu lên, liền nhìn thấy Huệ phi ở cách đó không xa nhìn chằm chằm hắn phát ngốc, Lý Việt hỏi: "Mẫu phi, sao người nhìn con như vậy làm cái gì?"

Huệ phi cảm thán nói: "Bổn cung đang nhìn xem con rốt cuộc là đã lớn lên như thế nào vậy?"

"Con lớn lên như thế nào, mẫu phi còn không biết?" Lý Việt chắp tay, nói tạ, lại nói, "Nhi thần còn có việc, xin cáo lui trước."

Huệ phi vốn còn định kéo Lý Việt hỏi thăm thêm về cô nương kia một chút, nhưng động tác Lý Việt quá nhanh, bà còn chưa kịp mở miệng, hắn đã không còn thấy bóng dáng.

Lý Việt rời đi không lâu, cung nhân bên ngoài liền cao giọng hô Hoàng Thượng giá lâm, Huệ phi có chút giật mình, rốt cuộc hoàng đế đã một thời gian dài không tới chỗ này của bà rồi, Khi còn trẻ, bà nhờ có dung mạo xinh đẹp mà được sủng ái một thời gian, hiện tại tuổi lớn, dung nhan sớm không còn như trước nữa, mà trong cung mỗi năm đều sẽ có người mới tiến vào, hoàng đế tất nhiên cũng quên bà ra sau đầu.

Huệ phi hành lễ, đứng dậy cười hỏi: "Hoàng Thượng hôm nay sao lại có rảnh đến chỗ thần thiếp vậy?"

Hoàng thượng không trả lời câu hỏi của bà, ông nhìn bốn phía một phen, hỏi bà: "Lão tam đâu?"

Huệ phi đáp: "Hắn vừa mới đi, Hoàng Thượng tìm hắn có việc sao?"

Hoàng đế nhíu mày, vẻ mặt không cao hứng nói: "Trẫm cảm thấy hắn cũng tới tuổi nên thành thân rồi, đang muốn chỉ hôn cho hắn."

Huệ phi nói: "Hoàng Thượng, không bằng hỏi ý hắn một chút đi?"

"Hỏi hắn?" Hoàng đế lắc đầu, "Thôi đừng, hắn vừa há mồm ra là nói quá trời nói, trẫm vừa nghe hắn nói chuyện liền thấy đau đầu."

Huệ phi mỉm cười, bước tới đứng sau lưng hoàng đế, nhẹ nhàng đưa hai tay vịn lên hai bên huyệt Thái Dương của ông, nhẹ giọng nói: "Vậy thần thiếp giúp Hoàng Thượng ấn một chút nha?"

Rốt cuộc cũng là nhi tử của mình, Huệ phi cũng phải hắn tương lai hạnh phúc của hắn mà lo lắng suy xét, bà thật sự không hy vọng cuối cùng Lý Việt phải cưới một cô nương mà hắn không thích, cuối cùng thành một đôi oán lữ, Huệ phi nhẹ giọng hỏi: "Không biết Hoàng Thượng chọn nữ tử nhà ai cho hắn vậy?"

Hoàng đế vừa muốn mở miệng, sau đó nghĩ đến tình cảm của hai mẫu tử Huệ phi cùng Lý Việt rất tốt, nếu hắn nói cùng Huệ phi, Huệ phi quay đầu lại liền sẽ nói cho Lý Việt.

Lão tam từ trước đến nay không mấy hoà hảo với Mạnh Nhạn Hành, nếu như biết hắn phải cưới nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành, khẳng định sẽ muốn lăn lộn một hồi, hắn còn không đạp vỡ cái việc hôn nhân này mới là lạ.

Cho nên hoàng đế chỉ nói với Huệ phi: "Trẫm còn chưa có nghĩ ra."

Hoàng đế luôn là người nghĩ cái gì thì sẽ làm cái đó, hiện tại hắn chưa nghĩ ra, nói không chừng ra khỏi cung điện này liền nghĩ xong. Huệ phi thầm than một tiếng, lại nói với hoàng đế: "Thần thiếp cảm thấy hắn hình như có thích cô nương nào đó, nếu bệ hạ thật sự muốn tứ hôn cho hắn, vẫn nên hỏi hắn một câu đi."

Hoàng đế nắm lấy tay Huệ phi, vẻ mặt không tin nói: "Hắn cũng có thể yêu thích cô nương sao? Đây thật là chuyện làm người không thể tin được!"

Huệ phi nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, từ phương diện nào đó mà nói, có thể là do cãi nhau với Lý Việt quá nhiều lần, hoàng đế cũng rất hiểu tính hắn.

Cũng không biết đây là may mắn hay là bất hạnh.

Ngày thứ hai, Lý Việt liền đem mấy cây trâm mình lấy được được chỗ Huệ phi cầm đi cho Mạnh Phất.1

Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Phất nhận được lễ vật của hắn, mấy lần trước mỗi khi hắn về đế đô, cũng sẽ mang cho nàng một chút đồ chơi hiếm lạ cổ quái, nàng nhận lấy trâm cài, hỏi Lý Việt: "Tam ca lần này có thể ở lại đế đô bao lâu?"

Lý Việt hơi do dự, nhìn nàng nói: "Một tháng đi."

Một tháng......

So với mấy lần trước, lần này thời gian hắn lưu lại đế đô lâu hơn một chút, chỉ là Mạnh Phất vẫn cảm thấy không đủ, việc hôn nhân của Mạnh Du đã định ra, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu nữa Mạnh Nhạn Hành cũng sẽ an bài nàng gả chồng.

Nàng không muốn gả cho người mình không thích.

Ráng chiều chiếu đỏ ửng cả nửa con sông, mặt sông cùng một màu với bầu trời, sóng nước lấp loáng, Mạnh Phất mím môi, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Việt hỏi: "Tam ca có yêu thích nữ tử nào không?"

Lý Việt nghe thấy cái vấn đề này, trái tim nhất thời đập chậm một nhịp, sau đó hắn có chút kỳ quái mà nhìn về phía Mạnh Phất, gương mặt tiểu cô nương ánh lên đầy màu trời, hơi hơi phiếm hồng, Lý Việt đột nhiên cảm thấy tim mình đập thật không quá bình thường.

Mạnh Phất thật vất vả mới hỏi ra được một câu này, hiện tại lại bị Lý Việt nhìn chằm chằm như vậy, tức khắc có chút ngượng ngùng, nàng hơi hơi gục đầu xuống, hỏi hắn: "Tam ca nhìn ta như vậy làm cái gì?"

Lý Việt nói: "Ngày hôm qua có người cũng hỏi ta một câu như vậy."

Tươi cười trên mặt Mạnh Phất hơi cứng lại một chút, nàng nhẹ giọng hỏi: "Là ai vậy?"

"Là nương ta." Lý Việt đáp.

Trái tim treo cao cao của Mạnh Phất lập tức rơi xuống trở lại, nàng cười hỏi: "Vậy tam ca trả lời như thế nào?"

"Không có." Lý Việt nói.

Trong lúc nhất thời, Mạnh Phất cũng không biết mình nên vui vẻ, hay là nên mất mát.

Hắn không thích mình sao? Ở  nơi nàng nhìn không tới, hắn đều đối xử với mỗi cô nương như vậy sao?

Mạnh Phất cảm thấy hắn không phải là người như vậy, nàng rũ mắt nhìn mấy viên đá màu dưới chân, hỏi: "Tam ca có có giao hảo tốt với cô nương nào không l?"

"Giao hảo tốt?" Lý Việt nghiêm túc nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói, "Ngươi á."

Trái tim Mạnh Phất giống như bị làn gió xuân ôn nhu m*n trớn, một chút chua xót cùng ủy khuất vừa mới hiện lên đều bị vuốt phẳng, đôi mắt nàng sáng lấp lánh hỏi: "Là chỉ có ta sao?"

Lý Việt gật đầu, nói thẳng: "Chỉ có ngươi thôi."

Mạnh Phất yên lặng nhìn Lý Việt, ráng chiều cam vàng dường như đều chạy vào trong mắt nàng, nàng hỏi: "Vậy tam ca không thích ta sao?"

Lý Việt không nghĩ tới Mạnh Phất sẽ hỏi hắn như vậy, mặt hắn lập tức đỏ bừng, hai tay không biết nên để chỗ nào, miệng cứ mở mở đóng đóng đóng, mãi mà không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Khi Mạnh Phất nói những lời này, nàng vô cùng khẩn trương, nhưng nhìn thấy Lý Việt như vậy, bản thân nàng ngược lại có chút thả lỏng, còn có chút buồn cười.

Nàng tiến lên một bước, Lý Việt liền lui về phía sau một bước, Mạnh Phất vươn tay, nhưng mới vừa đụng tới đầu ngón tay của hắn, thì thanh niên cơ hồ cao hơn Mạnh Phất một cái đầu này liền như một con thỏ bị kinh sợ, đột nhiên nhảy ra ngoài một khoảng xa.

Mạnh Phất dừng tại chỗ, cố ý giả bộ như thực bị thương, nhìn Lý Việt nói: "Xem ra tam ca thật sự không thích ta rồi."

"Không phải." Lý Việt theo bản năng mở miệng nói, nói xong chính hắn liền ngây ngẩn cả người.

Trái tim trong lồng ngực hắn chưa từng nhảy nhanh đến như vậy, tiếng tim đập quá lớn làm át hết tất cả tiếng động bốn phía xung quanh, hắn không thể miêu tả được tâm tình lúc này của mình, năm đó hắn đánh trận đầu thắng lợi ở Bắc cương, còn chưa có được cảm giác như vậy.

Lý Việt hít một hơi thật sâu, nhìn Mạnh Phất nói: "Để ta bình tĩnh một chút, một chút thôi là được rồi, một chút thôi."

Mạnh Phất thật ra cũng không vội, hơn nữa nhìn hắn như vậy cũng rất thú vị.

Gió đêm từ từ thổi tới trên mặt sông, tạo nên một tầng lại một tầng gợn sóng, trái tim Lý Việt dần dần khôi phục lại bình thường, chỉ là suy nghĩ vẫn có chút hỗn độn.

Hắn có thích A Phất hay không?

Hắn khẳng định là không thể nói ra câu không thích, như vậy chính là thích?

Nhưng A Phất sao lại muốn hỏi hắn như vậy? Có phải nàng thích hắn hay không? Tưởng tượng đến đây, Lý Việt liền nhịn không được hắc hắc cười ra tiếng, hắn lập tức ý thức được mình cười như vậy quá ngốc, vội vàng áp khóe miệng xuống, lấy nắm tay để lên môi khụ một tiếng, chỉ mong Mạnh Phất không chú ý tới bộ dáng ngu xuẩn của hắn vừa rồi.

Lý Việt ngẩng đầu muốn len lén nhìn xem Mạnh Phất hiện tại đang làm cái gì, chỉ là hắn vừa nhấc mắt lên, liền cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, thân thể Lý Việt có hơi cứng đờ.

Mạnh Phất mi mắt cong cong, cười nói: "Ta thích tam ca, nếu như tam ca không thích ta cũng không sao cả, chờ sau này ta gả cho nam nhân khác rồi, liền sẽ quên tam ca."

Cái gì là thích? Lý Việt kỳ thật còn chưa hiểu quá rõ, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến ngày sau Mạnh Phất sẽ gả cho nam nhân khác, tim hắn liền như bị đao cắt, hắn giống như căn bản không thể chịu đựng được nam nhân nào khác ngoài mình cùng nàng cộng độ quãng đời còn lại, không thể chịu đựng được mình cuối cùng sẽ trở thành một người khách qua đường trong sinh mệnh của nàng.

"Ta hẳn là......" Lý Việt hơi hơi nhăn mi lại, cảm thấy không nên nói như vậy, hắn sửa lời nói, "Không đúng, không phải hẳn là, ta cũng thích ngươi."

Hắn vừa nói xong, liền lại tự mình cười ngây ngô, còn giơ tay chọc chọc lên má Mạnh Phất một chút, nói: "Nói quên liền quên, tiểu không lương tâm."

Mạnh Phất mím môi không nói chuyện, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Lý Việt trước mặt, nàng cảm giác trong toàn bộ thân thể mình đang tràn đầy một dòng nước ngọt ngào vô cùng, cả người như muốn bay lên.

Lý Việt đưa tay duỗi đến trước mặt nàng, trong lòng bàn tay hắn trống rỗng, Mạnh Phất nghi hoặc mà ừ một tiếng.

"Nắm tay á." Lý Việt nói.

Vừa rồi Mạnh Phất muốn chạm vào tay hắn lại bị hắn né tránh, hiện tại hắn phải kéo trở về.

Mạnh Phất nâng tay lên, cẩn thận đặt vào trong lòng bàn tay hắn.

Bàn tay Lý Việt ấm áp dày rộng, từ một khác bị hắn nắm lấy tay, phảng phất như hết thảy mọi thứ đều yên ổn lại.

Mạnh Phất biết mình không nên xúc động như vậy, trước khi hỏi hắn có thích mình hay không, kỳ thật nàng nên hỏi hỏi hắn tên đầy đủ là gì, nhà đang ở nơi nào, hắn làm gì.

Nhưng nếu như hắn đã nói thích, vậy những thứ đó hình như cũng không phải quan trọng như vậy.

Hôm nay hoàng hôn thực đẹp, gió thực ôn nhu, ngay lúc này, Mạnh Phất cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, chỉ muốn lẳng lặng cùng hắn đi dọc theo con đường này.

Chiều hôm buông xuống, Lý Việt đưa Mạnh Phất đến con phố bên ngoài Mạnh phủ, hai người tách ra.

Mạnh Nhạn Hành ở nhà đợi Mạnh Phất đã lâu, vừa thấy nàng trở về liền hỏi: "Ngươi hôm nay lại đi ra ngoài một mình?"

Không chờ Mạnh Phất mở miệng, Mạnh Nhạn Hành liền trách mắng: "Ta đã vói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi một tiểu thư khuê các ra cửa cần phải mang theo nha hoàn!"

Mạnh Phất gật gật đầu nói: "Nữ nhi đã nhớ."

Mạnh Nhạn Hành thấy thái độ nàng nhận sai thật ngoan ngoãn, nhưng cũng không cảm thấy một tia vui mừng nào, bởi vì mấy lần trước đã chứng minh cho hắn thấy, có một ít lời hắn chỉ nói cho hắn nghe, Mạnh Phất nhận sai sau, lần sau vẫn tiếp tục làm nữa, nói với nàng thêm cũng chỉ phí lời.

Mạnh Nhạn Hành đột nhiên cảm thấy cực kỳ bất lực, hắn uống một ngụm trà, nói với Mạnh Phất: "Trong khoảng thời gian này ngươi đừng có ra cửa nữa, ngoan ngoãn ở nhà, chuẩn bị gả chồng đi."

Mạnh Phất đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Mạnh Nhạn Hành, hỏi: "Gả chồng? Ta phải gả cho người nào?"

"Tam hoàng tử Lý Việt," Mạnh Nhạn Hành nói, "Việc này bệ hạ còn chưa có hạ chỉ, ngươi biết là được, đừng có nói cùng người khác."

Mạnh Nhạn Hành thấy Mạnh Phất nhíu chặt mày, thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Đây không phải ý của ta, là ý của Hoàng Thượng."

Mạnh Phất nói: "Vậy A Du......"

Mạnh Nhạn Hành biết nàng muốn hỏi cái gì, gật đầu nói: "A Du vẫn sẽ gả cho Thái Tử."

Mạnh Phất trầm giọng nói: "Trăng tròn rồi sẽ khuyết, nước đầy rồi sẽ tràn, Mạnh gia đã có một nữ nhi làm Thái Tử Phi, một nữ nhi khác hà tất phải lại gả vào hoàng gia?."

"Vi phụ cũng hiểu rõ đạo lý này," Mạnh Nhạn Hành thở dài một tiếng, hắn thật sự không muốn Lý Việt tới làm con rể hắn, nhưng việc này cũng không phải hắn muốn là được, hắn nói, "Thánh ý khó trái mà."

"Ngươi không cần nói nữa, trở về chuẩn bị xuất giá đi,  mấy ngày nay không cần lại ra cửa." Mạnh Nhạn Hành giải quyết dứt khoát nói.

Hắn phái mấy hạ nhân canh giữ ở bên ngoài còn không yên tâm, lại dặn dò thêm, nếu Mạnh Phất lại tự tiện ra khỏi phủ, vậy để cho Thanh Bình chịu phạt thay nàng, cứ như vậy, Mạnh Phất xác thật không còn cách nào.

Nhưng không thể ra phủ, không đại biểu cho chuyện nàng nhất định phải gả cho vị Tam hoàng tử kia.

Vào lúc ban đêm, Lý Việt bị hoàng đế triệu tiến cung, hoàng đế bóng gió đề cập đến chuyện thành thân với hắn, kết quả Lý Việt lập tức tỏ vẻ việc hôn nhân của hắn, hắn muốn tự mình làm chủ, không cần ai nhúng tay.

Nó tự mình làm chủ? Nó làm chủ goá bụa cả đời sao?2

Chỉ là thấy thái độ này của hắn, hoàng đế càng không dám nói ra cái việc hôn nhân đã định này, chỉ xua xua tay bảo hắn đi nhanh đi.

Mạnh Phất bị nhốt ở trong phủ, không thể ra cửa, Lý Việt mấy ngày nay không gặp được nàng ở bờ sông, liền biết nàng hơn phân nửa là xảy ra chuyện.

Bóng đêm dày đặc, ánh đèn dầu leo lét như hạt đậu, Mạnh Phất ngồi bên cạnh bàn đọc sách, Thanh Bình đang dựa vào ngăn tủ ngủ gà ngủ gật, đột nhiên, trong lòng Mạnh Phất có sở cảm, nàng buông sách đứng dậy, từ trong phòng vội vàng chạy ra, trong đình nhỏ trước mặt nàng đang xào xạt bóng cây, ánh trăng sáng tỏ trải rộng xuống.

Nhưng trong cái đình này cũng không có ai, Mạnh Phất có chút thất vọng, khe khẽ thở dài, xoay người định trở về, sau đó khoé mắt nàng liền khẽ liếc thấy ở bên kia bờ tường phía Tây, có một thanh niên đang ngồi.

Khoé miệng Mạnh Phất nháy mắt cong lên, nàng nhẹ nhàng bước đi qua, ngẩng đầu lên trên, hỏi thanh niên đó: "Sao chàng lại đến đây vậy?"

Lý Việt từ trên tường nhảy xuống, hắn làm bộ làm tịch mà thở dài nói: "Có tiểu cô nương làm người không phúc hậu, vừa mới nói thích ta, liền không còn thấy bóng dáng đâu, ta chỉ có thể tìm tới cửa để hỏi cho ra lẽ thôi."

Mạnh Phất có chút ngượng ngùng, nàng thấp giọng nói: "Phụ thân không cho ta xuất phủ, không có hạ nhân nào nhìn thấy chàng chứ?"

"Đương nhiên không có," Lý Việt giơ tay vén sợi tóc đang rũ xuống trán nàng qua một bên, hỏi nàng, "Lão nhân Mạnh Nhạn Hành kia lại làm sao vậy?"

"Ông muốn ta gả chồng." Mạnh Phất nói.

Lý Việt hoắc một tiếng, nói: "Là cái tên chốc đầu nào muốn ăn thịt thiên nga?"

"Đừng nói bậy," Mạnh Phất giơ tay dừng lại trên môi Lý Việt, "Đối phương hẳn cũng không phải rất muốn cưới ta."

Mạnh Phất từng nghe nói Tam hoàng tử cùng cha nàng có không ít khập khiễng, nếu nàng là Tam hoàng tử, khẳng định cũng không muốn cưới nữ nhi của kẻ đối đầu.

Ánh mắt Lý Việt rũ xuống, nhìn nhìn đầu ngón tay dừng lại trên môi mình, tựa hồ còn mang theo một chút mùi hương như có như không, trái tim Lý Việt lại xao động lên, hắn nhớ tới tối ngày đó cha hắn thúc giục hắn thành thân, thử thăm dò mở miệng hỏi: "Vậy...... A Phất muốn gả cho ta không?"

Ánh trăng như nước, sao trời le lói, Mạnh Phất ngửa đầu nhìn hắn, đôi tay nắm chặt thành quyền, nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập chờ mong của Lý Việt, nàng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta muốn."

Từ rất lâu rồi, nàng đã từng nghĩ tới muốn gả cho hắn.

Lý Việt nghe được lời này, cười đến hai mắt đều cong lên, trái tim tựa hồ bắt đầu nở lớn ra, nháy mắt tràn đầy toàn bộ lồng ngực, lần đầu tiên hắn rõ ràng cảm nhận được bốn chữ tâm hoa nộ phóng này rốt cuộc là có ý tứ gì.

Hắn nói với Mạnh Phất: "Được, vậy chuyện này cứ để ta giải quyết."

Nhưng trong ấn tượng của Mạnh Phất, tam ca của nàng chỉ là một nhân sĩ giang hồ, sao có thể ứng phó nổi những thứ này?

Nàng lắc đầu: "Vẫn nên để ta nghĩ cách đi."

Lý Việt chỉ hỏi nàng: "Tự nàng có thể giải quyết sao?"

"Hẳn là có thể." Mạnh Phất nói.

"Vậy được rồi, có cái gì cần hỗ trợ, A Phất cứ việc nói với ta," Lý Việt cười cười, giơ tay xoa xoa đầu nàng, thuận miệng lại hỏi nàng, "Đúng rồi, bọn họ muốn gả nàng cho người nào vậy?"

Mạnh Phất có chút do dự, nàng có chút lo lắng nếu chuyện nàng làm không thành công, ngày sau Lý Việt sẽ xúc động làm chuyện dại dột, nhưng đối diện với cặp mắt sáng rực của hắn, cuối cùng vẫn trả lời đúng sự thật: "Là Tam hoàng tử của đương kim Thánh Thượng."

Lý Việt à một tiếng, gật đầu nói: "Tam hoàng tử ha, hắn ——"

Chờ một chút, hắn chính là Tam hoàng tử mà!

Lý Việt liền cứng đờ.